Tổng Tài, Nữ Chính Ở Bên Kia

Tổng tài không thích nữ chính làm xao đây? Nam chính chán ghét nữ chính sau này nữ chính làm như thế nào bây giờ……?

Trong nháy mắt, một đống câu hỏi chiếm cứ đầu óc Diệp An Thần.

“Có cần kinh ngạc như vậy sao?” Nhìn Diệp An Thần tràn đầy khiếp sợ, Đông Phương Tuyệt cũng thật sự minh bạch Diệp An Thần thật sự cảm thấy hắn thích nữ nhân kia, ngẫm lại hắn cùng nữ nhân kia gặp nhau, Đông Phương Tuyệt vẫn là suy nghĩ cẩn thận, Diệp An Thần là từ đâu nhìn ra hắn thích nàng?

“Anh…… Anh thật sự không thích nàng?” Lại một lần cẩn thận kiểm chứng, nhưng thấy ánh mắt của Đông Phương Tuyệt, không khỏi rụt đầu, nhưng đồng thời trong đầu cũng xuất hiện một cái dấu chấm hỏi to đùng?

Chẳng lẽ là bởi vì cốt truyện thay đổi cho nên hiện tại tổng tài còn chưa có cảm nhận được mị lực của nữ chính? Vẫn là…… Hiện tại kịch bản thay đổi? Đã không phải còn là nam chính cùng nữ chính nhất kiến chung tình? Mà đổi thành bạn đầu chán ghét lẫn nhau về sau mới phát hiện ra mình thích người kia?

Gật gật đầu, Diệp An Thần cảm thấy, vẫn là có khả năng. Nhưng thời điểm Diệp An Thần gật đầu, trên trán lại đau, nghi hoặc ngẩng đầu, thấy Đông Phương Tuyệt thu tay.

“Lại nghĩ linh tinh cái gì?” Đông Phương Tuyệt nói, tràn đầy nghi hoặc nhìn Diệp An Thần, Đông Phương Tuyệt thật không biết người trước mắt này đang suy nghĩ cái gì.

“ Hiện tại cậu đi đâu?” Hiển nhiên Đông Phương Tuyệt không muốn tiếp tục cái vấn đề này nữa, liền hỏi sáng chuyện khác.

“Về nhà a.” Diệp An Thần không nghĩ ngợi trả lời, đầu óc vẫn có điểm không trở về hiện thực, như cũ mà nghĩ đến cốt truyện rốt cuộc sẽ nhảy đến tình trạng gì.

Cậu nguyên bản chính là muốn trực tiếp về nhà, nhưng là không nghĩ tới ở trên đường gặp được Đông Phương Tuyệt cùng nữ chính. Cho nên khi Đông Phương Tuyệt hỏi không hề nghĩ ngợi mà trả lời, nhưng sau khi trả lời về liền hối hận, thời điểm Diệp An Thần nghĩ muốn nói mình không muốn trở về nhà, liền nghe được Đông Phương Tuyệt hỏi:

“Nhà cậu ở nơi nào? Tôi đưa cậu đi.”

Đông Phương Tuyệt bình tĩnh nói, nhưng nghe thấy Đông Phương Tuyệt hỏi, Diệp An Thần lại không thể bình tĩnh. Tổng Tài đại nhân, anh không phải rất bận sao? Vì cái gì hiện tại sẽ có thời gian đưa cậu về nhà, ô ô Tổng Tài đại nhân đưa cậu về nhà = Tổng Tài đại nhân đã biết cậu ở đâu = thời điểm về sau làm cậu chết càng thêm tiện.

Nghĩ đến đây, Diệp An Thần không khỏi nuốt nước miếng.

“Cái kia…… Không cần, nhà em cách nơi này không xa, em tự mình trở về là được.” Liên tục xua tay, nói xong liền muốn mở cửa xe rời đi, chỉ là tay mới vừa đụng tới cửa xe, đã bị Đông Phương Tuyệt bắt được. Nhìn nắm tay mình là một bàn tay to, trong nháy mắt rất muốn khóc có được hay không? Tổng Tài đại nhân…… Chẳng lẽ anh thật sự không vội sao?

“Không có việc gì, dù sao hiện tại tôi cũng không có bận.” Đông Phương Tuyệt hơi mỉm cười, đứng dậy thắt đai an toàn cho Diệp An Thần mới lại một lần nữa trở lại chỗ ngồi của chính mình.

Nhìn đai an toàn trên người mình một cái, hiện tại loại cảm giác bị bắt cóc này không phải do cậu ảo giác sao? Rối rắm trong chốc lát, Diệp An Thần cảm thấy cậu vẫn là vô pháp phản kháng Tổng Tài đại nhân.

“Em…… em hiện tại lại không muốn về nhà, a…… Em đột nhiên nhớ tới có chút việc muốn đi đến trường.” Tuy rằng nói xong rất chột dạ, nhưng Diệp An Thần vẫn nỗ lực làm chính mình thoạt nhìn bình tĩnh một chút.

“Trường học……?” Có điểm kinh ngạc mà nhíu mày, đảo mắt nhìn thoáng qua Diệp An Thần ở bên cạnh gật đầu, nắm lấy tay lái xoa xoa, thật lâu về sau mới nói ra một chữ "Được.”

Trường học không phải cách rất xa, lái xe hơn mười phút là tới.

“Tổng tài, để em ở nơi này là được.” Nhìn Đông Phương Tuyệt còn muốn quay xe đi vào, Diệp An Thần vội vàng gọi Đông Phương Trinh lại, nếu đem xe ngừng ở cửa phòng học, kia cậu phải đợi bao lâu mới có thể ra a.

“Tuyệt.” Nghe thấy Diệp An Thần đối chính mình xưng hô, Đông Phương tuyệt không vui nói, nhưng lại ngừng xe, đối với Diệp An Thần vừa định xoay người mở cửa xe nói “ Gọi một lần.”

“……” Diệp An Thần rối rắm, vì cái gì Tổng Tài đại nhân còn nhớ rõ chuyện này? Đẩy cửa, vừa định chạy trốn, lại bi kịch phát hiện cửa mở không ra. Quay đầu lại, thực ngoan đối với Đông Phương Tuyệt gọi “Tuyệt……”

“Ân, ngoan, về sau không được quên.” Nghe thấy Diệp An Thần nói, Đông Phương Tuyệt duỗi tay sờ đầu Diệp An Thần, mới mở cửa cho đi.

Diệp An Thần trốn xuống xe, đối với Đông Phương Tuyệt vẫy vẫy tiễn, trái tim không ngừng lặp lại: Tổng Tài đại nhân không bình thường, Tổng Tài đại nhân đi mau đi mau, cậu muốn về nhà!

Thẳng đến khi trên đường không nhìn thấy xe Đông Phương Tuyệt, Diệp An Thần mới thật thở ra một hơi, có điểm bi ai ngẩng đầu nhìn trời, thời tiết cực kỳ đẹp, mây xanh, như màu mắt của Tổng Tài đại nhân, duỗi tay sờ nơi vừa rồi Tổng Tài đại nhân sờ qua.

Nói, Tổng Tài đại nhân sẽ không coi cậu như cún con đi!

Cúi đầu…… Không biết là đã chết bao nhiêu tế bào não, Diệp An Thần vẫn nghĩ không ra, cho nên, chỉ có thể quyết đoán từ bỏ.

Nhưng là…… Nhìn đường, nhìn không thấy điểm cuối, cậu phải đi tới khi nào mới có thể về nhà?

Mệt mỏi quá…… Hiện tại Diệp An Thần cảm thấy, cậu vô cùng nhớ giường mình a, muốn nằm trên giường ngủ một giấc a, nhưng là…… Trường học đáng chết a, liền tính đã bảo Tổng Tài đại nhân nửa đường dừng xe, nhưng là nếu hiện tại phải đi đến cổng trường mà nói, không hơn nửa giờ nhất định là ra không đến đó, cậu vào trong sân trường học cũng không phải rất xa, nhưng đó là lái xe, hiện tại……

Diệp An Thần vô lực, câuh hiện tại trên người không có tiền a…… Chính là liền một đồng đều không có a, cho nên…… Cậu rốt cuộc khi nào mới có thể về nhà? QAQ

Chậm rãi đi trên đường, cảnh sắc chung quanh tuy rằng thực đẹp, nhưng chỉ cần nhớ đến chính mình còn phải đi bao nhiêu lâu, Diệp An Thần liền không có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp.

Thật vất vả mới đến cổng lớn, nhíu mày nhìn phía trước, sau đó cảm thấy sống mũi cay cay, thu hồi ánh mắt nhìn phía trước, nguyên lai không phải cậu ảo giác sao?

Diệp An Thần nhìn siêu xe cách đó không xa, Tổng Tài đại nhân a…… Chính là vì cái gì sẽ xuất hiện ở chỗ này?

Ngốc ngốc đứng ở tại chỗ, Diệp An Thần không biết muốn nói gì, hiện tại cậu còn có thể nói cái gì? Lừa tổng tài còn bị phát hiện phải làm xao đây? Muốn cậu làm xao đây? Làm xao đây?

Hiện tại trốn còn kịp sao? Trong đầu nghĩ đến, liền bắt đầu hành động, ở cửa trường có rất nhiều cây, hơn nữa đều rất lớn, nếu có người núp ở phía sau mà nói, hẳn là sẽ không bị phát hiện đi.

Nhưng, Diệp An Thần vừa mới chuẩn bị xoay người, liền nghe thấy thanh âm mang theo điểm lạnh vang lên: “Còn đứng ở chỗ này làm gì? Thật sự muốn chạy về nhà?”

Đông Phương Tuyệt ôm tay dựa vào bên cạnh xe, tuy rằng trong lời nói có điểm lạnh, nhưng trong mắt tràn đầy ý cười, nhìn người bởi vì lời nói của hắn mà dừng lại, Đông Phương Tuyệt lại một lần nữa mở miệng: “Chẳng lẽ còn muốn tôi tới đấy thỉnh cậu? Hửm? ”

“Không…… Không cần.” Cứng đờ mà trả lời, Diệp An Thần tâm như tro tàn đi về phía trước đi, về sau cuối tuần cậu nhất định không ra khỏi nhà!

“Vào thôi!” Đông Phương Tuyệt mở cửa xe, Diệp An Thần nhìn cửa xe mở ra, thật lâu không dám ngồi vào.

Cậu không dám a, vừa rồi còn lừa Tổng Tài đại nhân, hiện tại Tổng Tài đại nhân cư nhiên còn vì cậu mà mở cửa, đây là tình tiết đã phát điên rồi sao?

“Em đi lấy đồ, lấy xong rồi liền ra.” Rốt cuộc Diệp An Thần cũng không dám vào, này đi vào liền không ra được a, các ngươi nói cậu dám sao?

“Ân, sau đó đồ đâu?” Ở bên cạnh, Đông Phương Tuyệt híp mắt, khóe miệng gợi lên một nụ cười nhạt.

Sau đó? Cúi đầu Diệp An Thần không biết phải trả lời như thế nào.

Ân? Tổng Tài đại nhân, như vậy không đúng a, lúc cậu lấy cớ, anh không nên nói một câu tôi tin, hoặc là tôi không tin sao? Hiện tại hỏi cậu sau đó đồ đâu là ý gì?

Này là muốn cậu trả lời như thế nào?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui