Chương 632: Khó khăn chưa từng bỏ qua ai (2)
Với một công nghệ tốt như vậy, CBU sẽ không âm thầm công bố triển lãm AI, đằng này lại không có động tĩnh gì cả trong và ngoài nước, điều này rõ ràng là phi logic.
Giọng của Phó Thắng Nam vọng vào từ ngoài cửa: “Tìm người công bố tin tức này, nếu đợt triển lãm AI lần này không có công nghệ cốt lõi, việc sản xuất đợt tiếp theo, cũng sẽ mất 1 thời gian. Ngoài ra, vụ việc sao chép của Phó Thị ð thành phố A sẽ bị truyền đi, liệt kê tất cả những thứ mà Phó Thị chuẩn bị trưng bày vào lúc đó”.
Trần Văn Nghĩa khịt mũi và im lặng một lúc: “Đúng rồi, tôi đã cho người xử lý vấn đề truyền thông vụ phu nhân bị thương hôm nay. Có camera ở cửa nhà Phó Thị. Chỉ cần tất cả các phóng viên tiếp cận hoặc làm tổn thương phu nhân, chắc chắn khiến cho tất cả các công ty truyền thông Ở thủ đô sẽ không dùng họ nữa.” “ừ” Câu nói rất nhẹ nhàng, bên ngoài không còn động tĩnh gì, xem ra là Trần Văn nghĩa đã rời đi.
Tôi thay quần áo, bôi thuốc vào chân và tay, kiểm tra mọi thứ đều không có vấn đề gì.
Khi đi vào, tôi thấy Phó Thắng Nam đang ngồi làm việc ð trên bàn, nghe thấy tiếng động, anh nhướng mi nhìn tôi, cười nói : “Còn đau không?” Tôi lắc đầu: “Không đau nữa, không có gì to tát cả.” Tôi hơi do dự một chút rồi hỏi: “Những phóng viên đó sẽ như thế nào?” Anh dừng bút trong tay, nghiêm túc nhìn tôi: “Tất cả các phương tiện truyền thông và đài truyền hình ở thủ đô sẽ không thuê họ nữa.” Anh lạnh lùng nói, giọng nói không chút cảm xúc nào.
Tôi khẽ gật đầu, cũng không có ý kiến gì, muốn làm việc ở các kênh truyền thông tại thủ đô rất khó nhằn, đặc biệt là các phóng viên lần đầu tiên có thể tác nghiệp ð hiện trường, lại có thể tiếp cận những người nổi tiếng ở đây, để lấy thông tin xin phỏng vấn những người này, nhất định không phải trong ngày một ngày hai có thể làm được.
//
Tôi sững người một lúc, nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu: “Ừ” Anh nở nụ cười, lộ rõ nét mặt vui vẻ nói: “Đừng lo lắng, anh không sao.” Nhìn thấy anh như vậy, tôi yên tâm hơn: “Vậy thì tốt, dự án thôn Hòa An, Mục gia cũng có phần, nhưng họ lại không có phản ứng gì.”
Tôi vốn tường rằng việc kiểm tra và điều tra sẽ không quá chỉ tiết, nhưng khi xuống lầu, các phóng viên có ý nói rằng họ biết rằng dự án thôn Hòa An có liên quan đến Mục gia, nhưng tại sao Mục gia lại không có phản ứng gì? Anh đặt bút trên tay xuống, trầm mặc một lát mới nói: “Từ từ sẽ rõ, thứ mà mọi người có chính là thời gian.”
Anh nói vậy mang một ẩn ý gì đó, tôi định hỏi thêm nhưng nghĩ cũng không cần thiết nữa, nghĩ đến việc tôi sẽ đưa Tuệ Minh đến bệnh viện gặp bác sĩ, tôi nhìn Phó Thắng Nam: “Việc của công ty, em không giúp được gì cả, lát nữa em sẽ đưa Tuệ Minh đến bệnh viện một chuyến, mẹ em nói gần đây con bé luôn bị sốt, em sẽ đưa con bé đi khám xem sao.” Anh gật đầu: “Ừ tối nay chúng ta cùng nhau về nhà, em có muốn ăn món gì đặc biệt không?”
Tôi lắc đầu theo quán tính: “Không!” Anh nhìn tôi, có vẻ không thích câu trả lời của tôi. Tôi mím môi, suy nghĩ một chút: “Được rồi, em muốn ăn tôm càng, cá hấp, thịt xào ớt xanh …” Sau khi nghe tôi liệt kê một danh sách đồ ăn, anh nghe xong chỉ cười trừ, nhìn dáng vẻ của anh dường như không nhớ gì cả, cho nên tôi nhún vai không nói thêm.
Tôi vội vàng xách túi rời đi, trong lòng lo lắng cho Tuệ Minh.
Ra khỏi phòng làm việc, gặp thư ký của Phó Thắng Nam ở cửa thang máy , thấy cô ấy cầm một đống lớn tài liệu trong ta, có chút lơ đễnh, thậm chí còn không để ý đến thứ trong tay.
Tôi chủ động: “Xin chào!” Sau khi gọi liên tục hai lần, cô ấy quay đầu nhìn tôi, thấy tôi giơ tập tài liệu trên tay lên, nhìn cô ấy nói: “Đồ của cô rơi rồi.” Cô ấy sững người một lúc, sau đó cúi đầu cảm ơn, đồng thời cầm lấy sấp tài liệu từ tay tôi.
“Tôn Thiên Di, cô có chuyện gì vậy?” Một người từ trong thang máy bước ra nhìn cô thư ký nói: “Hôm nay xảy ra chuyện gì vậy? Không phải gửi nhầm tài liệu thì là làm mất đồ, còn thường xuyên va phải người khác, cô không sao chứ?” Cô thư ký lắc đầu liên tục, ánh mắt cô gần như đỏ hoe, Trần Văn Nghĩa bước ra khỏi thang máy, thấy tôi nhìn Tôn Thiên Di, anh ta nói: “Phu nhân, có chuyện gì sao?” Tôi lắc đầu và lo lắng nhìn Tôn Thiên Di, có chút bất an.
Nhưng tất cả mọi người chỉ lo lắng, sẽ không ai lãng phí quá nhiều thời gian cho một người không liên quan, vì vậy tôi không hỏi nhiều, bước lên thang máy chuẩn bị rời đi.
Một số phóng viên truyền thông vẫn đang đợi Phó Thắng Nam ở dưới lầu, chỉ muốn đới anh đi ra ngoài để hỏi về một số thông tin.
Khi tôi bước ra khỏi cửa công ty, chắc chắn sẽ phải đối mặt với những phóng viên này, tôi suy nghĩ một chút, nhưng khi tôi bước qua cửa sau của công ty , Lâm Uyên đã gọi điện thoại tới.
Tôi vừa trả lời điện thoại vừa tìm chìa khóa.
Thứ xuất hiện trước mặt tôi là một người, một người phụ nữ đẫm máu, máu chảy khắp mặt khiến tôi không thể nhìn rõ mặt, tôi chỉ có thể nhận ra từ mái tóc rối bù nhuốm máu của cô ấy, đây là một người phụ nữ.
Tôi cảm thấy cả người không còn sức lực để đi tiếp, lúc này đầu tôi trống rỗng, chỉ có bản năng của cơ thể mách bảo rằng, có người đã nhảy lầu.
“Xuân Hinh, có chuyện gì vậy?” Giọng nói của Lâm Uyên vang lên qua điện thoại, tôi hơi sững sờ, muốn nói nhưng không nói được lời nào.
Mọi thứ như nghẹn trong cổ họng.
“Ai đó đã nhảy lầu, gọi cảnh sát, có người đã nhảy lầu!” Bên cạnh có người hét lên , giọng nói run rẩy xen lẫn nỗi sợ hãi, đúng, đó là sự sợ hãi.
Tôi không biết mất bao lâu, khi mọi người vây quanh tôi, bàn chân tôi gần như bê bết máu, cũng không biết ai đã kéo tôi sang một bên.
Có điều, tôi đã tận mắt nhìn thấy, thì sẽ không có cách nào để quên được, nó sẽ thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của tôi.
Cũng không biết, rốt cuộc là nhảy từ tầng bao nhiêu, mới có thể khiến cho máu thịt của một người bị bê bết như thế, não cũng văng đi khắp nơi!