Chương 572 Mắt thấy tình yêu, hạnh phúc ngập tràn (1) Hỏi câu thực sự giống hệt Âu Dương Noãn! Tôi cười nói “Bỏ qua đi, chẳng lẽ anh tiễn tôi xuống chỉ để nói chuyện này sao” Anh mỉm cười “Tất nhiên là không. Phó Thắng Nam có nói gì với em vê hướng xử lý vụ làng Hòa An không” Tôi sửng sốt trong vài giây, cùng làm dự án lâu như vậy mà vẫn không hiểu ý của anh ấy.Dự án làng Hòa An được gia đình Mục Dĩ Thâm lấy ý tưởng từ nhiêu đối thủ cạnh tranh, lẽ ra là không được có sai sót gì.Nhưng từ khi dự án bắt đầu, liên tiếp xảy ra nhiều vụ tai nạn.Và dự án đến bây giờ vẫn chưa khởi động, lúc này Phó Thắng Nam có đủ lý do để tìm đối tác mới để giảm lỗ.Điêu mà Mục Dĩ Thâm muốn hỏi tôi là suy nghĩ hiện tại của Phó Thắng Nam.Sau một lúc im lặng, tôi nói, “Anh Mục Dĩ Thâm, tôi sẽ tìm cách lấy thông tin từ Phó Thắng Nam về vấn đề này!” Anh gật đầu, “Cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ” Tôi gật đầu, bắt taxi về thẳng biệt thự. Vì tôi đã ở lại bệnh viện rất lâu, khi trở vê biệt thự đã tối muộn.Vốn dĩ còn tưởng rằng Phó Thắng Nam đã trở về, nhưng khi trở lại biệt thự, tôi thấy trong nhà tối om, đèn chưa bật, hình như anh ấy vẫn chưa trở vê.Có lẽ Thắng Nam có việc riêng, tôi quay trở lại phòng ngủ, dọn dẹp một lúc, rồi đi vào phòng tắm.Có lẽ mọi thứ quá yên tĩnh, tôi không thể không nghĩ đến dự án làng Hòa An. Tôi luôn cảm thấy mọi thứ quá xa vời, vậy nên tôi không thể tập trung vào vấn đề cụ thể nào.Thời gian trôi qua, vấn đề càng khó giải quyết.Sau khi tắm rửa sạch sẽ, ngồi trước bàn trang điểm thoa mỹ phẩm dưỡng da. Bởi vì suy nghĩ quá nhiều, tôi không để ý Phó Thắng Nam nhẹ nhàng bước vào phòng ngủ từ bao giờ.Cho đến khi anh ấy bế tôi lên, tôi mới chợt tỉnh táo lại và kêu lên “Anh làm gì vậy Anh về khi nào vậy Tại sao lại không có một chút tiếng động” “Anh vào được một lúc, em ngồi trước gương còn không thấy anh. Vậy mà còn trách anh sao” Phó Thắng Nam ngôi xuống, kéo tôi vào lòng, giơ tay vuốt tóc tôi, “Em đang nghĩ gì thế Sao suy tư quá vậy” Tôi tựa đầu vào vai anh, khẽ thở dài “Những việc xảy ra tại làng Hòa An. Em chịu trách nhiệm về dự án này. Anh nói xem em có không muốn quan tâm có được không” Anh cười, “Tất cả đều là sự việc không thể kiểm soát, lo lắng cũng vô ích. Hơn nữa, em bây giờ đang phung phí tiền của chồng em. Không kiếm ra tiền cũng không sao, mất tiền cũng không thành vấn đề” Tôi đưa tờ sờ lên phần râu nhô ra từ cằm anh, cảm thấy ngón tay bị đâm thủng, “Nói thì dễ, em phải bồi thường một đống tiền. Để xem anh bồi thường cho em được bao nhiêu lần” Anh cười, “Bao nhiêu lần cũng được!” “Phó Thắng Nam, anh nên cạo râu đi!” Bây giờ chúng mọc dài đến mức có thể chích đau tay.Anh “ừ” nhẹ, dùng lòng bàn tay to lớn, siết chặt lấy eo tôi và nói, “Em giúp anh nhé?” Tôi gật đầu, đứng dậy và kéo anh vào phòng †ắm, vừa tìm dao cạo râu, và nói, “Mục Dĩ Thâm muốn hỏi thái độ của anh đối với dự án làng Hòa An thế nào?” Anh ấy duỗi tay ra, vòng tay ôm lấy tôi, và nói, “Anh ta thật cẩn thận, để vợ anh vào Tập đoàn Thuận Phát, muốn có thông tin gì thì cứ hỏi em” Tôi bôi bọt quanh cằm anh ấy. Anh ấy quá cao, tôi lại quá mỏi chân, nên tôi chỉ có thể để anh ngồi trên ghế, còn bản thân ngồi lên đùi anh, cúi đầu, cẩn thận cạo râu cho anh ấy một cách nghiêm túc.“Đúng như anh nói. Không ai nghĩ rằng dự án của tập đoàn Phó Thiên sẽ là do Tập đoàn Thuận Phát sẽ đảm nhận. Hơn nữa, anh ấy chỉ hỏi anh cảm thấy thể nào, không phải muốn moi thông tin gì: Anh ậm ừ, tôi cạo râu cho anh nên không tiện nói nữa, anh chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng.Có thể thấy tâm trạng anh hôm nay rất tốt.Lần đầu tôi cạo râu nên hơi bỡ ngỡ, nhưng may là không bị xước mặt, làm xong liền lấy khăn nóng lau sạch.Cằm được cạo sạch râu, trông sạch sẽ trẻ trung hơn, tôi ngắm nghía cằm anh một hồi, hài lòng gật đầu, “Được đấy, trông rất ổn!” Anh cong môi, vươn tay đè lên eo tôi, giọng trầm thấp, từ tính nói: “Anh có thể hiểu bây giờ em đang dụ dỗ, quyến rũ anh không?” Tôi mím môi, nhất thời đỏ bừng mặt, ban nãy tắm xong chỉ kịp khoác ngoài cái áo mỏng, còn bên dưới thì khỏi nói, hoàn toàn trống trải.Vừa rồi tôi chỉ chú ý cạo râu cho anh, hoàn toàn vô tư nhưng không ngờ anh lại có suy nghĩ ám muội đến thế. Lúc này còn bị anh giữ chặt lấy tay, bầu không khí lại càng thêm kỳ quái.“Đừng suy nghĩ nhiều, em chỉ cạo râu cho anh thôi!” Tôi nói xong, muốn đứng dậy thì bị anh giữ chặt lại.“Hừ, anh cũng chỉ đơn thuần muốn ôm em thôi!” Người đàn ông này nói không chút che đậy.Tôi đặt hai tay lên vai anh, nhìn anh nói: “Phó Thắng Nam, anh không tắm rửa rồi chuẩn bị đi ngủ sao? Hai ngày qua anh không ngủ ngon, không thấy mệt mỏi sao?” Anh mỉm cười, vươn lòng bàn tay lên cổ tôi, rồi hôn lên môi tôi. Nói hôn mà không phải hôn, chỉ là đôi môi mát lành của anh chạm lên môi tôi, khiến tôi hơi ngứa ngáy.Tôi không khỏi mím môi, và nói: “Phó Thắng Nam” Anh mỉm cười, giữ nguyên động tác ban đầu, trán đặt lên trán tôi, tay xoa lên tai tôi, “Dự án làng Hòa An sẽ sớm bị thu hồi và giảm lỗ càng sớm càng tốt. Sau đó, công ty khác sẽ tiếp quản. Thẩm Xuân Hinh, trở về thủ đô với anh chứ?”Tôi nép vào vòng tay anh, nheo mắt lại, thích thú với hành động của anh, nói: “Nhưng em vẫn muốn làm tốt việc này. Em không muốn trở về thủ đô, mỗi ngày ở nhà chờ anh trở về” Anh khế thở dài, nói: “Tất nhiên em sẽ không làm chim hoàng yến trong lồng. Chúng ta trở về thủ đô, em có thể làm mọi thứ em muốn. Chẳng phải muốn thi tuyển sinh sau đại học sao? Có thể tiếp tục thi. Nếu không muốn thì vào làm cho tập đoàn Phó Thiên, làm công việc trước đây em vẫn làm, được không?”Tôi mím môi, “Nếu dự án ở làng Hòa An không hoàn thành, em sẽ phải bỏ cuộc giữa chừng” Anh có chút bất lực, “Anh thật sự không biết em có phải là đồ hai mang bị Mục Dĩ Thâm sai khiến để làm anh bối rối không đây?” Tôi nhướn mày, nhân cơ hồi trèo xuống từ người anh, tâm trạng không tốt, “Anh tắm rửa, rồi nghỉ ngơi sớm đi” Sau đó, tôi rời khỏi phòng tắm, có quá nhiều nghỉ vấn về dự án thôn Hòa An, hình như có ai đang cố tình gây sự nên tôi không muốn quay lại thủ đô.Tiếng nước từ trong phòng tắm truyền ra, tôi tiếp tục ngồi trước bàn trang điểm lau mặt.Phó Thắng Nam chỉ quấn khăn tắm phần thân dưới, thấy tôi ngồi trước bàn trang điểm, anh không khỏi nhíu mày, “Sao lại nhiều chai lọ như vậy?” Tôi nhún vai, nhìn nhiều sản phẩm chăm sóc da trên tủ trang điểm, và nói: “Tất nhiên là phải nhiều rồi. Em già rồi. Nếu không dùng những thứ này, em sẽ trở thành một bà già. Anh có muốn em trở thành một bà già ốm yếu không” Anh liếc nhìn những sản phẩm dưỡng da trên tủ, nhướng mày, nhếch khóe môi, đi về phía tôi trông có hơi tà mị.Tôi ngửi thấy mùi bất thường, nhìn anh ta và nói: “Phó Thắng Nam, anh muốn làm gì?”