Tổng Tài Nguy Hiểm Anh Thật Hư Hỏng


Ra khỏi căn biệt thự của vợ chồng Hứa Thanh Khê, bà Kim Hồng và Lâm Gia Nghi chạy một mạch về nhà lớn.

Hình như Lâm Gia Nghi phải chịu một sự kích thích rất lớn khi biết Hứa Thanh Tuệ là Spring.

Về đến nơi cô ta đã chẳng nói chẳng rằng ngồi trên sô pha khiến người giúp việc trong nhà cũng phải nín thở, sợ chọc vào viên ngọc quý trên tay bà Kim Hồng.

Cả phòng khách chìm vào yên tĩnh, cực kì yên tĩnh.

Bà Kim Hồng thở dài, đi tới vỗ tay Lâm Gia Nghi để an ủi cô ta vài câu: "Dì thấy chúng ta không thể cản Nhật Đình trong chuyện này được rồi."
Bà cảm thấy hết sức lo lắng nhưng Quân Nhật Đình là người chỉ nói một không nói hai nên bà đành phải nhượng bộ.

"Cháu đừng tức giận làm gì, Gia Nghi luôn là người rất xuất sắc mà.

Dì nghĩ cháu cũng chẳng thua gì cái người tên Spring đó, hay là chờ đến khi thành lập công ty mới xong thì cháu đến đó làm đi.

Nếu làm việc chung với nhau thì cơ hội sẽ nhiều hơn đấy" Bà Kim Hồng dịu dàng an ủi.

Dường như những lời đó đã chạm đến đáy lòng Lâm Gia Nghi, hai mắt cô ta sáng ngời nhưng vẫn còn tức tối lắm.

Hứa Thanh Tuệ biết giấu giếm tài năng từ khi nào? Loại người đó mà cũng thiết kế được tác phẩm khiến các nhân vật máu mặt hết lời khen ngợi? Điều đó khiến cô ta thấy không phục, nhất là khi cô ta vừa mới khen lấy khen để xong.

Tại sao lúc điều tra cô ta lại không phát hiện? Suy nghĩ đó như trăm cái vuốt mèo đang cào vào lòng cô ta.

...!
Bà Kim Hồng và Lâm Gia Nghi đến hùng hổ và ầm ĩ nhưng đi cũng vội vàng như một cơn gió, lướt qua rồi biến mất.


Hứa Thanh Khê là người sống khá tùy ý nên chẳng để trong lòng, nhưng cô chẳng còn hứng ăn nữa nên lấy một quyển sách ra đọc giết thời gian.

Nhìn sườn mặt chẳng mấy quan tâm đến mọi thứ xung quanh đó, Quân Nhật Đình bỗng thấy hơi áy náy với người con gái này: "Hứa Thanh Tuệ!"
"Hả?" Tay lật sách của Hứa Thanh Khê chững lại, quay sang nhìn anh, Quân Nhật Đình vẫn đứng đó nhìn cô chằm chằm khiến cô thấy hơi kì lạ bèn nhíu mày.

Quân Nhật Đình mím môi: "Em đừng để bụng, lẽ ra lúc nãy tôi không nên nghi ngờ em."
Hứa Thanh Khê giật mình nhìn anh, không ngờ anh lại nói thẳng ra thế này.

Cô tưởng rằng những đứa con cưng của thượng đế chỉ biết đẩy hết mọi tội lỗi lên đầu người khác thôi chứ.

Dù chuyện này xảy ra với ai thì cũng rước lấy sự nghi ngờ từ mọi người thôi.

Suy cho cùng thì Hứa Thanh Tuệ cũng làm rất nhiều chuyện không nên hồn.

Và người biết thiết kế là cô chứ không phải Hứa Thanh Tuệ.

"Không có gì đâu." Hứa Thanh Khê cười cười với anh, nhún vai không thèm để ý.

Phản ứng đó khiến Quân Nhật Đình nhíu mày, cảm thấy hơi khó chịu.

Anh nghiêm túc nhìn Hứa Thanh Khê rất lâu, sau khi chắc chắn cô không để bụng mới yên tâm.

"Em cứ cân nhắc việc đến công ty làm đi nhé."
"Được." Hứa Thanh Khê cũng muốn đi nên không từ chối thẳng.

Sớm muộn gì cô cũng phải tìm việc, tập đoàn Phong Quân là một nơi rất tiềm năng.

Quân Nhật Đình im lặng một lát, nói: "Tôi đi làm đây."
Hứa Thanh Khê ngẩn ngơ, anh đang chào hỏi cô hả? Cô gật đầu dõi theo chiếc xe chở Quân Nhật Đình đi xa thì điện thoại lại chợt reo lên.

Sau chuyện vừa xảy ra, Hứa Thanh Khê cảm giác thái độ của nhóm người giúp việc với mình có gì đó thay đổi, hình như đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều.

.

ngôn tình ngược
Cô vừa lên lầu vừa nghe điện thoại: "Alo?"
"Tao đây!" Giọng lạnh lẽo của Hứa Hải Minh vang lên.

Nghe thấy giọng ông ta, Hứa Thanh Khê nhíu mày đẩy điện thoại ra xa một chút: "Là ông hả? Có chuyện gì?"
"Thái độ gì đấy? Trưa nay ra ngoài gặp tao một chuyến, tao có chuyện cần nói với mày." Hình như Hứa Hải Minh đang khó chịu.

Tim Hứa Thanh Khê chợt hẫng nhịp, cô không muốn gặp Hứa Hải Minh tí nào.


Mỗi lần gặp ông ta, không cảnh cáo cô biết thân biết phận thì lại uy hiếp.

Nhưng bây giờ sinh tử của mẹ cô đang nằm trong tay ông ta, không đi không được.

Rất lâu sau đó, cô đáp: "Được, ở đâu?"
"Nhà Hàng Cloudy, phòng Thanh Trúc, đừng tới trễ!" Hứa Hải Minh lập tức cúp điện thoại.

Tiếng tút tút vang lên, Hứa Thanh Khê thở hắt ra.

Không hiểu tại sao hai người là chị em song sinh nhưng ông ta không hề kiên nhẫn với cô tí nào.

Thất vọng quá nhiều lần, cô cũng chẳng còn hi vọng gì với Hứa Hải Minh.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến giữa trưa.

Hứa Thanh Khê thay quần áo xuống nhà, vào phòng ăn.

"Mợ cả có muốn dọn cơm lên luôn bây giờ không?" Nữ giúp việc tò mò hỏi, mỗi người trong nhà đều có thời gian ăn cơm nhất định và khác nhau, nhưng hôm nay Hứa Thanh Khê lại xuống sớm hơn một tiếng.

"Ừ." Hứa Thanh Khê đáp, tuy lát nữa cô sẽ đến nhà hàng nhưng cô không hề nóng vội, vẫn thong thả ăn cơm xong mới đến chỗ hẹn Hứa Hải Minh.

Những bữa cơm với Hứa Hải Minh luôn kết thúc trong sự khó chịu hoặc tức giận, cô ăn không vô.

Có sẵn kinh nghiệm, Hứa Thanh Khê đã chuẩn bị trước.

Khi cô vào phòng thì Hứa Hải Minh đã ngồi đó.

Ông ta đã gọi rất nhiều món ăn, chất đầy cả bàn với món mặn món rau món canh đủ hết.

Đây là bữa ăn âm mưu gì thế?
Hứa Thanh Khê nhíu mày nhìn thẳng vào mắt Hứa Hải Minh đang ngồi ngay chính giữa: "Ông tìm tôi làm gì?"

Cô đã hỏi thẳng nên Hứa Hải Minh không úp mở làm gì nữa, nói luôn: "Nghe bảo gần đây Quân Nhật Đình đang thành lập công ty mới hả?"
"Đúng thế không sai, có vấn đề gì không?" Hứa Thanh Khê không ngờ ông lại đột ngột hỏi về Quân Nhật Đình nên cô hơi khó hiểu.

Hứa Hải Minh luôn gọi cô ra để nhắc cho cô nhớ mình là ai và đừng hòng cướp đi những thứ thuộc về Hứa Thanh Tuệ hay bảo cô đừng để lộ mọi chuyện ra.

Nhưng lần này ông ta lại hỏi tới Quân Nhật Đình.

Nhưng trong mắt cô, Hứa Hải Minh là người không làm những điều vô bổ, chắc chắn ông ta có mục đích gì nên mới hỏi thế.

Nhất là khi Hứa Hải Minh không nổi cáu lên với cô và cảm xúc rất bình tĩnh.

Tim Hứa Thanh Khê đập nhanh, tay thả hai bên chợt siết lại.

Không biết Hứa Hải Minh lại định làm gì nên cô không dám thả lỏng, sợ mình sơ sẩy rơi xuống thế yếu.

Hứa Hải Minh ừ đáp, ông ta nhàn nhã gắp một miếng thịt nói: "Tao muốn đầu tư lấy cổ phần công ty đó."
Cái gì? Ông ta biết đòi quá nhỉ?
Quân Nhật Đình vừa mới thành lập công ty thì ông ta đã nghe ngóng được tin tức, đã thế còn đòi nhảy vào ăn chia.

Với những gì Hứa Thanh Khê biết về người cha này thì chuyện không đơn giản như vậy.

Ha, ông ta đánh giá bản thân mình cao quá nhỉ, tưởng cái ghế cha vợ đó to và dễ ngồi như bàn cơm này đây mà.

Nhìn ánh mắt kinh ngạc của Hứa Thanh Khê, ông ta lại bổ sung: "Mày nhớ nói lại với Quân Nhật Đình, đừng để nước phù sa chảy ra ruộng người ngoài.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận