Tổng Tài Nguy Hiểm: Nha Đầu, Bắt Được Em Rồi

A Tiến nhìn bộ dạng tuyệt vọng của cô, trong lòng anh đau thắt lại.

Anh tiến lại gần, cúi đầu xuống nhìn kia, nói có chút vụng về: “Tiểu thư rất đáng yêu.”

Thẩm Tinh Không bị cái bộ dạng ngốc nghếch của anh chọc cười, cô lau nước mắt đi rồi hỏi: “Tiểu thư đáng yêu hay là Tiểu Tinh đáng yêu?”

A Tiến mím môi rồi nói: “Tiểu Tinh đáng yêu.”

Thẩm Tinh Không nhìn anh trả lời câu hỏi vô vị của mình một cách rất nghiêm túc cô cảm thấy con người này đúng là ngây ngô, cô hỏi: “Đáng yêu chỗ nào?”

A Tiến suy nghĩ một lát rồi nhìn cô đáp lại: “Khi cười rất đáng yêu, khi nổi cáu cũng đáng yêu, hàm răng đáng yêu, má núm đồng tiền đáng yêu, lúc giở trò hay làm mặt xấu thì lại càng đáng yêu.”

Thẩm Tinh Không bật cười, cô lau nước mắt, thở dài một tiếng, nhìn A Tiến mặt đầy vết thương, cô vỗ tay xuống bên cạnh giường nói: “Anh ngồi xuống đây.”

A Tiến có chút do dự, nhìn nụ cười xinh đẹp của Thẩm Tinh Không, anh hơi thất thần rồi tiến lại gần.

Nhìn người đàn ông có vẻ đơ người ra bên cạnh, Thẩm Tinh Không rút bình xịt thuốc trị vết thương bên ngoài từ trong ngăn kéo ra, cô phụt lên một miếng băng gạc rồi đưa lên lau mặt cho anh.

A Tiến đau tới nỗi nheo mày lại, anh kêu lên suýt xoa.

Thẩm Tinh Không ấn tay vào cằm đang mọc cả râu của anh lên, hức một tiếng: “Anh đánh nhau với anh ấy làm gì?”

A Tiến hơi nghiến răng lại, nói phẫn nộ: “cậu ta bắt nạt cô.”

Thẩm Tinh Không lườm anh: “Vậy thì anh còn giúp anh ấy tặng quà làm gì?”

A Tiến hai tay đặt cứng nhắc trên đùi, nói lí nhí: “Tôi nghĩ, chắc cô sẽ muốn nhìn thấy món quà này.”

Thẩm Tinh Không lau mặt cho anh xong, nhìn anh, đôi lông mày đen rõ nét của anh khiến anh nhìn có cảm giác là một người đàn ông rất thật thà chất phác.

Trong lòng cô cảm thấy chua xót, ngồi bên cạnh anh cô đột nhiên nói vẻ thương tâm: “A Tiến....”

A Tiến nhìn cô.

Thẩm Tinh Không đưa tay lên quệt quệt khóe mắt rồi nói: “Em có thể dựa vào anh một lát được không?”

A Tiến mím môi lại, trả lời lí nhí một tiếng ừm.

Thẩm Tinh Không liền dựa vào anh, bờ vai anh thật vững chắc, thật rộng.

Cô dựa vào anh và cảm thấy thật thoải mái, không hề giống với lúc khi dựa vào Thẩm Chi Diệu hay Lục Diễn Trạch – căng thẳng và không biết phải làm gì.

ở bên cạnh cô, người duy nhất có thể làm cho cảm thấy tự nhiên thoải mái khi ở cùng thì chỉ có A Tiến....

Thẩm Tinh Không liếc mắt lên nhìn A Tiến: “A Tiến, khi anh đi lính rất khổ có đúng không?”

A Tiến trả lời thờ ơ: “Cũng bình thường.”

Thẩm Tinh Không nhìn anh: “Thẩm Chi Diệu....đã đưa anh về từ đó đúng không?”

A Tiến nhìn cô, ừm một tiếng: “Nhà tôi nghèo lắm, vào quân đội thì gặp phải sự đấu tranh nội bộ, tôi may mắn sống sót, tiên sinh đưa tôi về đây...tiên sinh có ơn lớn đối với tôi....”

Thẩm Chi Diệu có ơn với anh vì vậy, bất luận thế nào anh cũng đều không thể tranh với Thẩm Chi Diệu....

Anh dường như đang tự giải thích với mình, dường như cũng là đang giải thích với Thẩm Tinh Không.

Thẩm Tinh Không dựa vào anh, đột nhiên cô trầm mặc không nói gì.

A Tiến nhìn đôi vai cô đang run lên, con tim anh như bị thắt lại, anh nói: “Tiểu Tinh...không phải kìm nén....”

Thẩm Tinh Không không chịu được, cô ôm chặt lấy cổ anh khóc òa lên: “A Tiến, không lừa anh....em cảm thấy em sống chẳng có ý nghĩa gì....em muốn tìm một hang động không có ai biết tới em và trốn vào đó, em cảm thấy em bây giờ không có cách nào để đối diện với thế giới này....”

Bàn tay A Tiến từ từ đưa lên, một lúc sau mới đặt nhẹ xuống lưng cô, anh khẽ khàng vỗ vào lưng cô an ủi, anh cũng không biết nên nói gì, anh có nói gì cũng đều cảm thấy giả tạo và bất lực, anh liền đơ đơ ra nói một câu: “Vậy thì tiểu thư chẳng phải sẽ trở thành người rừng à?”

Thẩm Tinh Không vừa khóc vừa cười, cô đấm anh một cái: “Đồ A Tiến đáng ghét! Anh thực sự ngốc hay giả vờ ngốc đấy!”

A Tiến nhìn cô, anh cầm giấy lau nước mắt cho cô: “Cô nói thế nào thì là thế ấy.”

Thẩm Tinh Không tròn xoe mắt nhìn anh rồi cô cúi đầu xuống lau nước mắt đi, cô thở dài: “A Tiến, cảm ơn anh, bây giờ em chỉ có một người có thể nói chuyện cùng là anh, trước đây em thường trêu chọc anh, anh không trách em chứ?”

A Tiến lắc đầu: “Không nhớ nữa rồi.”

Thẩm Tinh Không nhìn anh chàng ngốc này, cô đưa thuốc cho anh: “Anh cầm về dùng đi, sau này đừng có hơi tí là đánh nhau, anh mà đánh A Trạch bị thương em sẽ giận anh đấy, đồ ngốc.”

A Tiến nhìn cô: “Tiểu thư giận tôi rồi?”

Thẩm Tinh Không bĩu môi: “Nếu mà tức anh thì đã đổ cả lọ thuốc lên mặt anh rồi! đồ ngốc, sau này anh hãy ở bên cạnh Thẩm Chi Diệu, em phải đi rồi.”

A Tiến giật mình nhìn cô: “Tiểu thư đi đâu?”

Thẩm Tinh Không nhìn anh khẽ nói: “Em phải đi học, đừng nói cho ai biết, em sợ em không đi được....”

Trong lòng A Tiến hỗn loạn, anh mở miệng mà trong lòng không can tâm: “Thế nhưng...tiên sinh đối với cô rất tốt....”

Thẩm Tinh Không cúi đầu xuống: “Đối tốt thì sao chứ? A Tiến, anh có thể gọi em một tiếng Thẩm thái thái không? Anh không cảm thấy nếu em và người đó có quan hệ gì thì rất kì lạ à?”

A Tiến cúi đầu xuống không nói thêm gì nữa.

Thẩm Tinh Không ôm lấy chiếc bát mà A Trạch tặng, ánh mắt cô có vẻ thất vọng cô thở dài: “Bây giờ em vẫn chưa bước ra khỏi chuyện tình cảm thời gian trước, để em đón nhận một người có khả năng đón nhận còn khó huống hồ là Thẩm Chi Diệu....em nghĩ, đổi thành người khác thì họ cũng không thể thế nào với một người mà mình đã gọi là chú trong suốt năm năm....em vẫn còn đang trong thời kì dưỡng thương, em không thể dùng trái tim đang rỉ máu của mình để đón nhận một người làm em càng đau hơn...”

A Tiến nhìn khuôn mặt non nớt của cô, trên khuôn mặt đó đã có những nét thăng trầm không phù hợp với độ tuổi thanh xuân của cô.

Anh cảm thấy thương xót.

******

Khi Thẩm Chi Diệu quay về thì Thẩm Tinh Không đang ở trong phòng đọc sách.

Anh còn chưa thay quần áo đã đi tới tìm cô, nhìn cô cầm một cuốn sách, tư tưởng mất tập trung đứng bên cửa sổ, anh khẽ cười, nhẹ nhàng đi lại gần ôm lấy cô từ phía sau.

Thẩm Tinh Không giật mình, nhưng cũng không đẩy anh ra, để mặc anh ôm lấy bản thân mình.

Thẩm Chi Diệu ghét sát vào cô, anh hôn lên tai cô và thì thầm: “Em đã ăn cơm chưa?”

Thẩm Tinh Không gật đầu, hỏi anh: “Thế anh?”

Thẩm Chi Diệu rất vui khi cô nhớ tới bản thân mình, anh hôn lên tóc cô: “Nha đầu, ngày mai anh đi London, em đi cùng anh không?”

Thẩm Tinh Không nhìn ánh mắt thâm tình của anh, cô cảm thấy cổ họng khô đặc lại, cô lắc đầu: “không muốn đi.”

Thoáng qua ánh mắt của Thẩm Chi Diệu là sự thất vọng, nhưng môi anh vẫn nở nụ cười, anh khẽ véo má cô: “Sao thế? Em thấy không thoải mái ở đâu à?”

Thẩm Tinh Không lắc đầu, cô không muốn nói chuyện nữa.

Thẩm Chi Diệu ôm lấy cô, thở dài: “Đừng thế này. Anh không ép em, em ở nhà chăm sóc tốt cho bản thân mình, ba ngày sau anh sẽ về, em muốn quà gì anh mua cho em.”

Thẩm Tinh Không nhớ tới những lúc gần gũi bên anh, đặc biệt là tối qua, khi mà Lục Diễn Trạch tới thì cô và Thẩm Chi Diệu đang ở bên nhau, vừa nghĩ tới đây con tim cô lại cảm thấy như có vật gì đó đè nặng vào.

Cô trả lời không chút hứng thú: “Không muốn gì cả!”

Thẩm Chi Diệu không biết làm gì với cô, anh đưa tay nâng cằm cô lên, nhìn cô chằm chằm, cười vẻ bất lực: “Vậy thì, cùng anh đi ăn cơm tối có được không?”

Thẩm Tinh Không không dám nhìn thẳng vào mắt anh, cô mím môi và khẽ gật đầu.

Thẩm Chi Diệu có cảm giác như được ban thưởng, anh cảm thấy bản thân mình thật ngốc, anh thơm lên má cô.

Cái cô tiểu nha đầu này, làm cho anh không thể nào rời mắt ra được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui