Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng


"Sửa được một chút, anh xem thử coi sao." Thấy anh hỏi đến bản thiết kế, Hứa Thanh Khê đặt đồ ăn trong tay xuống trả lời rất nghiêm túc.

Quân Nhật Đình gật đầu, cả ngày nay anh cứ nghĩ mãi về chuyện này: "Được, thế lát nữa cơm nước xong thì lên xem."
Nghe Hứa Thanh Khê nói đã có bản sửa nên anh gấp gáp không chờ để xem liệu nó có hoàn hảo như ngày hôm qua không.

Một lần có thể là may mắn nhưng nếu cả hai lần đều thế thì đã chứng tỏ được khả năng thiết kế của Hứa Thanh Khê.

Đương nhiên quan trọng nhất là bản thiết kế có thể nói là hoàn hảo ấy khiến con người ta không nỡ buông tay.

Có công việc cần làm nên Hứa Thanh Khê theo Quân Nhật Đình lên phòng sách.

Đây không phải là lần đầu tiên cô vào, nhưng lần trước vội vàng quá nên không kịp quan sát kỹ.

Phòng sách rất lớn và sạch sẽ, sàn nhà được trải tấm thảm sáng màu lớn xuất xứ từ Milan, Ý, ngoài dãy tủ sách được thiết kế khéo léo thì chỉ còn chiếc bàn to lớn trước mặt.

Những thứ được bày biện trên đó cũng giống con người anh, ngăn nắp và trật tự.

Mép sách có dán những miếng giấy ghi chú những văn kiện cần xử lý, có thể thấy Quân Nhật Đình là người làm việc rất cẩn thận.

Hứa Thanh Khê ngồi đối diện và đưa bản thiết kế đã sửa hôm nay cho Quân Nhật Đình và chờ mong nhìn anh.


Đây là công việc cô yêu thích và đam mê nên luôn mong nó có thể hoàn hảo hơn.

Quân Nhật Đình xem rất nghiêm túc, anh không bỏ qua một chi tiết nào.

Trong mắt Hứa Thanh Khê, có lẽ người đàn ông này còn điên cuồng với chủ nghĩa hoàn hảo nhiều hơn cô.

Nhưng cô vẫn kiên nhẫn chờ anh xem hết, Quân Nhật Đình được gọi là thiên tài nên khả năng phán đoán, giám định cũng như mắt thẩm mỹ của anh không thể chê vào đâu được.

Nếu bản thiết kế làm anh hài lòng thì đó cũng là một sự khẳng định.

Quân Nhật Đình cẩn thận nhìn tới nhìn lui vài lần mới chắc chắn tất cả các bản thiết kế đều được sửa rất tốt.

Tuy anh thấy bản vẽ ban đầu có gì đó không ổn nhưng chẳng thể tìm đâu ra chỗ sai, nhưng sau khi nó được Hứa Thanh Khê khéo léo sửa lại thì đã trở nên hoàn mỹ hơn rất nhiều.

Có những chỗ rất kì diệu, thẳng tay sửa lại giúp nó trông xinh xắn hẳn.

Chẳng hạn như bức đầu tiên, phần cổ áo được chỉnh thẳng cô dựng tạo ra hiệu quả tốt hơn không biết bao nhiêu lần.

Nhưng vì bản thiết kế ban đầu hơi khác nên sau khi sửa xong Hứa Thanh Khê còn ghi chú lại rằng nên dùng loại vải nào để tạo được hiệu quả trang phục như ý.

Thái độ làm việc nghiêm túc ấy rất hợp ý Quân Nhật Đình, chẳng những sửa lại bản thiết kế mà còn đắn đo cả chất liệu vải.

Dù thế nào cô cũng không phải là một người theo đuổi sở thích nghiệp dư, vung tay nguệch ngoạc bừa vài cái rồi thôi.

Ngoài tán thưởng về tài năng, Quân Nhật Đình cũng thấy rất khó hiểu: "Em am hiểu về thiết kế quần áo quá nhỉ?"
Đây là tiêu chuẩn của một nhà thiết kế lâu năm, mưa dầm thấm đất.

"Tôi biết kha khá, vì thích nên có tìm hiểu và học hỏi." Hứa Thanh Khê không dám nói hết ra, cô cũng không muốn Quân Nhật Đình hỏi nữa nên chuyển sang chủ đề khác: "Đây là bản thiết kế của ai thế? Tôi sửa lại thế này có ổn không?"
Sửa hẳn trên tác phẩm của người khác là hành động mất lịch sự, thậm chí có thể nói là hành vi trái đạo đức.

"Chẳng sao cả, tất cả các bản vẽ đều do trợ lý thu gom về, nó được bán đứt." Quân Nhật Đình vừa nói vừa xếp những bản thiết kế đã được sửa xong lại, bảo: "Ban đầu cũng định mua về để sửa mà, công ty thiết kế thời trang phát triển theo hướng mặt hàng cao cấp, giai đoạn đầu chúng ta cần phải củng cố phong cách lại mới ổn."
Nhắc đến ngành thời gian, Hứa Thanh Khê lại buột miệng nói ra suy nghĩ của mình: "Tôi rất đồng ý với suy nghĩ này, bây giờ cần phong cách gì trên thị trường cũng có hết, nếu muốn tranh được miếng bánh này thì phải sáng tạo ra những thứ riêng, nếu không sẽ bị lu mờ."
Cô từng nghĩ đến chuyện mở một cửa hàng trang phục để có thể thiết kế những bộ quần áo riêng cho khách hàng của mình, nhưng nó chỉ dừng lại ở ý tưởng vì cô còn phải lo tiền thuốc men cho mẹ thì làm gì có dư tiền.

.


Đam Mỹ Hay
Quân Nhật Đình khiêm tốn hỏi, Hứa Thanh Khê cũng không giấu làm của riêng.

Nếu cô không thể làm được thì người khác giúp cô cũng giống vậy thôi mà đúng không?
"Em có ý tưởng nào cho chuyện này không?" Quân Nhật Đình gật đầu, anh cũng đồng ý với quan điểm của cô.

"Thiết kế thì nổi bật là yếu cố cần, nhưng quan trọng nhất là chất liệu vải, đó mới là điểm cốt lõi của một bộ trang phục." Quân Nhật Đình cũng đồng ý nên Hứa Thanh Khê nói hết những suy nghĩ trong đầu ra, hai cô có cảm giác vui như cá gặp nước.

"Em nói rất có lý, tôi sẽ tập trung người đi tìm về những chất liệu vải tốt nhất." Quân Nhật Đình nhìn Hứa Thanh Khê bằng ánh mắt thích thú và tán thưởng: "Tất nhiên, nếu em thấy chất liệu vải nào đáp ứng đủ yêu cầu thì cũng có thể đề nghị."
"Được." Hứa Thanh Khê đồng ý.

Làm ra một bộ quần áo hoàn chỉnh là ước mơ của cô.

Nhưng đồng ý rồi Hứa Thanh Khê lại giật mình nhận ra không biết từ khi nào cô đã thành nhân viên Quân Nhật Đình.

Thôi, đằng nào cô cũng nhàn rỗi không có gì để làm, tìm chút việc bận bịu cũng tốt.

Hai người có cùng một chủ đề nên nói chuyện với nhau rất vui vẻ, trò chuyện đến hơn nửa đêm với về phòng ngủ.

Không ai để ý đến một cô gái quét dọn phòng sách trên lầu một đã lẻn ra ngoài từ lúc nào.

Cô bé lấm la lấm lét chạy thẳng sang nhà lớn.

"Sao cô lại sang đây nửa đêm nửa hôm thế?" Thấy Thúy Kiều, Lâm Gia Nghi nhíu mày mất kiên nhẫn hỏi: "Để dì Kim Hồng thấy thì phải làm sao?"
Thúy Kiều sợ mình báo lại quá trễ khiến Lâm Gia Nghi tức tối như lần trước, lỡ mất cơ hội tốt nên chẳng quan tâm quá nhiều, vội bảo: "Cô Gia Nghi, em có chuyện quan trọng nên mới sang."

Lâm Gia Nghi vừa ngáp xong nên cũng tỉnh táo đôi chút: "Chuyện gì?"
"Tối nay cậu cả với mợ cả ở trong phòng đọc sách đến hơn nửa đêm mới về phòng ngủ." Giọng cô ta ngày càng nhỏ, vừa nói vừa quan sát sắc mặt Lâm Gia Nghi.

Thúy Kiều biết rõ tình cảm trong lòng Lâm Gia Nghi, bản thân cô ta cũng thấy chỉ có cô Gia Nghi mới hợp với cậu chủ.

Bây giờ cậu chủ chỉ bị con hồ ly tinh Hứa Thanh Tuệ kia che mờ mắt thôi.

Suy cho cùng ả cũng ra ngoài làm bậy với rất nhiều đàn ông, chắc chắn có rất nhiều kinh nghiệm.

Nghĩ thế, cô ta lại nhìn Lâm Gia Nghi với ánh mắt thương hại.

Con sâu ngủ của Lâm Gia Nghi chạy biến, mặt cô ta âm u: "Anh Nhật Đình cho cô ta vào phòng sách?"
"Em tận mắt thấy." Thúy Kiều nhanh miệng bổ sung.

Móng tay đâm sâu vào da thịt Lâm Gia Nghi, sao lại có chuyện đó được? Đó là căn phòng để Quân Nhật Đình làm việc, bình thường chỉ có quản gia được bước vào, người giúp việc cũng không được phép bén mảng tới.

Bây giờ Hứa Thanh Tuệ được vào đó, đã thế còn ở trong đó với anh Nhật Đình cả tối, cô ta là cái quái gì?
Tất cả những điều đó phải thuộc về Lâm Gia Nghi này mới đúng!
Nhưng Hứa Thanh Tuệ lại giành trước khiến Lâm Gia Nghi hận nghiến răng nghiến lợi, mất rất lâu mới nhả ra ba chữ: "Hứa Thanh Tuệ!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận