Không phải chỉ là tiền thôi à! Cứ để anh!
“Trợ lý An, lát nữa cậu đến bộ phận Nhân sự lấy thẻ làm việc mới, từ hôm nay trở đi cậu chính là thư ký của tôi, tiền lương tăng lên gấp mười.
"
[Gấp mười!]
An Hạ lại hít vào một hơi lớn, hạnh phúc từ trên trời rơi xuống làm cho đôi mắt của cậu trở nên mê muội, suýt chút nữa Phó Khanh Thần đã biểu diễn vòng quay ba trăm sáu mươi độ.
Vẻ mặt hớn hở của thư ký nhỏ khiến Phó Khanh Thần vô cùng hài lòng, anh nở nụ cười quyến rũ.
Lần này chẳng nhẽ cậu trai kia lại còn không si mê anh.
Phó Khanh Thần không biết có phải là vì anh là cấp trên trực tiếp của An Hạ cho nên mới có thể nghe thấy tiếng lòng của cậu hay không?
Nếu thật sự để cậu đổi ông chủ khác, không biết ông chủ mới có thể nghe thấy những suy nghĩ linh tinh trong lòng An Hạ không nhỉ?
Phó Khanh Thần không đánh cược nổi, mà anh cũng không dám cược.
Ngoại trừ anh và An Hạ ra, bên ngoài tuyệt đối không thể có người thứ ba biết được quá khứ đen tối của anh!
Không lâu sau, đoàn đàm phán chuyên nghiệp của Giản thị đi tới Phó thị, đoàn đội ba bên đã có cuộc gặp gỡ “thân thiện”.
Hai đánh một, vốn dĩ Cung thị không có nhiều ưu thế lắm, bây giờ càng đến gần với số không.
Thế nhưng Cung Kình Vũ mặc kệ, anh ta vẫn ngẩng cao đầu như một con gà trống lớn kiêu ngạo ở trên bàn đàm phán.
"Nghe tôi đi, mảnh đất phía Tây thành phố kia sẽ được sử dụng để xây dựng trang trại và đào ao cá.
"
!
Tất cả mọi người trong phòng họp đều im lặng, không ai có thể ngờ rằng đường đường là người thừa kế sản nghiệp đồ sộ của Cung thị mà lại muốn xây trang trại.
Đoàn đàm phán của nhà họ Cung gượng cười vài tiếng:
"Nông, trang trại cũng tốt lắm, nó ở dưới đất mà.
"
Đoàn đàm phán cao quý, lạnh lùng của Giản thị và Phó thị hừ một tiếng: “Trang trại đúng không? Để tôi giúp Cung thị mấy người xây trang trại ở cao ốc của Cung thị nhé!”
Một cuộc đàm phán chỉ mất mười lăm phút, hai nhà Giản thị và Phó thị giành chiến thắng áp đảo.
Nói đúng ra là người của Giản thị xử lý hết, người của Phó thị chỉ cần phụ họa thêm vài tiếng thôi.
Dưới sự cám dỗ của tiền lương cao, không có nhân viên nào là không cố gắng, kể cả những người co quắp, gà mờ cũng sẽ đứng lên trình diễn mấy lần!
An Hạ cực kỳ thích thú, vừa cắn hướng dương vừa bắt đầu trò chuyện phiếm với đoàn đàm phán của Phó thị.
Hạt hướng dương mới ra lò còn nóng hổi.
Là cậu lén mua trên đường về công ty.
Đương lúc đó, không ngờ Phó Khanh Thần cũng lặng lẽ duỗi tay, ra hiệu An Hạ chia cho anh một chút.
Mí mắt An Hạ giật giật, sau đó mới run tay đưa túi hạt cho anh:
[Cũng đúng, kể cả người lạnh lùng và độc đoán như Phó Khanh Thần cũng cần phải thư giãn, hóng chuyện một chút thì có làm sao.
]
Hơn nữa, chiến trường bây giờ đã là thiên hạ của Giản thị, ngay cả Giản Ôn Luân cũng phải vừa nghển cổ lên vừa nói chuyện với Cung Kình Vũ.
Chỉ có sếp Phó nhà ta im lặng vì đói, nhấm nháp hạt hướng dương vị sữa trong tay mà suýt rơi nước mắt.
Nếu như không được ăn gì, anh sợ mình thật sự sẽ ngất xỉu ở trong phòng họp.
Trước khi đi, từng người trong đoàn đàm phán Cung thị cúi đầu ủ rũ, chỉ có Cung Kình Vũ vẫn còn đang ngẩng đầu, bộ tóc xịt keo bóng loáng đến mức phản chiếu lại ánh sáng:
"Phó Khanh Thần! Giản Ôn Luân! Hai người cứ chờ đó cho tôi, lần này là do hai người may mắn thôi, lần sau đừng mong có thể dễ dàng chạy trốn khỏi tầm tay tôi như vậy! Ối!"
Anh ta còn chưa nói dứt câu thì lại đột nhiên ngã một phát, cuối cùng nói không ra lời.
An Hạ đứng trong góc thấy rất rõ, chính là người trong đoàn của Cung thị lén duỗi chân ra ngáng đường.
Như vậy cũng không quá đáng, dù sao không sợ kẻ địch mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.
Mỗi lần Cung thị lấy được ưu thế trên bàn đàm phán, Cung Kình Vũ sẽ lập tức nhảy ra phá hỏng chút ưu thế đáng thương đó.
Một tới hai đi, coi như người của Cung thị có bản lĩnh lớn bằng trời cũng không thể cứu vãn được cục diện, chỉ có thể trừng mắt ký tên lên trên hợp đồng.
Thế này làm sao mọi người có thể phân biệt được sự khác nhau giữa Cung Kình Vũ và đồ ngốc chứ.
Càng quan trọng hơn là, chân trái của Cung Kình Vũ giẫm lên chân phải, lần ngã này không chỉ làm mút tăng chiều cao trong giày rơi ra mà còn để lộ cả phần đồ lót mặc ngược dưới ánh mặt trời.
An Hạ thầm huýt sáo trong lòng:
[Ái chà, vẫn là quần lót hình SpongeBob in hoa, tính trẻ con vẫn còn đó.
]
Phó Khanh Thần lại không nhịn được, lặng lẽ liếc mắt thăm dò Cung Kình Vũ đang nằm rạp trên mặt đất.
Thật sự là một màu vàng sáng chói mắt.
Cung Kình Vũ không biết mình mặc ngược đồ lót, anh ta cuống quít bò dậy từ dưới đất, cố giả vờ bình tĩnh nhanh chân chạy ra khỏi cao ốc của Phó thị.
Không ngờ lại va vào một thanh niên mặc đồ đầu bếp.
Chiếc mũ đầu bếp trên đầu thanh niên rơi xuống đất, một gương mặt nhỏ nhắn, vừa thanh thuần đáng yêu lại vừa động lòng người lộ ra trước mặt Cung Kình Vũ.
Lúc này, mọi vật xung quanh đột nhiên chậm lại, dường như Cung Kình Vũ nghe thấy có người cầm loa ca hát ở đáy lòng anh ta.
"Chỉ vì nhìn thấy cậu ở trong đám đông, mà từ giờ tôi không thể quên được vẻ đẹp của cậu~"
[Ủa ủa ủa? Sao Bạch Thư Nam lại chạy vào Phó thị, thẻ làm việc của ai lại bị trộm rồi?
Đây đã là lần thứ ba trong hôm nay, cậu ta muốn tập hợp đủ thẻ làm việc của toàn bộ nhân viên của Phó thị à!]