Chương 693: Một ngày buồn vui lẫn lộn (2)
Trong phòng làm việc.
Vừa mới ngồi xuống, ông ấy đã đưa tờ kết quả xét nghiệm cho Phó Thắng Nam, mở miệng nói: “Đây là kết quả xét nghiệm sinh hóa của bé, bệnh bạch câu cấp tính đã xâm lấn đến hạch bạch huyết và lá lách rôi, xương cốt và đốt ngón tay đều xuất hiện thương tổn, tế bào bạch cầu gia tăng vô cùng nghiêm trọng, tất cả những mục xét nghiệm đều chỉ ra rằng, tình hình của bé hiện đang không được lạc quan.”
//
như các vị có thể có thể thử dùng xem sao, nhưng mà giá cả tương đối đắt đỏ, rất ít gia đình có thể gánh được”
nói: “Đứa bé này sinh trước ngày dự sinh hai tháng, tất cả đều không có việc gì, sao đột nhiên loại mắc phải chứng bệnh này vậy? Là do di truyền sao?”
Vị bác sĩ kia suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tân suất di truyền của bệnh máu trắng không cao, nhưng cũng không loại trừ khả năng này, bình thường đều là do hoàn cảnh và sinh hoạt hàng ngày dẫn đến, một số nguyên nhân dẫn đến bệnh bạch câu cấp tính là do cảm nhiễm chất độc hóa học”
Nói đến đây, ông ấy nhìn chúng tôi hỏi: “Có phải đứa bé này trước đây đã từng ở gần một vài công xưởng hóa học không? Trong cơ thể của bé có rất nhiêu bộ phận xuất hiện một số nhân tố dễ gây bệnh” Tôi kìm nén cảm xúc của mình, mở miệng nói: “Bác sĩ, mong bác sĩ chăm sóc cho bé nhiều hơn” Nói xong thì kéo Lâm Uyên đi ra khỏi phòng làm việc, Lâm Uyên nhìn tôi, có chút nghi ngờ: “Xuân Hinh, có phải con biết gì không?” Đi đến góc hành lang.
Lâm Uyên đang liên hệ với những bệnh viện có tiếng trong và ngoài nước, Phó Thắng Nam cũng đang tìm các liên lạc khắp nơi.
Từ khi tôi biết được việc của Tuệ Minh thì bụng dưới vẫn luôn đau nhức, vốn cứ nghĩ là do quá lo lãng nên mới bị thế.
Nhưng còn chưa đợi Phó Thắng Nam gọi điện thoại xong thì tôi đã ngâm phát hiện ra có điều gì không đúng, cảm thấy ở giữa hai chân có một dòng nước nóng gì đó chảy xuống, tôi có chút sợ hãi lên tiếng: “Phó Thắng Nam, hình như em có cái gì đó lạ lắm!” Mới đầu anh cũng không chú ý đến lắm nhưng thấy sắc mặt tôi không đúng thì vội vàng cúp điện thoại chạy đến bên người tôi, kéo tôi hỏi: “Sao thế? Không thoải mái ở chỗ nào?” Bụng dưới của tôi quặn đau, túm lấy anh nói: “Bụng em đau quá” Anh vội vàng thu lại sự hoảng loạn của mình, lớn tiếng gọi: “Bác sĩ, bác sĩ phụ sản!” Tôi năm chặt lấy anh, nhẫn nhịn sự đau đớn: “Em không sao…
Khoảng thời gian này, tôi rất tham ngủ, rất dễ mệt mỏi, tôi vốn tưởng rằng là do thời tiết chuyển lạnh nên mới thế, căn bản không hề nghĩ đến chuyện có thai.
Tốc độ của Mạc Đình Sinh rất nhanh, tìm một vị bác sĩ đến, đưa tôi tiến vào phòng phẫu thuật, kinh hoảng và sợ hãi khiến cho bụng tôi càng trở nên đau đớn vô cùng, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ.
Tỉnh dậy lần nữa.
Tôi hốt hoảng toát mồ hôi khắp người, Lâm Uyên và Mạc Đình Sinh đều đứng ở bên giường, không thấy Phó Thắng Nam đâu cả.
Thấy tôi đã tỉnh, Lâm Uyên nhẹ nhàng thở ra một hơi, khóe mắt chứa những giọt lệ, nhìn tôi, tôi cũng quá chắc chắn, rốt cuộc bản thân mình đã xảy ra chuyện gì, nhìn bà hỏi: “Mẹ, mẹ đừng khóc, con bị sao thế ạ?” Bà vừa nâng tay lau nước mắt vừa nói: “Bé con, con có thai rồi, đã sắp gần hai tháng rồi”
Lâm Uyên kéo lấy tay tôi, an ủi nói: “Con bé đã tỉnh lại rồi, chúng ta đã liên lạc được với đội ngũ y bác sĩ tốt nhất, con cứ yên tâm đi, cha mẹ sẽ không để con bé xảy ra chuyện gì đâu” Tôi gật đầu, không thấy Phó Thắng Nam đâu nên tôi bất giác hỏi: “Thắng Nam đâu ạ?”
Nằm trên giường bệnh một lúc lâu, đầu óc tôi vẫn là một mảnh trắng xóa, trong lòng không biết là vui mừng hay là lo sợ, Lâm Uyên và Mạc Đình Sinh đã đến phòng bệnh của Tuệ Minh, lúc Phó Thắng Nam quay về thì thấy tôi đang ngây ngốc, khuôn mặt anh tuấn hiếm khi lộ ra vẻ tươi cười như thế.
Nhìn tôi hỏi: “Đang nghĩ gì thế em?” Tôi nhìn anh, nhấc người lên, ngồi lên từ giường bệnh, dựa vào lồng ngực của anh, ôm anh thật chặt nói: “Phó Thắng Nam, đứa bé này thật sự đến rất bất ngờ, cũng rất vui mừng, trước giờ em chưa từng nghĩ đến đời này của mình lại có thể có thai được nữa.