Editor: shinoki
Cau khi Đường Nghệ đi, Cecilia Rossy hướng Thời Tiểu Niệm đi tới, coi cô là không khí, đứng ở cửa phòng vệ sinh giương giọng hô, “Hello, Hello, có phải có người ở trong không?”
Cung Úc đứng ở bên ngoài nhìn Cecilia Rossy.
Thời Tiểu Niệm cũng nhìn cô gái gần ngay trước mắt, có ý gì? Lúc cô hôn mê, em trai cô từng qua đây gọi cô?
“Hello?” cecilia rossi đứng ở nơi đó giương giọng hô, lập tức lại nói, “Là tiếng Trung của tôi quá kém, nghe lầm ý của bọn họ sao? Bọn họ không phải là muốn hại người? Vậy tại sao lại nhìn vào đây.”
“...”
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm bụm miệng, trong mắt che thủy quang.
Thì ra, cô đã từng cách em trai mình gần như vậy.
Cuối cùng, Cecilia Rossy vẫn lui ra ngoài, không có đi vào phòng vệ sinh nữ, cô đi xuống dưới lầu, Thời Tiểu Niệm lập tức đuổi theo, Cung Úc cũng cùng ở một bên.
Chỉ thấy Cecilia Rossy xuống phía dưới cầm ống nghe điện thoại cổ, gọi một số, “Cecilia, tôi hoài nghi có người hại người ở trên thuyền, nhưng tôi không biết nên tìm ai giúp.”
“...”
Thời Tiểu Niệm đứng ở trên thang lầu yên lặng nhìn cô, nhìn hành động em trai mình từng làm.
“Là như vậy.”
Cecilia Rossy cầm điện thoại tẫn trách mà diễn Tịch Ngọc bảy năm trước, liên tiếp gật đầu, “Đùng, người thật giống như muốn hại người, nhưng lại nói cái gì trợ giúp, cô biết đấy, tôi hiểu tiếng Trung, nhưng hiểu đều là một ít nghĩa, không nói chuyện nhiều với người khác. Trong tiếng Trung có rất nhiều ý, tôi không rõ. Được rồi, chắc là tôi nghe lầm, không sao.”
Nói xong, Cecilia Rossy lại ngửa đầu nhìn một cái, như có điều suy nghĩ.
“...”
Em trai ngốc
Em căn bản không nghe lầm, nếu như lúc đó em đi vào buồng vệ sinh, đá văng cửa, đã có thể cứu chị ra.
Thời Tiểu Niệm đứng trên thang lầu, tay dùng sức nắm chặt tay vịn, nước mắt đọng trong hốc mắt.
Tiếp đó Cecilia Rossy có chút vui vẻ nói, “Nhưng có đôi lời tôi nghe rõ, Cung Úc ở trên tàu, sẽ ở phòng Cung Âu, cùng Cung Âu ở chung một chỗ, ở bên cạnh hắn. Tôi biết, hắn nhất định không chết.”
Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm chuyển mắt nhìn về phía Cung Úc bên cạnh, chỉ thấy Cung Úc nghe được câu này, đáng rơi ly rượu trong tay xuống, hung hăng đập vào trên thang lầu.
“...”
Cung Úc đứng ở nơi đó, vẻ mặt tái nhợt, hai mắt ngơ ngác nhìn người gọi điện thoại kia.
Người khác mưu toan một hồi, vài câu nói bậy tiếng Trung Tịch Ngọc cho là thật.
“Cecilia, tôi phải thay quần áo, tôi tin hắn chắc là rất ghét tôi mặc đồ con gái, tôi lúc đầu vốn không mặc rồi, là bởi vì đóng vai cậu lên thuyền tôi mới mặc.” Cecilia Rossy trước đứng máy điện thoại nói, có chút hài lòng, “Tôi lúc đầu chỉ là đến tìm Cung Âu, không nghĩ tới hắn cũng ở đây, như vậy tốt quá! Tôi phải đi thay quần áo, thay quần áo đẹp trai! Không nói với cậu nữa, tạm biệt!”
“...”
Cung Úc giống như có chút đứng không yên.
Cecilia Rossy cúp điện thoại, đang muốn rời đi, Thời Tiểu Niệm không nhịn được gọi cô, Cecilia Rossy ngẩng đầu lên nhìn về phía bọn họ, ánh mắt rơi vào trên mặt Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm đi xuống lầu, đi tới trước mặt cô, “Những thứ này là toàn bộ những gì cô biết?”
Cecilia Rossy nhìn cô, sau đó gật đầu, nhỏ giọng nói, “Đúng, thực ra tôi biết nhiều như vậy, chỉ là thông qua một cú điện thoại với Tịch Ngọc, diễn lại cảnh đó, hy vọng có thể cho cô môt chút hồi ức về em trai.”
“Cảm ơn.”
Thời Tiểu Niệm cười chua xót.
“Hai người thực sự rất giống nhau.” Cecilia Rossy nhìn cô nói, cực kỳ cảm khái, ngước mắt nhìn về phía Cung Úc trên thang lầu, nói, “Nếu Tịch Ngọc là một cô gái, có phải sẽ không đáng thương như thế không?”
“...”
Thời Tiểu Niệm nói không ra lời, vươn tay ôm Cecilia Rossy, nước mắt Cecilia Rossy lập tức rơi xuống, “Thật tốt, còn có thể nhìn lại khuôn mặt này. Bây giờ tôi là Tịch Ngọc, tôi muốn đi thay quần áo gặp Cung Úc.”
Nói xong, Cecilia Rossy buông Thời Tiểu Niệm ra rời đi.
Thời Tiểu Niệm xoay người, ngẩng mặt lên, chỉ thấy Cung Úc chán chường mà ngồi trên thang lầu, bên cạnh là mảnh vỡ của ly rượu, hai mắt dại ra, sắc mặt phát ảm.
“...”
Thời Tiểu Niệm lẳng lặng nhìn hắn.
“Tiểu Niệm.” Cung Úc không ngẩng đầu, môi giật giật, “Anh đột nhiên không dám xem tiếp rồi.”
“...”
Thời Tiểu Niệm cắn môi.
Cung Úc vươn tay che mặt, thanh âm lộ ra hoảng sợ, “Anh hơi sợ, Tiểu Niệm, anh thật có chút sợ.”
Chuyện cư nhiên lại biến thành như vậy.
Rõ ràng là tìm đến Cung Âu, kết quả Tịch Ngọc trở thành gặp lại hắn, tiếp theo sẽ phát sinh cái gì, hắn đột nhiên không dám nghĩ tới.
“Anh, nếu không anh tìm phòng nghỉ ngơi một chút đi!” Thời Tiểu Niệm nhìn hắn như vậy không biết nên an ủi thế nào.
“Không cần, anh không sao, anh thực sự không có việc gì.”
Cung Úc nói, lời này cũng không biết là nói cho cô nghe, hay nói cho mình nghe.
Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó nhìn hắn, nhẹ nhàng mà thở dài một tiếng, nói, “Bảy năm trước trong một đêm xảy ra quá nhiều chuyện rồi.”
Nhiều lắm.
Có nhiều chuyện đã chôn vùi theo thời gian, nếu như không phải Cung Âu đột nhiên muốn điều tra chuyện bảy năm trước, triệu tập mọi người, e rằng có vài bí mật mãi mãi không bị vạch trần.
Thời Tiểu Niệm nhấc chân lên, dứt khoát đi lên.
Nếu Cung Âu muốn đảo ngược thời gian cho cô xem, cô liền xem, có phải sắp nhìn thấy Cung Âu rồi không?
Cũng đến lúc hắn ra sân rồi a!.
...
Trong phòng theo dõi tàu du lịch, Phong Đức nhìn Thời Tiểu Niệm và Cung Úc đứng chung một chỗ trong màn hình, lo lắng không yên.
Trò này sắp đến bước cuối cùng rồi.
Kết quả nam chủ nhân còn chưa tới.
Lát nữa nếu như không thấy người đến, có chuyện liền phơi bày.
“Phong quản gia, làm sao bây giờ? Tôi đã tận lực làm cho tàu du lịch chậm một chút, nhưng theo thời gian này, dù bây giờ Cung tiên sinh tỉnh lại, cũng không kịp màn cuối.”
Có người lo lắng nói.
Mọi thứ đều làm từng bước mà diễn, đến bước cuối cùng, Cung Âu vẫn còn chưa ở trên tàu.
“Anh không cần phải nói tôi cũng biết.” Phong Đức đứng ở nơi đó nói, “Nhưng bây giờ còn có thể có cách nào, ngoại trừ chờ vẫn là chờ, cố gắng kéo dài thời gian, nếu thực sự không kéo được, tôi sẽ giải thích với Tiểu Niệm.”
Ông không có cách hoàn thành tâm nguyện của thiếu gia.
Cũng không biết lúc nào thiếu gia mới tỉnh lại.
Đêm đã khuya, tàu du lịch đi trên mặt biển vào ban đêm, trong bệnh viện, vài người hầu xách rương lớn rương nhỏ đi trong phòng bệnh.
Trên giường bệnh, Cung Âu còn đang hôn mê, sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, lông mi thật dài, môi mỏng mím lại.
Cung Quỳ ngồi trên giường, thỉnh thoảng học trong TV lấy tay thăm dò hơi thở của Cung Âu, thỉnh thoảng lại úp sấp trên người của hắn, miệng lẩm bẩm, “Dad mau tỉnh lại đi, tiểu Quỳ vẽ tranh đẹp nhất cho Dad.”
“Tiểu Quỳ yêu Dad và Mom, con muốn đi chơi cùng Dad.”
“Bình thường con rất vui khi không phải đi học, nhưng Dad bất tỉnh, con không đi học cũng không vui.”
“Khi nào Dad tỉnh, chúng ta về nhà có được không? Dad, con mệt.”
Cung Quỳ nói thầm.
Đám người hầu đặt hòm xuống đất, nhìn về phía Cung Diệu đứng bên cạnh, “Tiểu thiếu gia, Phong quản gia bảo chúng tôi lấy hết đồ trên bàn sách của thiếu gia đến đây, nói là cậu muốn.”
“Ừ.”
Cung Diệu trấn định gật đầu, ngồi xổm xuống trước rương, đảo vài thứ kia, phần lớn đều là văn kiện, cậu hơi lúng túng một chút mà nhíu mày lại, rất nhiều chữ cậu không biết.
“Thiếu gia Holy, cậu muốn những thứ này làm gì?”
Alisha đi tới hỏi.
“Bác sĩ nói, tìm một vài chuyện quan trọng nói cho Dad nghe, Dad có thể sớm tỉnh lại.” Cung Diệu đặc biệt đi hỏi bác sĩ, hỏi rất tỉ mỉ.
Alisha bừng tỉnh hiểu ra, “Cho nên cậu lấy giấy tờ làm việc bình thường của thiếu gia tới đây, đọc cho thiếu gia nghe?”
“Ừ.” Cung Diệu gật đầu.
“Cái này tôi biết, hình như gần đây thiếu gia đang nghiên cứu hạng mục nói chuyện điện thoại bằng ảnh toàn kí.” một người hầu tiến lên lấy một phần văn kiện, “Xem này, chính là cái này, ách, cái này là bản photo, xem ra văn kiện quan trọng đã cất đi.”
“Không sao.” Cung Diệu nhìn về phía người hầu, “Cô đọc đo.”
“Được.”
Cung Diệu tiếp tục cúi đầu lục đồ đạc trong rương.
Rất kỳ quái, hai đứa trẻ dùng cách của mình đánh thức cha, rõ ràng không nói gì, nhưng bởi vì hai đứa bé quá mức chăm chú, cẩn thận tỉ mỉ, vài người hầu thấy vây nhiệt huyết sôi trào, đều rối rít gia nhập vào hỗ trợ.
Ngoài cửa sổ ánh trăng tựa hồ không lạnh như bình thường.
Cung Diệu tiếp tục lục rương, bỗng nhiên lấy ra một tấm hình, là ảnh chụp chung của Cung Âu và Thời Tiểu Niệm, Cung Âu ngồi, Thời Tiểu Niệm đứng sau lưng hắn, từ sau ôm hắn, nụ cười trên mặt hai người còn sáng hơn chiếc nhẫn trên ngón áp út của Thời Tiểu Niệm.
Cung Diệu bỏ ảnh chụp qua một bên, lại lấy ra một bình thủy tinh.
Tay nhỏ bé của cậu cầm chiếc bình, bên trong là một bông hoa khô màu đỏ, thiếu hai cánh hoa, mặt trên còn có vết rạch.
Là một bông hoa khô không trọn vẹn.
“...”
Cung Diệu mở bình ra, nhìn hoa bên trong, mặt dại ra.
Trí nhớ trẻ con rất tốt, nhất là đối với chuyện nhớ mãi không quên này.
“Tiểu Quỳ, hoa buổi chiều là con hái? Rất đẹp.”
“Dad thích hoa của con sao? Dad nhặt lên à?”
“Nhặt.”
“Thật sao? Dad thích không? Không có nước, hoa héo rồi.”
“Không héo, vẫn rất đẹp.”
Thì ra, hắn thực sự nhặt hoa lên.