Tổng Tài Nguy Hiểm: Nha Đầu, Bắt Được Em Rồi

Thẩm Tinh Không bị vứt trên giường, cả người cô ướt sũng, trước khi Thẩm Chi Diệu ép xuống người cô, cô giơ tay lên giáng vào mặt anh một cái tát, miệng cô kêu lên: “Không biết xấu hổ!”

Thẩm Chi Diệu nhận lấy cái tát đó nhưng khuôn mặt anh vẫn không nét biểu cảm.

Đôi mắt anh ngậm nước, anh bóp tay vào mặt Thẩm Tinh Không, nhìn cô thấp giọng nói thì thầm: “Chẳng phải bảo em tiết kiệm sức lực à?”

Thẩm Tinh Không xì một tiếng: “Sao chú không đi soi gương xem, xem bản mình bây giờ đê tiện tới mức nào!”

Thẩm Chi Diệu khẽ cười, phả vào mặt cô hơi lạnh, dường như không hề quan tâm tới lời mắng sỉ nhục của cô, anh cúi người xuống, đôi môi lạnh lùng của anh chạm vào tai cô anh nói: “Để anh dạy em nhé, đừng có nói đạo lý với một thằng đàn ông đã phát điên lên rồi, cũng đừng dùng biện pháp nói kích, đều không tác dụng gì đâu, em càng mắng hắn thì hắn càng muốn ăn tươi nuốt sống em, hiểu không?”

Thẩm Tinh Không run lên lẩy bẩy, cô nghiến chặ răng, dùng lực đưa bàn tay với bộ móng tay lên cào vào mặt anh.

Thẩm Chi Diệu mặc kệ sự phản kích của cô, mặt anh bị cô cào xước ra, vừa đau vừa xót, nhưng sự đau đớn đó dường như càng kích thích dòng máu nóng trong cơ thể anh trào lên, bỗng chốc, hơi thở anh liền trở nên dồn dập.

Thẩm Tinh Không thấy anh không có một chút phản ứng gì với vết thương trên mặt, ánh mắt chỉ càng lúc càng vẩn đục, cái bộ dạng đó làm cho cô nhớ tới hình ảnh trong “nguy cơ sinh hóa” – có đánh thế nào cũng giống như một xác chết không có cảm giác.

Cô có phần sợ hãi, cô thở như bị hút hết không khí, Thẩm Chi Diệu thấy cô co rúm lại, liền cười lạnh lùng, anh đưa tay ra luồn vào trong bộ quần áo ướt mẹp của cô, anh xòe bàn tay năm ngón ta rồi bóp chặt lấy bầu ngực của Thẩm Tinh Không.

Thẩm Tinh Không đột nhiên run lên, cơ thể cô như bị điện giật, cô kêu lên một tiếng, rồi nói run run: “Bỏ tay ra!”

Thẩm Chi Diệu bóp mạnh rồi lại nhẹ, anh dùng cơ thể mình ép lại sự phản kháng của cô, giọng nói anh mơ màng mang theo sự thích thú và hưởng thụ hỏi lại cô: “Em thấy có khả năng đó không?”

Thẩm Tinh Không cắn chặt môi, đôi chân không ngừng đạp vào anh, cô kêu lên: “Cút ra....”

Nhìn cơ thể với sự bất lực và sự phản kháng theo bản năng của cô, Thẩm Chi Diệu nhếch môi lên, nheo mắt lại khẽ cười, ngón tay anh bóp nhẹ vào hạt đậu trên gò bồng đào đó: “Đừng vội, đây chưa phải là món quà lớn nhất mà anh sẽ tặng em đâu....”

Thẩm Tinh Không cố để gồng mình lên, dưới các kĩ năng trêu chọc của Thẩm Chi Diệu, cô chỉ cảm thấy bản thân mình trở thành một chiếc lá bơ vơ, cô muốn khóc, lúc này cô mới biết hậu quả của việc dây vào một người đàn ông là thế nào – đó là cái giá phải trả không hề rẻ.

Thẩm Chi Diệu thấy mặt cô đỏ bừng lên rồi, cơ thể cũng bắt đầu có phản ứng, anh cười, ép người mình xuống đè lên người cô, cùng với đó anh lôi quần áo trên người cô ra, đôi môi anh giày vò bên tai cô, thở ra hơi nóng: “Bắt đầu rồi, Tiểu Tinh của anh....”

Thẩm Tinh Không giật mình, cô cảm thấy hai chân mình bị anh giăng ra, cô hét lên, cầm lấy gối đập vào người anh: “Dừng tay dừng tay! Thẩm Chi Diệu, chú không thể đối xử với tôi thế này, chú nói đi chú muốn gì tôi cũng đều cho chú hết, chú đừng làm vậy!”

Thẩm Chi Diệu nhướn mày, hai mắt lạnh lùng nhìn cô: “Em có thể cho anh cái gì?”

Thẩm Tinh Không sợ hãi, nếu như cô vẫn cương quyết thì đêm nay nhất định sẽ mất đời con gái, cô nhìn Thẩm Chi Diệu nói: “Cháu không cần công ty nữa, cho chú, cho chút hết...hãy tha cho cháu....”

Thẩm Chi Diệu cười lạnh lùng, anh không nói gì mà chỉ cởi chiếc thắt lưng da ra, tiếng kim loại trên chiếc thắt lưng vang lên làm Thẩm Tinh Không càng thêm sợ hãi.

Thẩm Chi Diệu vẫn đè chặt lấy hai chân cô, anh nhếch mép cười rồi nói: “Vậy nếu anh nói anh không cần công ty, chỉ cần em thì sao?”

Con tim Thẩm Tinh Không run lên, tay cô túm lấy ga giường, vẫn vùng vẫy trong bất lực: “Đừng....đừng dọa cháu....chú Hai, cháu sau rồi, sau này cháu sẽ không cãi lại chú nữa, cháu sẽ nghe theo chú hết có được không....cháu cầu xin chú tha cho cháu, cháy là Tinh Không đây, cháu là cháu gái của chú, sao chú có thể làm thế này....”

Thẩm Chi Diệu đột nhiên bật cười, ép người xuống cơ thể cô, Thẩm Tinh Không cảm nhận thấy vật cứng đó của anh đang ấn vào bụng dưới mình, cô hốt hoảng hít thở khóc òa lên:”Tha cho cháu được không...cháu cầu xin chú....”

Thẩm Chi Diệu cố tình giày vò cô, ngón tay anh dùng lực kẹp lấy đôi môi mềm mại của cô, hai mắt đen sì sâu hoắm, giọng anh khàn khàn nói: “Em nói xem, theo anh thì có gì không tốt chứ?”

Thẩm Tinh Không sợ hãi nước mắt lăn dài ra, cô như nghẹt thở: “Chú là chú của cháu! Chúng ta sao có thể! Chú không sợ thiên hạ sẽ dùng nước bọt dìm chết chúng ta à? Lại còn ông nội, cô, chồng cô, anh họ, bọn họ đều coi chúng ta là điều sỉ nhục.”

Thẩm Chi Diệu chỉ nhếch môi lên, anh cúi đầu hôn lên đôi môi không ngừng cất tiếng nói của cô, Thẩm Tinh Không lập tức ngậm miệng lại, cô quay đầu đi, khuôn mặt đỏ lên không dám nói thêm gì nữa.

Bàn tay của Thẩm Chi Diệu luồn vào trong chiếc quần nhỏ của cô, bàn tay lạnh ngắt dừng lại ở cửa lối vào bên trong, anh khẽ cười: “Vạn sự đã có anh, nếu như em sợ vậy thì chúng ta sẽ không để người khác biết....thế nào hả?”

Thẩm Chi Diệu cắn vào tai cô một cái, Thẩm Tinh Không rên lên, ngón tay của anh liền luồn vào bên trong cơ thể cô.

Thẩm Tinh Không đột nhiên cứng đơ người lại, cô há hốc mồm ra hít thở từng hơi.

Thẩm Chi Diệu khẽ cười, anh thích giày vò cô thế này, khiến cô mất phương hướng và chịu sự kiểm soát của bản thân mình. 

Trong lúc Thẩm Chi Diệu đang không ngừng khám phá bên trong, anh vẫn còn đang khắc chế, giọng nói anh trầm bổng cùng với hơi thở như đang yếu dần đi anh hỏi: “Em thích không?”

Thẩm Tinh Không khóc và cắn vào vai anh: “Không! tôi không yêu chú! Tôi không muốn làm thế này với chú! Tôi không muốn ở cùng chú!”

Thẩm Chi Diệu cúi đầu nhìn xuống vai mình, làn da anh sước ra in lên vết răng của cô cùng với nước bọt từ miệng cô chảy ra hòa với nước mắt, nước mũi, anh nheo mắt lại, ép chặt xuống người cô: “Không yêu anh? Vậy người em yêu là ai? Là cái tên tiểu tử Nhật bản đã đính hôn kia à?”

Thẩm Tinh Không nước mắt giàn giụa trên mặt, cô cắn chặt môi lại, nhìn anh: “Chú biết anh ấy đính hôn rồi?”

Thẩm Chi Diệu nhìn ánh mắt cô bỗng thay đổi, sự tàn ác trong ánh mắt anh bỗng tăng lên, anh cúi đầu xuống thì thầm bên tai cô sự thực tàn nhẫn: “Chính anh đã thay Mãn Tử tác thành cho cuộc hôn nhân này, em nói xem sao anh lại không biết chứ?”

Thẩm Tinh Không cơ thể run rẩy lên, cô trợn mắt nhìn anh chằm chằm.

Thẩm Chi Diệu lại tiếp tục nói: “Cả đời này cậu ta sẽ không có cơ hội tranh em với anhd đâu....bất kì người nào cũng đều không có cơ hội.... cậu ta phải dỗ dành vị hôn thê để có được sự yêu thích của ba cậu ta, khi đạt được ba phần Tiểu Trạch gia thì mẹ con cậu ấy mới có địa vị ở Tiểu Trạch gia..... Mãn Tử lừa cậu ta, đợi tới sau khi có được điều cậu ta muốn thì sẽ đưa cậu ta quay lại đây tìm em, thế nhưng, tới lúc đó, em sớm đã là người phụ nữ của anh rồi...có đúng không.... ”

Đầu Thẩm Tinh Không như có tiếng súng nổ bên tai.

Anh định quay lại tìm cô sao?

Là Thẩm Chi Diệu và Mãn Tử kết hợp với nhau để ngăn anh tới tìm cô sao...

Thẩm Tinh Không vô cùng hận Thẩm Chi Diệu, cô nhìn anh mắng: “Tôi không phải, mãi mãi không phải là người phụ nữ của chú! Anh ấy đính hôn rồi thì người tôi yêu cũng là anh ấy!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui