Chương 713: Sự kinh tởm của Mục Dĩ Thâm (12)
Hồ Diệp trong phút chốc ngây ngẩn cả người trước cách tỏ tình vụng về như vậy, rôi mỉm cười nắm chặt túi sưởi trong tay và nhìn anh, “Nguyên Vũ à, anh làm gì vậy? Bạn em còn ở đây đó? Anh không thể khiêm tốn một chút được hả.
Những lời này có thể đợi cho đến khi không có ai rồi nói không?” Nguyên Vũ có chút ngượng ngùng giơ tay gãi gãi đầu, đỏ mặt nhìn cô ấy: “Anh sợ em sẽ nghĩ nhiều, anh muốn giải thích rõ ràng!” Hồ Diệp nhịn cười, nhìn anh nói: “Anh mau lái xe đi, tụi em đói bụng rồi”
Tôi nhìn hai người ân ân ái ái, không khỏi cảm thấy như vừa bị thôn một họng cẩu lương.
Đúng vậy, sao có thể để người mình yêu nghĩ lung tung được, Nguyên Vũ đã cho Hồ Diệp cảm giác an toàn và yêu thương, trên đời này làm gì có đàn ông vô tâm, nếu anh ta yêu bạn, anh ta sẽ hận không thể nhai cơm giùm cho bạn, sợ bạn động tay động chân sẽ bị đau.
Khi xe chạy đến nhà hàng ở trung tâm thành phố, Hồ Diệp nhìn tôi nói: “Phó Thắng Nam giờ chắc tan làm rôi. Có muốn gọi điện thoại hỏi anh ấy đến ăn cùng không?” Cô ấy không nói thì tôi quên mất, điện thoại di động để trong túi xách vẫn luôn bật chế độ im lặng, khi tôi mở điện thoại lên, tôi thấy Hoàng Ngọc Minh đã gửi rất nhiều tin nhắn cho tôi, trước tiên tôi phải gọi cho Phó Thắng Nam đã.
Không đến vài phút, liên lạc được, nhưng đó là Chu Mai. Cô ấy lịch sự và chu đáo nói: “Thưa cô, tổng giám đốc Nam đang ở trong phòng họp, sắp kết thúc rồi. Tôi sẽ bảo anh ấy gọi lại cho cô, hoặc là cô nói cho tôi, tôi sẽ nói lại với anh ấy” “Không cần đâu, lát bảo anh ấy gọi lại cho tôi là được!” Tôi nói rồi cúp máy.
//
nói vào, tuổi của cô ấy, nếu gặp được người thích hợp, tìm người ở cùng đến già cũng không phải chuyện xấu “Đúng vậy!”
Hồ Diệp gật đầu, nghiêm túc nói “Tôi đột nhiên tin vào số mệnh, số mệnh con người là do tự nhiên định đoạt, môi người đều có số mệnh định sản của mình, có người còn trẻ, hưởng thụ mọi điều tốt đẹp của thế gian, nhưng lại yếu mệnh.
Có người cã đời gập ghênh nhấp nhỏ, nhưng lại khỏe mạnh mà sống đến già. Cũng có vài người nếm trải khó khăn của nhân gian, có tài nhưng thành đạt muộn. Tình yêu cũng như thế, có người đi cả nửa đời mới gặp được người yêu chân thành.”
Tôi gật đầu và không phủ nhận lời nói của cô ấy, Nguyên Vũ gọi một vài món ăn cô ấy thích, nhìn cô ấy nói: ‘Vậy là chúng ta đã đi một vòng lớn rôi mới gặp được nhau?” Cô ấy nhìn Nguyên Vũ và nói: ‘Chúng ta đã gặp nhau rất đúng lúc” Thấy hai người âu yếm, tôi không khỏi cúi đầu xem di động, Hoàng Ngọc Minh gửi tới một tin nhãn: “Chỉ qua điện thoại thì nhất thời không thể nói rõ, chúng ta tìm thời gian rồi nói chuyện!
Đúng là khi nói qua điện thoại, dường như không thể giải thích rõ ràng, chưa kể vấn đề này phức tạp hơn chúng tôi nghĩ Phó Thăng Nam gọi đến, tôi thuận tay bấm nghe: “Họp xong rồi sao?”
Giọng anh hơi khàn: ‘Ừ, vừa xong, em đang ở đâu?” “Trung tâm thành phố đây, ăn tối với Hồ Diệp và Nguyên Vũ, anh có muốn qua không?” “Muốn!” Sau khi cúp điện thoại, Hồ Diệp nhìn tôi và nói “Phó Thăng Nam?” Tôi gật đầu.
Cô ấy nhìn tôi, có chút lo lăng nói: ‘Gần đây cô không được nghỉ ngơi tốt sao? Säc mặt của cô buổi sáng nay không được tốt lắm. Có phải do chuyện của Tuệ Minh không?” Tôi ngẩn người, chua xót cười nói: “Con bé là đứa con duy nhất mà Vũ Linh để lại, tôi… ˆ Khẽ thở dài, tôi ngừng chủ đề này, nhìn cô ấy nói:
Phó Thăng Nam lát nữa sẽ đến đây, tôi qua chào hỏi cô một tí” Về chuyện Tuệ Minh, dù nói cái gì cũng vô dụng, chỉ có thế càng sớm càng tốt tìm được một quả thận thích hợp.
Cô ấy thấy tôi không muốn nhiều lời, gật đầu nói: “Được rồi, cô đi đi, lát nữa mới dọn đồ ăn Phó Bảo Hân và Mục Thanh đang ngồi gân cửa số, hai người trung niên giống như những người trẻ tuổi đang yêu, một người nói không ngừng, một người im lặng lăng nghe, khi nói đến những chô thú vị, một người ngượng ngùng cười, một người tràn đầy tình yêu.
Sự xuất hiện đột ngột của tôi dường như có chút không đúng lúc, Phó Bảo Hân sững sờ và có chút xấu hổ, “Thẩm Xuân Hinh, sao cháu… cũng ở đây? “Cháu và bạn cháu đang ăn ở đây, tình cờ nhìn thấy cô nên cháu đến chào hỏi, cô à, đây là ai?” Tôi cười hỏi.
Phó Bảo Hân hơi đỏ mặt. Mục Thanh dù sao cũng là người có học, nhìn tôi cười nhẹ nói: “Xin chảo, tôi là Mục Thanh, hiện đang làm quen với Bảo Hân, cháu là cháu dâu của cô ấy nhỉ? Mời ngồi, mời ngồi”