Chương 567: Khởi đầu ngọt ngào (3)
“Nói về cách giải quyết!” Phó Thắng Nam, người đã im lặng suốt thời gian qua, đột nhiên lên tiếng, và anh đặt tài liệu trong tay lên mặt bàn.
Trong giây lát, mọi người đều nhìn tôi, chờ đợi những lời tiếp theo.
Tôi sững người một lúc, mới nói: “Dự án vẫn phải tiếp tục. Về phần căn cứ, vẫn phải kiểm tra các vấn đề bên trong, đặc biệt là thiết bị giám sát.
Trên đời này không có chuyện trùng hợp như vậy.” Trần Văn Nghĩa cau mày, “Mọi người tại căn cứ đã kiểm tra, không thấy có gì khả nghi cả” “Đây không phải là điểm đáng nghi nhất sao?” Tôi nói “Tại sao mọi thứ lại có thể sạch sẽ không chút khả nghi rồi sau khi một việc lớn như vậy xảy ra?” Trần Văn Nghĩa hơi nhíu mày, sau đó lên tiếng, “Để tôi nói chuyện với cảnh sát!” “Vẫn không có giải pháp cụ thể!” Chu Nhiên An chế nhạo, “Nói như vậy, không phải..” “Thùng thùng…” Cửa phòng họp bị đập liên hồi, cắt ngang lời nói của Chu Nhiên An.
Trần Văn Nghĩa hơi nhíu mày, mở cửa ra, liền gặp Lưu Thanh.
Anh vội vàng nói: “Cô Thẩm, cô gái vừa rồi có phải bạn cô không? Cô ấy đã xảy ra chuyện, cô ra xem thử xem?” Âu Dương Noãn? Tôi sửng sốt,nhanh chóng đứng dậy, đối với Phó Thắng Nam và Mục Dĩ Thâm nói: “Tôi ra ngoài trước, xin lỗi!” Mục Dĩ Thâm lãnh đạm đáp lại, cùng tôi ra khỏi phòng họp.
Thấy Lưu Thanh có chút anh bối rối, tôi lập tức hỏi: “Chuyện gì?” “Khu đất mới gần căn cứ sắp được khai hoang. Cô ấy đang hái quả chẳng may rơi xuống cái móng đào trước cửa nhà!” Lưu Thanh vừa nói, vừa bước nhanh về phía trước.
Tôi không khỏi có chút khó hiểu, “Nền móng ở đây không sâu lắm, chỉ cần kéo cậu ấy lên thôi mà, hay cậu ấy ngã vào ai à?” Lưu Thanh lắc đầu, “Còn nghiêm trọng hơn thế này. Ở đây không có bãi đậu xe. Dùng một mảnh đất làm bãi đậu xe sẽ quá lãng phí, vì vậy chúng tôi định xây một bãi đậu xe phía dưới.” Tôi sững người trong giây lát, có nghĩa là phần móng đã được đào rất sâu.
Tôi không hỏi lo lắng: “Cậu ấy ổn không? Anh ta lắc đầu, “Tôi không biết, lúc tôi đến, cô ấy hình như đã hôn mê. Người ta đang kéo lên, có thể đã bị thương” Đường đến căn cứ khó đi. Tôi chật vật chạy theo Lưu Thanh đến công trường.
Nhìn thấy rất nhiều người đứng cạnh móng nhà, tôi không khỏi bàng hoàng, vội vàng chạy theo để xem.
Những người trong bệnh xá đã đến, đang cố gắng hết sức giải cứu Âu Dương Noãn.
Nhìn thấy Âu Dương Noãn hôn mê, tôi không khỏi nói: “Cậu ấy bị sao vậy? Cậu ấy bị thương ở đâu?” “Hình như ở đầu, cũng chưa có kết quả rõ ràng, còn phải đưa vào bệnh viện xem xét tình hình đã!” Các nhân viên y tế cho biết.
Người khiêng cáng đến, Âu Dương Noãn được đặt lên cáng rồi mang đi.
Lưu Thanh sơ tán đám đông, và tôi không thể nhìn lại nơi mà Âu Dương Noãn đã ngã xuống. Nó không cao lắm.
Trong móng vẫn còn một ít lê nằm lăn lóc, có lẽ là do Âu Dương Noãn để lại.
Chỉ là, cô ấy đang làm gì ở đây một mình? Những người phụ nữ bình thường sẽ nghĩ rằng ở đây có quá nhiều bùn đất và không muốn đến gần. Tại sao cô ấy lại đến đây? Âu Dương Noãn bị khiêng đi, Mục Dĩ Thâm đi theo, Phó Thắng Nam và những người khác cũng theo sau.
Thấy tôi đứng bên cạnh móng nhà, anh ta hỏi: “Em nhìn cái gì vậy?” “Anh nghĩ xem Âu Dương Noãn đến đây làm gì? Anh nhướng mày, “Chuyện này… chắc phải hỏi trực tiếp cô ấy” Tôi nhún vai, không nói tiếp, lái xe thẳng đến bệnh viện.
Những sự việc không hay xảy ra liên tiếp, cùng với thân phận đặc biệt của Âu Dương Noãn, dự án tiếp tục bị đình chỉ.
Trở lại thành phố A, sau khi kiểm tra Âu Dương Noãn, bác sĩ cho biết cô ấy bị chấn thương ở đầu. Sẽ rơi vào tình trạng hôn mê tạm thời và khả năng cao cô ấy sẽ không thể tỉnh lại ngay được.
//
Hắn nhiên rồi, tôi không thể tiếp tục ở đây, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi đến biệt thự bên cạnh, nhập số sinh nhật của mình và cánh cửa mở ra.
Trong sân có một chiếc ô tô đậu, dường như Phó Thắng Nam đang ở trong biệt thự, cửa đại sảnh mở toang.
Trần Văn Nghĩa đang tưới hoa và cây cối trong sân, anh ấy hơi sửng sốt khi nhìn thấy tôi, sau đó lập tức nói: “Thưa phu nhân, phu nhân đã về rồi!” Tôi gật đầu, có hơi ngượng ngùng.
Đang đi chợt dừng lại, tôi nói “Phó Thắng Nam chưa về sao?” Tôi nhìn quanh đại sảnh, như thể tôi không nhìn thấy người đàn ông đó.
“Tổng giám đốc Phó đang làm việc trên lầu Trần Văn Nghĩa nói, “Có thể anh ấy đang xem tài liệu, cô lên đi!” Tầng hai, phòng làm việc.
Phó Thắng Nam đang ở phòng làm việc, đeo kính gọng đen, chăm chú đọc tập tài liệu trên tay.
Gương mặt anh lúc này trông thanh nhã, tuấn tú, lại trâm mặc. Lúc này anh đã thay một bộ âu phục màu xám, hình như vừa mới tắm xong, mái tóc đen còn chút ẩm ướt. Có lẽ gần đây anh rất bận rộn, mái tóc ngắn nguyên bản đã dài, che mất một phần trán của anh, vô tình lại khiến anh thêm trẻ trung và đẹp trai.
Có thể là bởi quá tập trung, khi tôi mở cửa phòng làm việc, anh ấy không nghe thấy. Vậy nên tôi không thể không đi về phía anh ấy.
Như một con mèo uyển chuyển, tôi đi về phía sau anh, trong lúc anh không chú ý, đầu ngón tay đã áp vào sau đầu anh, còn mặt dày nói: “Đừng nhúc nhích, ăn cướp đây!” Anh hơi buông tập tài liệu, tháo kính trên sống mũi xuống, nói: “Cô đây là định cướp cái gì?” “Tất nhiên là cả tiền lẫn sắc!” Tôi nói, dùng đầu ngón tay nghịch tóc anh theo một cách hơi tùy ý.
Anh xoay ghế, duõi cánh tay kéo tôi vào lòng, để tôi ngồi trên chân anh, khàn giọng nói: “Bà Phó muốn gì cứ lấy, những trước khi đi, nhất định phải cướp sắc” Tôi cười nhìn anh, đưa tay ôm lấy cổ anh, “Phó tiên sinh, dưới lầu có khách. Lỡ làm gì gây ra tiếng động lớn, em sợ anh xấu hổ thôi” Anh nhìn tôi đầy vẻ thâm thúy, không khỏi vươn tay nhéo tôi một cái, nói: “Đừng lo, cậu ta rời đi rồi” Nói xong, dưới lầu truyền đến tiếng động cơ, tiếng xe nổ máy.
Tôi sửng sốt một chút, không khỏi nói: “Tổng giám đốc Phó, em thật lòng muốn hỏi, Trần Văn Nghĩa biết hành động đúng lúc thế này, là thiên phú hay nhờ qua đào thạo thế?” Anh nhướng mày, môi nhếch lên, “Cả hai!” Anh duỗi tay, ấn đầu ngón tay vào cằm tôi, cắn lên môi tôi, rồi nói: “Không phải là Phó tiên sinh hay Tổng giám đốc Phó. Thẩm Xuân Hinh, giữa chúng ta không cần xưng hô như vậy?” Tôi hơi hụt hãng và nói, “Mọi người đều có tên, vậy anh muốn em gọi anh là gì? Bảo bối? Cục cưng? Anh yêu? Hay chồng?”