Màn đêm dịu dàng như nước, trời đã về khuya.
Quân Nhật Đình ngồi trước bàn làm việc ấn một dãy số điện thoại.
"Alo? Sao đang yên đang lành lại gọi tôi rồi? Chẳng lẽ cậu lại tái phát?" Giọng nói trẻ trung vang lên ở bên kia đại dương, gần cuối câu bắt đầu trở nên lo lắng: "Cậu vừa mới về nước được bao lâu đâu mà?"
"Ừ." Quân Nhật Đình thoải mái đáp, giọng trầm xuống: "Mạc Hào, lần này khác."
Lời anh nói khiến Mạc Hào ở đầu dây bên kia ngạc nhiên, tình trang của Quân Nhật Đình đã có từ rất lâu, thậm chí ngày càng nặng.
Bao năm nay, một phần lí do khiến Mạc Hào ra nước ngoài cố gắng học tâm lý để trở thành một chuyên gia trong lĩnh vực này là vì người bạn tốt Quân Nhật Đình.
"Khác thế nào?" Anh ta mất rất nhiều thời gian để hỏi lại, sợ Quân Nhật Đình nói rằng tình huống đang tệ đi.
Quân Nhật Đình nhận ra sự lo lắng của Mạc Hào nên không giấu diếm: "Lúc trước, tôi luôn phải chống lại bóng tối một mình, dường như nó luôn có rất nhiều sợi dây và xúc tua vô tình chỉ chực cuốn lấy vào kéo xuống vực sâu, không ai ở đó để giúp tôi cả.
Nhưng lần này Hứa Thanh Tuệ...!Cô vợ mới cưới của tôi...!Cô ấy tạo cho tôi cảm giác rất khác.
Đây là lần đầu tiên chuyện này xảy ra, tôi cảm nhận thấy lực kéo từ bên ngoài, cảm giác đó rất an toàn.
Cậu có biết chuyện này là sao không?"
Mạc Hào bên kia hơi ngạc nhiên: "Ý là cậu không cần dùng đến thuốc, hay thậm chí là có ai đó giúp cậu bình tĩnh lại hả?"
"Có thể nói thế." Quân Nhật Đình biết chuyện này rất khó hiểu, thậm chí anh còn thấy nao nao khi nhắc đến tên Hứa Thanh Tuệ.
Mạc Hào im lặng giây lát, nói: "Nguyên nhân cụ thể thì tôi không rõ, phải gặp được người đó tôi mới nói chính xác được.
Có dịp cậu hãy đưa cô ấy sang đây, hay chờ xong việc rồi thì bay qua đây xem thử.
Dù thế nào cũng phải cố gắng không ỷ lại vào thuốc, đừng lệ thuộc vào nó luôn càng tốt."
"Được, tôi nhớ rồi."
"Nhật Đình, đây là vấn đề về tâm lý nên muốn khỏi hẳn thì cậu phải chiến thắng được bản thân mình."
Quân Nhật Đình xoa cằm: "Tôi biết rồi, cảm ơn."
"Chúng ta là anh em với nhau, cần gì phải khách sáo! Thế này không giống cậu lắm, có rảnh thì đưa chị dâu nhỏ sang đây cho anh em gặp với."
Cúp điện thoại xong, tâm trạng Quân Nhật Đình rất tốt.
Anh đứng bên cửa sổ nhìn mái ngói lưu ly lấp lánh dưới ánh trăng bàn bạc trong màn đêm, anh nhếch môi cười.
Hôm sau, mặt trời lại lượn lờ lên cao.
Quân Nhật Đình ăn sáng rồi đi làm từ rất sớm, Hứa Thanh Khê ở nhà chán sắp mốc meo hết cả lên, không biết lúc trước Hứa Thanh Tuệ thường làm gì để giết thời gian nữa.
May là nhà họ Quân đủ rộng, vườn hoa xung quanh lại đua nhau khoe sắc rực rỡ trông rất vui mắt.
Có vài giống hoa Hứa Thanh Khê chưa thấy bao giờ, cô đi vòng vòng xem lại thấy ngứa tay nên hái về mấy cành, sắc hoa rất đẹp và mùi hương cũng rất thơm.
"Thơm thật." Hứa Thanh Khê híp mắt thích thú.
Gần đó là Lâm Gia Nghi vừa lái xe về nhà họ Quân, đúng lúc trông thấy Hứa Thanh Khê ngoài vườn nên dừng lại nhìn cô ôm bó hoa vào nhà.
Thấy cô vào, mấy người giúp việc đang quét nhà dừng tay lại chào hỏi.
Hứa Thanh Khê hất tay bảo họ không cần giữ lễ quá thế: "Bình cắm hoa nằm ở đâu thế?" Mọi người ngơ ngác nhìn mình, Hứa Thanh Khê bèn giơ bó hoa trong tay lên.
"Ở đây có một cái." Người giúp việc nào đó vội lên tiếng.
Những người khác tròn mắt nhìn nhau, hôm nay mợ cả hiền lành quá nhỉ?
Thấy thấy điệu bộ trong sáng như gái nhà lành ấy, Lâm Gia Nghi suýt cắn nát răng.
Hứa Thanh Tuệ là kẻ thế nào chỉ không ai biết rõ bằng cô ta: "Diễn, cứ diễn tiếp đi.
Bây giờ anh Nhật Đình về thì cô lại ở đó sắm vai gái nhà lành nhưng giấy không bao giờ gói được lửa, chờ xem!"
Lâm Gia Nghi thờ phì phì, mấy hôm nay mọi chuyện không hề suôn sẻ một tí nào.
Lần trước mời Quân Nhật Đình đi ăn cơm, Hà Dương cũng đã xuất hiện nhưng Hứa Thanh Tuệ vẫn thoát được một kiếp.
Tuy Quân Nhật Đình đã nổi giận nhưng vẫn chưa ghét ả đàn bà đó.
Chẳng những thế, Hứa Thanh Tuệ suýt hại anh Nhật Đình nhưng chỉ bị dạy dỗ vài câu là xong.
Hứa Thanh Tuệ có tư cách gì, chỉ là ỷ có ông Hai Phong làm chỗ dựa thôi!
Hứa Thanh Khê không ngờ mình ra vườn hái hoa giết thời gian thôi cũng bị người ta ghi thù.
Nhìn Hứa Thanh Khê đang nghiêm túc ngồi cắm hoa trong phòng cách, Lâm Gia Nghi lại thấy không cam tâm, cô ta dợm bước: "Phải rồi, đi tìm cô út thôi.
Tôi không tin cô có thể diễn đến phút cuối cùng."
Cô út Lâm Gia Nghi nói là cô con gái nhỏ nhất của ông cụ, chỉ lớn hơn Quân Nhật Đình ba bốn tuổi.
Hai người lớn lên cùng nhau nên tình cảm rất tốt.
Lâm Gia Nghi rất thích chạy đi tìm cô út này chơi, hai người cũng khá thân thiết.
Lâm Gia Nghi sang chỗ Quân Phong Lan ở, cô ta đang mặc chiếc áo da màu đen, đeo kính mát và xách chiếc túi Hermes kim cương số lượng giới hạn, rõ ràng là trang phục chuẩn bị ra ngoài.
Thấy Lâm Gia Nghi đến, Quân Phong Lan định đi đâu đó chợt ngẩn ngơ rồi cười nói: "Gia Nghi đây mà! Sao hôm nay sang đây sớm thế?"
Hình như tâm trạng cô ta đang rất vui, Lâm Gia Nghi đến nên lại càng vui hơn nữa: "Theo cô út nào, hôm nay cô út hẹn mấy người bạn ra ngoài chơi nên bé Nghi theo cùng nhé."
"Ồ thế à, thế cô út đi đi, cháu không đi đâu." Lâm Gia Nghi không hào hứng lắm, cô ta có gương mặt đáng yêu nên xụ mặt thế này trông có vẻ uất ức.
"Sao thế, ai bắt nạt cháu?" Thấy thế, Quân Phong Lan nhíu mày hỏi.
Lâm Gia Nghi bĩu môi: "Thì Hứa Thanh Tuệ thôi!"
"Cô ta lại làm gì chọc cháu rồi?" Quân Phong Lan hoang mang, tuy cô ta có nghe nói về những hành vi chẳng ra gì của Hứa Thanh Tuệ nhưng hai người là nước giếng không phạm nước sông nên chẳng đụng độ với nhau bao giờ.
"Cô ta chẳng làm gì cháu cả, nhưng cô ta gây chuyện với anh Nhật Đình.
Chắc cô út chưa biết đâu hả? Tối hôm kia cô ta hại anh Nhật Đình tái phát bệnh, suýt mất mạng đấy!" Lâm Gia Nghi căm tức nói: "Cô út không biết con ả đó đáng ghét thế nào đâu.
Chuyện ra nông nỗi vậy mà cô ta vẫn trơ mặt ra đó nhưng không có gì xảy ra vì có ông nội Phong làm chỗ dựa.
Anh Nhật Đình mới về có mấy ngày đã gặp phải cô ta, lúc trước cô ta làm bao nhiêu chuyện rồi vẫn không chịu biết điều.
Cháu thấy cô ta cố ý đấy, cô út phải giúp anh Nhật Đình nha."
Quân Phong Lan lập tức nổi trận lôi đình, cùng ở trong một khu biệt thự, Nhật Đình xảy ra chuyện lớn thế này mà chị dâu vẫn cố giấu cho ả con dâu đó: "Cô ta không chịu ngồi yên đúng không, xem ra cô út phải dạy dỗ nó một phen mới được."
Quân Phong Lan hừ lạnh, hùng hổ chạy sang căn biệt thự của Hứa Thanh Khê và Quân Nhật Đình.
"Ấy? Cô út." Lâm Gia Nghi gọi với theo, thấy Quân Phong Lan không quay đầu lại lập tức cong miệng cười chạy theo: "Cô út chờ cháu với!".