Tổng Tài Phản Diện Cứ Dính Lấy Tôi Hóng Drama


Cả công ty ai mà không biết lão Quách tôi trung thành và tận tâm, tuyệt đối không bán đứng công ty!"

An Hạ xem kịch âm thầm bổ sung:

[A đúng đúng đúng, ngoài mặt ông trung thành và tận tâm, bên trong âm thầm mắng chửi không biết bao nhiêu lần, đã ghét bỏ tiền lương thấp còn chê phúc lợi không tốt, sớm đã muốn đổi việc từ lâu rồi.


Còn hợp tác với công ty đối thủ của Phó thị, những bí mật thương mại này chính là bước đệm giúp ông được thăng chức cao hơn khi đổi công việc.

]

Phó Khanh Thần lại lấy ra một phần ghi chép thông tin đưa cho tổ trưởng IT:

"Những cái này đều là lịch sử trò chuyện của ông và giám đốc nhân sự Vương thị, bên trong đây đều ghi rõ chi tiết toàn bộ giao dịch của các người —— bao gồm việc bọn họ đồng ý cho ông chức vị cao.




"Đây đây đây! "

Tổ trưởng IT mặt trắng bệch, đến tài liệu trong tay cũng cầm không chắc.


Lúc này đại diện phát triển kĩ thuật cũng lớn tiếng nói mình bị oan: "Phó giám đốc, tôi từ trước đến nay còn không biết cái gì là bí mật thương mại, nhất định là có người cố ý vu oan hãm hại, cố ý đưa những bí mật này vào trong máy tính của tôi.


Tôi bị oan!"

[Đúng đúng đúng, chính là một mình ông động vào bàn phím máy tính, trừ ông ra còn ai dám động vào, bên trên không những có một lớp dầu giống như một lớp sáp nến, trong khe bàn phím toàn là mảnh vụn đồ ăn và ráy tai, rỉ mắt ông bôi xuống, con chuột thấy còn muốn đi đường vòng.


Hơn nữa, máy tính của Phó thị còn trang bị con chip đặc biệt, một khi nhân viên rời khỏi chỗ ngồi, máy tính của bọn họ sẽ tự động khoá màn hình, còn bắt buộc phải là khuôn mặt của nhân viên mới có thể phân biệt mở khoá.


Đã rõ như thế rồi, còn có ai có thể vu oan cho ông nữa.

Còn hét nữa là trực tiếp điều tra tố cáo!]

Phó Khanh Thần ung dung nói cho đại diện phát triển kỹ thuật tin tức này:

"Những con chip này đã được kiểm tra đo lường chuyên nghiệp, thêm nữa cách ba tháng công ty lại cố định kiểm tra một lần, ông nói xem, rốt cuộc ai có thể vu oan cho ông?
Hay là, chúng ta trực tiếp điều chỉnh hệ thống giám sát tìm người? Hiện tại tôi đúng lúc đang rảnh, có thể cùng ông chậm rãi tìm nghi phạm.

"

Sau khi nghe xong mấy lời này, sắc mặt của đại diện phát triển kỹ thuật rất khó coi, và sắc mặt đen xì của tổ trưởng IT kề vai sát cánh đứng cạnh nhau.



Phó Khanh Thần lại nhìn giám đốc sản phẩm, không đợi anh mở miệng, giám đốc sản phẩm tiến lên chỉ vào Trương Hùng lớn tiếng kể khổ:

“Phó giám đốc a! Tôi cũng là do bị ép buộc không còn cách nào khác, đều là Trương Hùng, ông ta kéo tôi xuống nước, nói cái gì mà đây là vụ làm ăn buôn một lãi mười.


Lúc đó tôi đã nhiều lần từ chối lời mời ông ta, khuyên ông ta hãy quay lại con đường đúng, nhưng miệng lưỡi của ông ta quá ngọt ngào và mạnh mẽ! tôi không kiềm chế được, liền hồ đồ đi theo ông ta làm điều sai trái.


Nhưng mà sếp Phó, tôi thật sự là phạm sai lầm ngoài ý muốn!"

[Vô tội cái rắm ấy! Lúc đó Trương Hùng mới nói thử với ông chuyện đầu cơ chuộc lợi, ông không nói hai lời liền đáp ứng ngay, thái độ tích cực đến Trương Hùng hoài nghi ông có phải là đang diễn không.


Chuyện thu thập bí mật, ông làm hăng hái nhất, ai nhờ cũng không từ chối, đến lão tổng giám đốc Phó cũng từng đi tám vòng quanh cửa công ty nhà mình mới vào công ty, loại truyện này mà ông cũng nhận!]

[! Đợi đã, sao nghe chuyện đi tám vòng đường lại quen như vậy nhỉ?]

"Trương Hùng! Ông còn muốn nói gì không!”

Đột nhiên Phó Khanh Thần nâng cao âm lượng, giọng điệu có chút tức giận, An Hạ đang ngồi trước văn phòng lập tức ngẩng đầu nhìn ông chủ đang “Tức giận”.



Vẫn còn đang nhìn bầu trời với góc bốn mươi năm độ qua cửa sổ sát mặt đất, Giản Ôn Luân đang giả trang mỹ nam u buồn cũng tò mò quay đầu lại, nhưng anh quay đầu quá mạnh, cổ bị kéo kêu rắc một tiếng.


An Hạ liếc nhìn khuôn mặt méo mó của bạn học Tiểu Giản một cái, tiếp tục chuyên tâm xem náo nhiệt.


Đối diện với sự tức giận của Phó Khanh Thần và bằng chứng thuyết phục trước mắt, Trương Hùng đã không thể nào ngụy biện, chỉ có thể đưa ra giãy giụa cuối cùng:
"Giám đốc Phó! tôi ba tuổi đã không có mẹ, năm tuổi không có cha, bảy tuổi phải ra ngoài bán nghệ mưu sinh, chín tuổi đã phải bỏ học lang thang khắp nơi…

Cuộc sống của tôi thực sự quá khó khăn rồi, nên mới nảy sinh ý nghĩ xấu xa a! Hu hu hu hu! "






Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận