Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng


Hứa Thanh Khê theo bản năng cầm lên, lật xem mấy trang, không ngờ đây lại là một xấp bản thảo thiết kế.

Lúc cô học đại học, chuyên ngành theo học chính là thiết kế thời trang, cũng có thể coi như chuyên gia về phương diện này.

Một xấp bản thảo như vậy để hớ hênh ở đây đối với cô mà nói, vô cùng hấp dẫn.

Cô vừa ăn vừa xem, phát hiện bản thảo này vẽ rất tốt, rất có ý tưởng, thiết kế mẫu mã thời trang cũng rất có sáng tạo, chỉ có điều lỗi sai cũng không phải ít.

"Những cái này là không đạt yêu cầu sao?" Hứa Thanh Khê vừa ăn miến vừa suy nghĩ, nhất định là vậy, bằng không cũng sẽ không tùy tiện để ở nơi này.

Hứa Thanh Khê húp xong miếng nước lèo cuối cùng, cảm thấy trong bụng ấm áp dễ chịu hẳn.

Để chén đũa để qua một bên, cô càng xem xấp bản vẽ càng cảm thấy thích, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy nghề nghiệp, chỉ hận không thể lập tức táy máy.

"Được rồi, dù sao rảnh rỗi vẫn là rảnh rỗi, chi bằng để tao tới cứu vớt chúng mày vậy."
Có chuyện để làm vừa vặn cũng có thể giết thời gian.

Cô hầu như không kịp chờ đợi liền mang những thứ này trở về phòng.

Bản vẽ cùng bút ngày hôm qua đã dùng đều còn ở đây, Hứa Thanh Khê sắp đặt từng thứ từng thứ một, sau đó đặt xấp bài thiết kế kia để ở chính giữa.

Lại bật đèn lên, nghiêm túc ngồi nghiên cứu những bản vẽ này.

Lại tìm về được một chút cảm giác hồi còn đi học.


Hiếm hoi lắm mới tìm được một việc mình thích làm, nên cô hết sức chuyên tâm.

Không ngừng đưa bút chì soàn soạt trên giấy, mỗi một nét bút, mỗi một chi tiết, cô cũng phải cân nhắc nhiều lần, cho đến khi gần như hoàn mỹ.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chớp mắt cô đã làm việc liên tục gần hai giờ đồng hồ.

Quân Nhật Đình quay cuồng với công việc, nửa đêm mới từ thư phòng trở lại, đập vào mắt chính là một cảnh tượng hết sức nghiêm túc như vậy.

Đèn bàn hạ thấp xuống, ánh sáng cũng bao phủ cả người cô, như được bao bọc trong một quầng sáng màu nhũ vàng.

Bên ngoài có người đi vào, cô không có cảm giác, vẫn đắm chìm vào công việc như cũ.

Nhất là trong tay còn cầm bút, đồ đồ vẽ vẽ một chút không biết đang làm gì.

Quân Nhật Đình có chút hiếu kỳ, liền đi thẳng tới đứng bên cạnh Hứa Thanh Khê.

Hắn đột nhiên xuất hiện, nhất thời dọa Hứa Thanh Khê giật bắn mình, nhất là khi nhớ đến sức mạnh khủng khiếp chỉ hận không thể nuốt sống mình của hắn tối hôm trước.

Trong lòng vô hình hoảng hốt, bút trong tay lập tức rơi nghe cạch một tiếng xuống mặt đất.

"Không, không có gì."
Hứa Thanh Khê vừa nói, vừa run rẩy nhặt bút rơi dưới đất lên, khóe mắt còn cẩn thận đánh giá sắc mặt của Quân Nhật Đình.


Quân Nhật Đình đã sớm nhìn thấy cô bận rộn viết viết vẽ vẽ trên bàn, hắn cơ hồ theo bản năng nhìn về phía Hứa Thanh Khê.

Đó là những bản vẽ xét duyệt hắn mới vừa để ở dưới lầu, quên mang lên phòng.

Đối với công việc, Quân Nhật Đình từ trước đến giờ hoàn toàn không có một chút qua loa, mi tâm không kìm được cau lại.

Hắn liền đưa tay những bản vẽ kia lên, liền một số bản đã đồ đồ sửa sửa không ít chi tiết, trong lòng bỗng trào lên một cơn giận không kiềm chế được, mặt mũi trầm xuống, lạnh lùng nói, "Cô đang làm gì!"
Giọng nói cao chót vót vì tức giận, Hứa Thanh Khê cũng bị hắn làm cho sợ hết hồn.

Anh mắt cô rơi vào mấy bản thảo thiết kế trên tay Quân Nhật Đình, Hứa Thanh Khê lắp bắp nói, "Tôi, tôi vừa rồi ở dưới lầu ăn cơm nhìn thấy, cho rằng chỉ là giấy nháp không có ích gì, nên đem lên đây."
Giọng nói của cô càng lúc càng lí nhí, Quân Nhật Đình bắt đầu lật xem mấy tờ giấy nháp kia.

Sắc mặt lại khó coi như quỷ gọi hồn, đến nỗi lòng dạ Hứa Thanh Khê càng khẩn trương hơn.

Không đến nỗi chứ? Cũng chỉ là mấy bản vẽ thôi mà.

Bất quá cô cũng không dám nói nhiều, chỉ dám dè dặt nhìn Quân Nhật Đình.

Bên trong đống bản vẽ thiết kế, Hứa Thanh Khê đã sửa lại ba tờ, Quân Nhật Đình rút ra ba tấm đó, cẩn thận soi mói, nhưng biểu cảm càng nhìn càng thay đổi cực kỳ vi diệu.

Hầu như mỗi bản vẽ đã qua tay Hứa Thanh Khê sửa sang đổi mới, đều thể hiện một vẻ hoàn thiện tuyệt mỹ.

Đây là có chuyện gì xảy ra?

Quân Nhật Đình tới tới lui lui xem đi xem lại bản vẽ nhiều lần, mới chắc chắn mình không nhìn lầm.

Hắn nãy giờ không lên tiếng, trên mặt thần sắc càng ngày càng ngưng trọng, ánh mắt nhìn về phía Hứa Thanh Khê cũng mang theo mấy phần tò mò nghiên cứu.

Hứa Thanh Khê trong lòng âm thầm than tiêu rồi, chẳng lẽ cô lại gây ra họa, đụng vào những thứ không thể đụng sao?
Đáng chết thật, biết sớm cô cũng sẽ không ngứa tay như vậy.

Thôi bỏ đi, dù sao cũng chết, không bằng sớm ngày thừa nhận lỗi sai.

"Thật xin lỗi, tôi, tôi không biết những thiết kế này anh vẫn còn sử dụng.

Tôi thề với anh, nếu tôi biết tuyệt đối sẽ không đụng vào đâu."
Cô trịnh trọng khẩn trương xin lỗi Quân Nhật Đình, hy vọng hắn có thể thương tình bỏ qua việc này.

Hồi lâu, Quân Nhật Đình mới quay sang quan sát gò má đỏ ửng của cô một hồi, hỏi, "Trước đây không phải cô học chuyên ngành quản lý tài chính sao, sao cô lại biết những kiến thức này?"
Những bản vẽ này nếu không phải nhân viên chuyên nghiệp, căn bản xem không hiểu, huống chi còn nhúng tay vào chỉnh sửa không chút tì vết như vậy.

Để chỉnh lý được những bản vẽ này, yêu cầu người chỉnh sửa phải có tay nghề cao hơn nhà thiết kế một bậc.

Quân Nhật Đình nheo mắt nhìn Hứa Thanh Khê, hắn biết cô đối với việc này chắc chắn có giấu giếm gì đó.

Nhưng cũng không thể nào ngay cả sở trường chuyên nghiệp cũng thay đổi luôn chứ?
Thấy Quân Nhật Đình mặt đầy hoài nghi, Hứa Thanh Khê thầm kêu xui xẻo, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, giải thích hàm hồ, "Sao thế? Làm việc yêu thích ngoài giờ không được à?"
Thấy Quân Nhật Đình nửa tin nửa ngờ, cô cố làm ra vẻ trấn tĩnh, bổ sung thêm, “Từ trước đến giờ tôi vẫn luôn thích những thứ này, chẳng qua do ba tôi không thích, cho nên tôi lén tự học, chẳng qua là không cho ai biết thôi."
Nói xong những lời này, trái tim cô như vọt lên tới cổ họng, đôi mắt lấm lét nhìn Quân Nhật Đình.

"Cô sửa rất tốt, có suy nghĩ đến việc đến công ty làm việc hay không?"
Quân Nhật Đình mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng gật đầu, những chuyện như thế này cũng có khả năng xảy ra, cho nên hắn không tiếp tục hoài nghi nữa.


"Tập đoàn Phong Quân gần đây đang định xây dựng thương hiệu thời trang high fashion, hiện tại đang trong giai đoạn tuyển chọn nhà thiết kế."
Quân Nhật Đình lại bổ sung, "Nếu như cô thật sự yêu thích, đây là cơ hội rèn luyện ngàn năm có một."
"Tập đoàn Phong Quân? Nhà thiết kế?"
Hứa Thanh Khê nghe vậy liền sửng sốt một chút, lòng dạ cũng ngổn ngang.

Phong Quân là một công ty hàng đầu trong nước, có quyền thế, tiền đồ phát triển rất khả quan, được làm việc ở Phong Quân, sau này muốn đi bất kỳ công ty nào, hoàn toàn không thành vấn đề.

Hứa Thanh Khê nuốt nước miếng một cái, cô đương nhiên hết sức quan tâm đề nghị này.

Bất thình lình trong đầu lại nhảy ra lời của Hứa Hải Minh, "Ở nhà họ Quân, bất kể chuyện gì đều phải thông báo cho tao! Nhớ không?"
Đúng rồi, trước khi đến đây, Hứa Hải Minh đã cảnh cáo ra rả bên tai, hơn nữa lão còn luôn bắt cô báo cáo thường xuyên.

"Đây là công việc của mình, chắc không đến nỗi phải báo cáo cho ông ta luôn chứ?"
Suy nghĩ của Hứa Thanh Khê xoay chuyển một cái, đi hay không đi, nhất thời có chút rối rắm.

Thấy cô chần chừ, Quân Nhật Đình cũng không buộc cô lập tức phải bày tỏ lập trường, liền nói, "Cô không cần trả lời ngay, cứ suy nghĩ cho thật kỹ."
Hứa Thanh Khê gật đầu.

Quân Nhật Đình đưa tay thu lại đống bản thảo giấy nháp kia về, "Vẫn còn mấy tấm nữa, nếu cô rảnh rỗi thì giúp đỡ tôi chỉnh sửa cũng được!"
"A, vâng, được." Hứa Thanh Khê gật đầu, trong lòng cô vẫn không muốn bỏ qua mấy bản vẽ kia chút nào.

Quân Nhật Đình ừ một tiếng, sau đó đi thẳng vào phòng tắm.

Chỉ chốc lát sau liền vang lên tiếng nước chảy tí tách lịch.

Hứa Thanh Khê không kìm được ngẩn ra, nói thầm, "Tối nay hắn ngủ ở đây sao?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận