Chương 210: Người đàn ông dùng sức mạnh để nói chuyện (4) Ăn sáng xong, Phó Thắng Nam đến tập đoàn
Cố Nghĩa với tôi, chín giờ bắt đầu làm, tuy là ra
ngoài sớm, nhưng bị tắc đường nên lúc đến côngty cũng đã gân chín giờ.
Cũng may là không cần quét thẻ.Trong thang máy, bởi vì không có thời gian
nên có không ít người chen chúc. Cơ thể cao lớn
của Phó Thắng Nam bảo vệ tôi trong ngực nên tôi
không đến mức bị người ta chen lấn xô đẩy. Bộ
dạng anh cao lớn đẹp trai, hơn nữa còn là nhân
vật làm mưa làm gió trong giới kinh tế tài chính ởthủ đô nửa năm qua.Tập đoàn Cố Nghĩa có không ít thành phần tri
thức nhận ra anh, cứ thỉnh thoảng nhìn qua, cóngười còn can đảm mở miệng chào hỏi cùng anh.Còn tôi thì hơi lúng túng, tư thế của tôi và PhóThắng Nam vô cùng thân thiết, hơn nữa anh còn
cố ý che chở tôi. Có người tò mò hỏi: “Tổng giám
đốc Phó, anh và tổng giám đốc Thẩm đang yêu
đương sao?”Tôi cứ cho rằng Phó Thắng Nam luôn lạnh
lùng xa cách sẽ không trả lời, cùng lắm là lịch sự
cười một cái thôi, không ngờ anh lại mở miệng
nói: “Chúng tôi là vợ chồng, đã kết hôn nhiều năm rồi.”Hình như tất cả mọi người trong thang máy
đều không ngờ tới, nhất thời đều lộ ra ánh mắtkinh ngạc.Tôi muốn nói gì đó những không thể mở
miệng được, chỉ có thể nhếch miệng cười với mọingười.Người trong thang máy vốn cũng nhiều
chuyện, bắt đầu hỏi thăm quá trình gặp gỡ và kết
hôn của tôi và Phó Thắng Nam.Cũng may thang máy đã tới, tôi kéo PhóThắng Nam, vừa cười xin lỗi, vừa kéo anh đếnphòng làm việc của tôi.Kéo anh vào phòng làm việc rồi, tôi trừng lắm
với Phó Thắng Nam, tức giận nói: “Em nói rồi, anhkhông nên theo em tới công ty.Anh nhướng mày: “Sao thế? Những chuyện tôi
vừa nói đều là thật”Tôi ngẩn ra: “Không phải anh vẫn luôn ghét bị
người ta soi mói nhiều chuyện ư?” Ở tập đoàn Phó
Thiên, anh có thang máy riêng dành cho giám đốc
nên nếu có thể không nói, anh đều không mở
miệng, sao lúc chen chúc với tôi ở thang máy bìnhthường lại lắm lời vậy?Lại còn định tám chuyện gia đình với người
khác?Anh cười khẽ, ôm tôi vào lòng theo thói quen:
“Em là vợ tôi, người khác nói sự thật cứ không
phải soi mói nhiều chuyện, nhiều chuyện là nhữngchuyện giả dối không có thật”Tôi đẩy anh ra, kéo anh đến chỗ ghế sô pha,nhìn anh nói: “Bây giờ anh không thể cứ hơi tí làôm em được, bây giờ em đang ở công ty, phải làm
việc biết không?”Anh buồn cười: “Tôi là trẻ con sao?”
AI Không phải.“Nói chung là anh không được làm ảnh hưởng
đến công việc của em, được chứ?”Anh gật đầu, sau đó cầm một cuốn tạp chí lên
xem. Thấy anh yên lặng rồi, tôi liên mở máy tính,bắt đầu xử lý đống tài liệu trên bàn.Bản thân tôi cũng chỉ phụ trách một dự án
nên khối lượng công việc không lớn, hơn nữa
chuyện này còn có Cố Diệc Hàn tham gia cho nên
tôi cũng rất thoải mái.Xem hất tài liệu, tôi ngước mắt, thấy Phó
Thắng Nam đang chống cằm nhìn tôi chăm chú.Tôi sửng sốt, không khỏi mím môi: “Anh nhìnem làm gì?”Anh nhướng mày: “Phụ nữ tập trung làm việccũng rất đẹp!”Tôi…
Cái người này…Thời gian trôi qua rất nhanh, đã sắp đến trưarồi, tôi đang định đi ăn gì đó.Nhưng chuông điện thoại của Phó Thắng
Nam vang lên, anh nhận điện thoại, hơi nhíu mày,
hình như đã xảy ra chuyện gì đó. Nghe anh nói,
hình như là bên chỗ Trịnh Tuấn Anh xảy ra vấn đề.Cúp điện thoại, anh đi tới cạnh tôi, ôm tôi vào
lòng, nói: ‘Chắc là tôi không ăn trưa với em được
rồi, dự án mà Tuấn Anh phụ trách xảy ra vấn đề,†ôi qua xem một chút.”
Tôi gật đầu: “Ừm, anh đi đi!”
Anh ở đây, tôi thật sự không tiện lắm.Anh buồn cười: “Em muốn để tôi đi như vậy sao?”Tôi biểu hiện rõ ràng vậy hả?Tôi mỉm cười nhìn anh, nói: “Không có, khôngphải anh bận sao?”Anh giơ tay vuốt lên chóp mũi tôi một cái, nói:
“Lát nhớ phải ăn cơm, tối gặp”“ừ”Nhìn bóng lưng dày rộng của anh, trong đầu
tôi không khỏi nhớ tới lời Hoàng Nhược Vi đã nói,
trong lòng hơi lo lắng: “Phó Thắng Nam, chú ý antoàn!”
Anh quay đầu lại nhìn tôi, nhếch môi: “Ừm!”Phó Thắng Nam rời đi không bao lâu thì tôinhận được điện thoại của Mạc Hạnh Nguyên.Cô ta có vẻ đã ổn hơn rất nhiều, trong điện
thoại, cô ta nói: “Thẩm Xuân Hinh, chúng ta gặpnhau một lần đi!”Tôi không muốn gặp cô ta nên lập tức từ chối:
“Mạc Hạnh Nguyên, chúng ta không có gì chung
để nói với nhau cả”Cô ta im lặng một lát: ‘Phó Thắng Nam cótính không?”
Tôi nhíu mày, có chút buồn bực: “Nói cái gì?”“Tôi đang ở dưới tập đoàn Cố Nghĩa, chúng tatìm một chỗ nói chuyện.”
“Được!”Dưới tòa nhà tập đoàn Cố Nghĩa, Mạc Hạnh
Nguyên mặc váy dài màu trắng, vừa sinh non
xong nên có vẻ xanh xao đi nhiều, cằm hơi nhọn,sắc mặc có chút mệt mỏi.Cô ta để tay lên chiếc Maserati màu trắng bêncạnh, nhướng mày nhìn tôi nói: “Đi thôi!”
Tôi gật đầu, lên xe.“Không có Phó Thắng Nam, có vẻ cô sống rấttốt” Tôi mở miệng, không hề có ý châm chọc.Nhà họ Mạc chăm sóc cô ta rất tốt, đươngnhiên cũng sẽ cho cô ta những thứ tốt nhất.Cô ta nhíu mày, có hơi trốn tránh: “Tôi có sốngtốt hay không không liên quan gì đến việc rời khỏianh ấy, cũng không liên quan gì đến cô cả”
Tâm trạng của cô ta có vẻ không tốt lắm.
Quán cà phê.Tìm chỗ ngồi xong, cô ta gọi một một cốc càphê cực đắng, dáng vẻ xinh đẹp khuấy đều.Tôi gọi một cốc sữa tươi, nói thật, tôi khôngcó hứng thú với cà phê, cũng không biết uống,Tôi nhìn vào mắt cô ta, mở miệng: “Cô rấtgiống mẹ cô.”
Đều thích cà phê đắng như vậy.Cô ta cụp mắt nhìn cà phê trong tay, có vẻ đã
hiểu ý tôi, dừng động tác trong tay lại, nhìn tôi nói:“Cô muốn làm đến mức nào?”
Tôi sửng sốt, không phản ứng kịp: “Cái gì?”Cô ta nhướng mày, có chút lạnh lùng: Lâm
Đình bị phán tử hình, cục trưởng Trần bị điều tra,
mẹ tôi cũng bị kéo vào, nếu như cô muốn trả thù,một đứa bé cộng thêm danh dự của mẹ tôi vẫn chưa đủ sao?”“Chưa đủ!” Tôi mở miệng, giọng điệu lạnh đi:
“Con của cô bị vậy không phải là vì tôi, hơn nữa tôi
cũng chưa từng nghĩ muốn lấy mạng đứa trẻ nào
cả. Còn mẹ cô, không phải danh dự của bà ta vẫn
bình yên vô sự sao? Bà ta chỉ bị điều tra thôi, nếu
bà ta không làm gì thì vẫn sẽ là một người phụ nữ
giàu có, vẫn tiếp tục bước đi, danh dự của bà ta
cũng sẽ chẳng bị tổn hại gì. Nhưng nếu bà ta thật
sự đã làm một số chuyện bẩn thỉu mới bò lên
được vị trí ngày hôm nay thì bà ta ngã xuống cũng
chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi, không phảisao?”Cô ta cắn răng, hít sâu một hơi, ánh mắt âmtrầm tức giận: “Cô làm vậy sẽ gặp báo ứng đấy!”
Tôi buồn cười: “Cái gì là báo ứng? Cô thích
Phó Thắng Nam, mẹ cô giăng bây hãm hại vợ con
anh ấy, giờ mẹ cô sắp thân bại danh liệt, hình như
đây mới là báo ứng thì phải!”
Cô ta cực kì tức giận, cầm cốc cà phê trênbàn tạt vào người tôi. Tôi không bị bỏng, nhưng
chất lỏng xấu xí đó làm bẩn quần áo tôi rồi.Tôi không tránh, ánh mắt nhìn cô ta chằm chăm.Cảm xúc của cô ta không tốt, đứng lên trợn
mắt lườm tôi: “Thẩm Xuân Hinh, chẳng qua cô chỉ
bị mất một đứa con thôi, chỉ cần cô muốn sinh thì
sau này sẽ có rất nhiều đứa khác, nhưng những
người vô tội khác thì sao? Lâm Đình là một người
sống sờ sờ, tiền đồ của Trần Trường Hà, còn cả
thời gian của mẹ tôi nữa, bà ấy khổ sở bao nhiêu
năm mới bò lên được vị trí này, cô lại hủy diệt nónhư vậy.Thẩm Xuân Hinh, cô cảm thấy mình cao
thượng lắm sao? Cô ác độc hơn chúng tôi nhiều,
cô hủy hoại tình yêu của tôi, cướp mất người tôiyêu, hủy hoại cuộc sống của anh trai tôi nữa!”