Tổng Tài Phản Diện Cứ Dính Lấy Tôi Hóng Drama


Bạch Thư Nam xông về phía các nhân viên bảo vệ dùng lời nói vẽ lại hành vi xấu xa của Triệu Bằng, Triệu Bằng ban đầu còn không chịu nhận, nhưng sau khi nhân viên bảo vệ lấy video giám sát ra thì ông ta không thể không nhận, chỉ có thể thú tội với vẻ mặt đỏ bừng.


Ông ta vốn dĩ cho rằng chỉ là không xả nước nhà vệ sinh mà thôi, hoàn toàn không ảnh hưởng đến cái gì.


Nhưng sau đó Giám đốc Nhân sự bỗng nhiên xuất hiện trước mặt ông ta khiến trong lòng Triệu Bằng không nhịn được mà hoảng sợ.


Giám đốc Nhân sự trực tiếp lấy ra một tờ đơn sa thải, thông báo công ty chính thức sa thải ông ta ngay tại chỗ.


Không chỉ vậy mà công ty còn truy tố ông ta mấy năm nay do gian lận hiệu suất mà tạo thành những tổn thất khác cho công ty.


Triệu Bằng vẫn còn muốn ngụy biện, nhưng sớm đã không thể cứu vãn tình hình được nữa rồi.


Dựa theo cách nói của Giám đốc Nhân sự, ngoại trừ ông ta, thì cậu ba bên ngoại Lý Bồi của ông ta cũng bị truy vấn.



Thậm chí tất cả những việc này đều là do Phó Khanh Thần tự mình ra chỉ thị.


Ông ta nghĩ cũng không nghĩ ra rốt cuộc chính mình đã trêu chọc vào chỗ nào của Phó Khanh Thần, để mà gặp phải tai hoạ ngập đầu như thế này.


Đi đại tiện thôi mà! Không thể thông cảm cho ông ta thêm hay sao!

Tin tức Triệu Bằng và Lý Bồi bị sa thải mơ hồ ngay lập tức lan truyền trong toàn bộ công ty.


Vài nhân viên làm việc lâu năm muốn nhân cơ hội này đầu cơ trục lợi vừa nghe liền cảm thấy không ổn, lo lắng liệu có phải Phó Khanh Thần đã phát hiện ra hành động mờ ám của bọn họ hay không.


Nhưng sau khi nghe được là chú cháu Lý Bồi vì năng lực làm việc không đáp ứng mà bị sa thải, bọn họ lại không hẹn mà đồng thời cảm thấy yên tâm trở lại.


Nếu như nguyên nhân là vì đầu cơ trục lợi mà bị sa thải, vậy thì hà cớ gì phải làm to chuyện lên, còn sa thải cả Triệu Bằng nữa.


May mắn may mắn, may mắn là tổng giám đốc Phó vẫn chưa chú ý đến bọn họ.


[Anh làm sao dám chứ!]

An Hạ bất chợt gầm lên:

[Phó Giám đốc Marketing Trương Hùng cho rằng tất cả mọi chuyện đều ổn rồi, quay đầu lại liền một vài văn kiện bí mật.


Ăn không tiền lương bao nhiêu năm của Phó thị như vậy, bây giờ lại muốn phạm tội ngược gió, thật là dũng cảm đó!]

Sắc mặt Phó Khanh Thần càng tồi tệ hơn rồi.


Không muốn làm việc lại muốn cầm tiền, trong thiên hạ này làm gì có chuyện tốt như vậy!

Anh cầm điện thoại, gõ màn hình chuyển cho An Hạ thêm mười vạn!


Những cái này đều là để khen thưởng cậu kịp thời vạch trần bộ mặt thật của mấy con cáo già này.


An Hạ chẳng cần làm gì cũng kiếm được một số tiền lớn cười đến chỉ nhìn thấy răng không thấy mắt đâu.


Được được được, cậu rất thích cái tính cách không lấy tiền cầm đồ này của tiểu tổng giám đốc Phó!

Triệu Bằng bị sa thải rồi, nhưng Bạch Thư Nam cũng bị bảo vệ lôi ra khỏi công ty.


Lý do là vì dùng thủ đoạn không chính đáng giả mạo nhân viên Phó thị.


Trên người cậu ta vẫn còn mặc đồng phục màu xanh của nhân viên quét dọn, bị bảo vệ lôi kéo một đường dài ra đến cửa lớn.


Bạch Thư Nam vẫn còn muốn giãy giụa:

“Anh mau nhìn kìa! Có vật thể bay không xác định kìa!”

Thừa dịp bảo vệ không để ý lại muốn chạy lên tầng cao của Phó thị một lần nữa.


Cậu ta không dễ dàng gì mới cướp được công việc này, thế nào đi nữa cũng phải gặp được Phó Khanh Thần một lần!

Giản Ôn Luân vừa mới xuống xe, trùng hợp bị thu hút bởi sự hỗn loạn ở cửa.



Chỉ nhìn thấy một người trông giống nhân viên dọn dẹp đang điên loạn cãi nhau với bảo vệ, người gây rối trông rất trẻ, giống sinh viên đại học.


Cẩn thận nghe kỹ, thì ra người này mạo danh nhân viên của Phó thị, chỉ là nhân viên dọn dẹp mà cũng muốn tiến vào Phó thị.


Giản Ôn Luân lắc đầu, có chút cảm thán.


Thời buổi này, sinh viên vì tìm công việc, thật đúng là liều mạng.


“Phó Khanh Thần, bố con đến rồi đây!”

Bố Giản đẩy cửa văn phòng của con Phó, thành công nhận được cái nhìn chăm chú của bốn con mắt.






Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận