Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi



Chương 668: Tra ra người sau lưng (8)

 

Linda không ngốc, cô ấy nghe tôi nói xong, nhìn tôi nói, “Chuyện ở Ma Cao, có phải có liên quan đến tập đoàn Phó Thiên hay không?” Tôi không có ý định giấu diếm cô ấy, mở miệng nói, “Tập đoàn Thuận Phát muốn trao đổi quyền xuất nhập vào cảng của Ma Cao, nhưng mà nhà họ Hoắc lại đem quyền lợi giao cho Phó Thắng Nam rồi, Mục Dĩ Thâm dự định bắt anh ấy ép buộc anh ký giấy chuyển nhượng quyền, nhưng không thành công, cuối cùng bị cảnh sát điều tra” Sắc mặt cô ấy ảm đạm, chân mày nhíu lại, trong lúc nhất thời không nói được một câu nào.

//
""/

Phó Thắng Nam nhìn cô ta một cái, không nói gì, chỉ quay qua Chu Nhiên An mở miệng nói, “Liên lạc với cảnh sát và luật sư!” Sau đó anh liền kéo tôi ra khỏi nhà kho.

Trên xe, sau một hồi lâu, tôi vẫn không nhịn được mở miệng nói, “Phó Thắng Nam, sự việc của làng Lan Khê, có phải anh đã phát hiện ra từ sớm hay không?” Chu Nhiên Hề nói nhà kho là do dự khi hoạt động trái phép, mới phát hiện ra bức tường phía sau, có thể tôi biết, căn cứ phía sau là nơi Mục Dĩ Thâm không cho phép tiến vào, trừ phi có người cố ý muốn đi vào, nếu không sẽ không có người đem máy xúc đi đến bức tường sau đó.

Anh lái xe, ánh mắt chăm chú nhìn đường phía trước, yếu ớt cười nói, “Sau khi bà chủ nói với anh anh mới biết” Tôi mím môi, “Vậy sao lúc ấy anh không vạch trần? Vì sao phải chờ đến bây giờ?”

Anh liếc mắt nhìn tôi, “Nếu như vạch trần lúc đó, Mục Dĩ Thâm sẽ có âm mưu khác độc ác hơn anh ở phía sau, anh lại phải mất thời gian đi tìm sơ hở của hắn, còn không bằng cứ dựa theo kế hoạch của hắn đi, ít nhất anh biết mục đích của hắn là cái gì!”

""/

Khôn ở sòng bạc, không thèm để ý chút nào như vậy, thì ra là anh cũng biết đối thủ của anh không phải là Bảo Khôn, nhớ đến Bảo Khôn, tôi không kìm được mở miệng nói, “Anh tin Bảo Khôn chết như thế ư?” Anh mím môi, “Cảnh sát Ma Cao bên kia kiểm tra thi thể xác nhận đó chính là Bảo Khôn, DNA hoàn toàn trùng khớp”

Tôi kinh ngạc ngẩn người, “Mục Dĩ Thâm chỉ như vậy đã ra tay xử lý Bảo Khôn? Bảo Khôn cũng dễ dàng chết như thế?”

Điều này cũng quá bất ngờ, ban đầu tôi nghĩ là, thi thể kia chính là thứ Mục Dĩ Sâm tìm đến từ những nơi khác, cố ý đánh lạc hướng chúng tôi, có thể tôi không nghĩ đến, hắn sẽ thật sự ra tay với một người sống, mà cái người này còn là bạn bè hợp tác của hắn! Xe đậu sát dưới ban công biệt thự, bởi vì đã lâu chưa trở về, Phó Thắng Nam tìm dì dì quét dọn vệ sinh đến dọn dẹp, chúng tôi vừa mới xuống xe dì cũng vừa dọn dẹp xong chuẩn bị rời đi.

Nhìn thấy chúng tôi trở lại, dì đó nhìn Phó Thắng Nam nói, “Ông Phó, mới vừa rồi có một vị khách cao to khỏe mạnh tới đây, nói là tìm Thẩm Xuân Hinh, hắn nói nhờ tôi chuyển lời lại cho hai người, nói hai người cẩn thận!” Tìm tôi? Tôi nhanh chóng kéo dì lại hỏi về dung mạo của người đàn ông, dì miêu tả sơ một lượt, trong lúc nhất thời đầu tôi không nhớ nổi là ai, tôi cũng biết có một người như vậy, không còn cách nào khác cũng chỉ thả dì đi.

Quay lại phòng khách, tôi ngồi trên ghế sa lon cẩn thận nhớ lại người cao to khỏe mạnh được dì nhắc đến cuối cùng là ai, Phó Thắng Nam nhìn tôi nói, “Đàn em của Bảo Khôn gần đây chắc chắn đều biết là Bảo Khôn chết, có thể sẽ nghe theo lời nói của Mục Dĩ Thâm, tới tìm anh gây chuyện, cho nên sau này em ra ngoài, bất kể lúc nào, cũng phải gọi điện thoại thông báo với anh” Tôi gật đầu, hiển nhiên biết mức độ nghiêm trọng của chuyện này.

Đột nhiên nhớ đến thuộc hạ của Bảo Khôn, tôi chợt hoảng sợ, ngồi thẳng người nhìn Phó Thắng Nam nói, “Em biết người gửi nhắn lại cho dì là ai, là Danwei, hắn là đàn em của Bảo Khôn, thời điểm em ở Myanmar đã từng giúp hắn, sau đó hắn cùng Bảo Khôn ở trong nước, lúc ấy em nghĩ rằng Bảo Khôn đang ở trong nước nên cũng không để ý, vì thế đã cho hắn số điện thoại và địa chỉ, để nếu như hắn cần giúp đỡ, sẽ đến tìm em, nhưng mà khoảng thời gian sau đó em gặp ở Hà Nội,em giúp làm xong chuyện đó rồi”

Nghĩ đến đây, tôi không cầm lòng được gọi điện thoại cho Âu Dương Noãn, điện thoại reo một lúc mới được bắt máy, giọng cô ấy hình như có chút khàn khàn, “Sao thế? Thẩm Xuân Hinh!” “Cậu đang ở đâu? Sao giọng nói khàn khàn thế? Cô ấy bất lực nói, “Tớ ở Ma Cao đó, tớ vẫn chưa gọi được cho Mục Dĩ Thâm, hai người về Hà Nội, tớ rất nhớ hắn, muốn gặp hắn một lần, cho nên mới đến đây, nhưng mà tớ vừa mới đến, tối hôm qua ngồi trên máy bay đã không ngủ một đêm, lúc này đang ngủ bù ở quán rượu đây! Cậu sao thế?”

Tôi sửng sốt một chút, nói một mạch, “Cậu cũng không biết địa chỉ Mục Dĩ Thâm ở Ma Cao, làm sao liên lạc được với hắn, cậu cứ tùy tiện đi đến đó một mình như vậy, cậu không sợ sẽ gặp phải người xấu à!” Cô ấy suy xét lại sửng sốt một chút, mở miệng nói, “Tớ đang muốn hỏi cậu đó, các cậu ở Ma Cao lâu như thế, chắc là biết nơi hắn ở, chút nữa cậu nhắn địa chỉ qua cho tớ”

Tôi mím môi, không biết nên nói chuyện của hắn ở Ma Cao như thế nào, im lặng một chút mở miệng nói, “Tớ nói bọn tớ không biết Mục Dĩ Thâm ở đâu, cậu tin không?” Cô ấy ‘ặc’ một tiếng, nói, “Tin, nhưng mà tớ phải mò mẫm tìm trong vô vọng ở chỗ này, thực sự quá thảm rồi”

Tôi nghĩ nghĩ, mở miệng nói, “Âu Dương Noãn, cứ coi như cậu đi du lịch Ma Cao ấy, Mục Dĩ Thâm không liên lạc với cậu có thể do bản thân hắn có chuyện phải làm, gần đây tập đoàn Tấn Phát xảy ra quá nhiều chuyện, đoán chừng hắn cũng không có thời gian gặp cậu, cậu nhanh về đi, một mình cậu ở bên đó quá không an toàn rồi” Cô ấy có phần ngoan cố, “Tớ biết hắn bận rộn, tớ chỉ là đến nhìn hắn một chút, chỉ liếc mắt một cái, tớ sẽ quay về, đúng rồi có chuyện gì mà cậu gọi điện thoại cho tớ vậy?” “Ừm, trong khoảng thời gian cậu ở nhà, có người đàn ông cao to khỏe mạnh đến tìm cậu không?” Thời điểm tôi rời thành phố Tân Chân đã dặn dò cô ấy, nếu như Danwei có đến tìm cô ấy, phải cố gắng giúp đỡ hắn.

“Không, gần đây không có ai đến tìm tới” Có lẽ đoán chừng khoảng thời gian này, Danwei cũng đi theo Bảo Khôn đi Ma Cao, tôi gật đầu, hướng về phía điện thoại nói, “Cậu đừng ở lại Ma Cao quá lâu, tôi sẽ gửi cậu một số điện thoại, ở bên đó nếu cậu gặp phải chuyện gì nguy hiểm thì cứ tìm hắn giúp đỡ, đừng chạy loạn bên đó, nhất định phải chú ý an toàn Cô ấy gật đầu đồng ý qua mấy tiếng sau, cúp điện thoại, tôi gửi số điện thoại của Hoắc Ánh Chi cho cô ấy, sau đó lại gửi tin tức cho Hoắc Ánh Chỉ nhờ hắn hỗ trợ chú ý một chút.

An ninh ở Ma Ca không bằng trong nước, một khi xẩy ra chuyện, cô ấy cũng có người giúp đỡ.

Cúp điện thoại, Phó Thắng Nam đi thư phòng tầng hai để giúp đỡ, tôi quay về phòng ngủ, muộn màng nhận ra, thời điểm ở bệnh viện Minh Hạ đem cho tôi quyển nhật ký của Tôn Thiên Di.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui