Chương 764: Tôi sẽ cổ găng hoàn thành mọi việc (5) Thấy Mạc Hạnh Nguyên đang đuôi theo ngaysau lưng chúng tôi thì Hồ Diệp bất ngờ cười thànhtiếng: “Người phụ nữ này thật là…Ban đầu tôi chẳng hiểu mô tê gì về những lờicô ấy nói và thấy nó cứ là lạ thế nào ấy, khi tôi cònchưa kịp dùng não để suy nghĩ kỹ thì đã thấy MạcHạnh Nguyên khựng lại và đứng đó như khúc gỗ,ngơ ngác nhìn về phía tôi và Hồ Diệp. Tôi lại thấy khó hiểu ngẩng đầu lên, khi trồngthấy chiếc xe đô ngay trước ngõ thi tôi bong hiểura ngay tắp lự. Thảo não lúc nãy Hồ Diệp chăngnóng nảy lo lảng gì, thì ra cô ấy đã chuẩn bị tất cảmọi thứ kỹ càng rồi. Khi Mạc Hạnh Nguyên kịp nhận ra và định bỏchảy thì đã không còn kịp nữa, tốc độ của cảnhsát nhanh hơn cô ta biết là bao nhiêu nên chưachạy được mấy bước thi cô ta đã bị cảnh sát tóm lại rồi. “Các người làm gì thể hả? Tại sao các ngườilại bất tôi?” Mạc Hạnh Nguyên gào lên thật tonhưng có thể thấy là cảnh sát chăng thèm quan†âm tới cô ta, nhanh chóng ép cô ta ngồi vào xe cảnh sát. Hồ Diệp chỉ vào ngõ nhỏ đăng sau chúng tôi,nói: Đồng chí cảnh sát, bền trong con hẻm nàyvân còn người giao dịch mua bán và sử dụngnhững thứ này! Nhiều lãm, các anh cứ vào đókiểm tra là thấy ngay!” Mạc Hạnh Nguyên thấy việc măng mỏ cảnhsát chăng được tích sự gì bèn quay sang chúngtôi và giận dữ hét lên: “Thấm Xuân Hinh, tôi sẽkhông bỏ qua cho cô đâu! Cô sẽ không được chết tử tế, tôi thề!” Hồ Diệp dân tôi đi sang một hướng khác, chờđến khi tiếng măng mỏ của Mạc Hạnh Nguyênnhỏ dân và biển mất thì tôi giơ tay lên đỡ trán nhìnHồ Diệp hỏi: ‘Cậu đã báo cảnh sát từ đầu rồi ư?” Hồ Diệp gật đầu nói: “Tôi đã bảo rồi nhà, trướckhi làm những chuyện này phải chuẩn bị hết tất cảmọi thứ để bảo vệ mình. Tôi dân cậu đi cùng thếnày cực kì nguy hiểm, nhỡ đâu xảy ra chuyện gìbất trắc mà tói không thể bảo vệ cậu thật tốt thìchắc tôi sẽ không còn mạng để sống tới già nữa rồi” Cô ấy đã tính toán tất cả mọi thứ cực kì chủđáo, tôi muốn tán gau với cô ấy nhiều hơn mộtchút nhưng không ngờ chúng tôi vừa mới đi đượctí thì Hoàng Chính đã lái xe tới đây, thấy có ngườitới đón cô ấy rồi nên tỏi không thể giữ cô ấy lạiđược, sau khi chào tạm biệt cô ấy xong thì tôi bènbắt xe trở về biệt thự. Tuệ Minh bệnh nặng vừa mới khỏi, Lâm Uyênlo tôi sẽ không chăm sóc con bé đàng hoàng nênđón con bé đi rồi. Phó Thăng Nam vân còn ởMacao, tôi định quay về biệt thự để lấy ít đồ rồiquay trở về nhà họ Mạc luôn, có điều vừa mới đếnnơi và bước xuống xe thì đã thấy Phó Thăng Namlái xe từ gara ra ngoài. Hơn mười ngày không gặp anh, tôi hơi giậtmình. Anh bước xuống xe và nở nụ cười nhìn tôi:“Em đi dạo phố à?Ảnh mặt anh đảo sang tay tôi, đó là đồ ăn vặtTôi mua trên đường về.Lâu rồi không gặp mặt nhau, tôi thoáng sữnglại vài giây rồi lập tức nhào vào lòng anh ấy, dángương mặt lạnh lẽo vì mùa đông băng giá vàolông ngực anh rồi nức nở hỏi: ‘Sao anh lại độtngột trở lại đây thế này? Anh đến thủ đô từ khinào thế? Sao anh không nói cho em biết để em đi đón anh? Anh ấy ôm tôi, giọng nói ấy van ngọt ngào vàêm tai như lần đầu gặp mặt: ‘Ngoài này lạnh lãm,đứng đây lát nữa chắc em đông lạnh mất” Nóixong anh ấy bèn kéo tôi lên xe, nói: “Theo anh đếnđồn cảnh sát một chuyển nhé!” Phó Thăng Nam hôn lên trán tôi rồi ôm tôingôi vào xe, trong xe có mở điều hòa cực kì ấmáp, tôi bàn mở túi đồ ăn vặt ra rồi quay sang nhìnanh hỏi: ‘Anh đã ăn gì chưa?” Dù hỏi thể nhưng tôivan đưa đồ ăn vặt lên môi anh, tôi biết anh khôngthích những thứ này lãm nhưng vân nhìn anh vớiánh mắt mong chờ.Anh chuyển tâm mắt sang nhìn tôi, liếc thấyđồ ăn vặt tôi đang cầm bèn bất đặc dĩ cười, hámiệng ăn: “Sắp tới đám cưới của Hồ Diệp rồi, nếuđể em đi một mình thì chắc em không quen,người †a nhìn vào cũng kỳ”“Nên anh mới về đây để dự đám cưới cùng vớiem hả.”“Tôi há miệng và nhét một đống đồ ăn vặtvào miệng mình, hết sức khó hiểu vì ở một mìnhthì tôi ăn bất kì món nào cũng chẳng thấy ngonmiệng dù người khác khen nức nở, thế nhưng cóanh ấy ở bên cạnh tôi lại thấy những thứ này ngon †hật ngon.Anh cười nhạt, nói: ‘Ừ!” Rồi nhìn tôi bảo: “Tôinay em chưa ăn cơm đàng hoàng hả?”Tôi cười ha ha, trả lời: Không phải em chưaăn, lúc nãy em có ăn rồi nhưng mà khi ăn em lạikhông đói bụng lãm nên mới mua thêm đồ ăn vặttrên đường về. Thật ra là do mấy thứ đồ ăn vặtnày ngon quá nên em mới mua à”Anh bất đắc dĩ: ‘Đồ ăn vặt không tốt cho sứckhỏe đâu, em nên ăn ít… Ưfn!” Tôi nhét một đốngđồ ăn vặt vào miệng để chặn họng anh ẩy lại, tôilại nói tiếp: “Em biết rồi mà, ăn mấy thứ này khôngtốt cho sức khỏe đâu, em nên ăn ít ít lại thôi! Càngít càng tốt chứ gì? Đây là món đồ ăn vặt đầu tiêntrong ngày hôm nay của em và nó rất ít nên anhtổng giám đốc Phó Thăng Nam không cân phải lolắng nhiều thế đầu!”Tiếng cười xòa đầy bất đắc dĩ của anh ấyvang lên bên tai tôi: “Trong mấy ngày anh khôngcó ở đây em đã không chịu ăn cơm đàng hoàngđúng không? Ổm đi rồi nè!Tôi nghiêng đầu cười, tiện thể hỏi anh: Đúngrồi, khi nào anh quay lại Macao thế? Chuyện bênđó thế nào rồi anh? Chúng ta cứ bỏ qua chuyệnMục Dĩ Thâm thế này ư?”Phó Thăng Nam đang lái xe, ánh mắt anhbông lóe lên vẻ säc bén, anh nghiêm túc trả lời tôi:Chờ đến khi đám cưới của Hồ Diệp xong xuôi hếtrồi anh lại đi, em cứ ở lại thù đô để nghỉ ngơi rồivui chơi cho khuây khỏa.” Tôi mím môi, chợt nhận ra rằng sau chuyệnkhông may đó thì anh ấy luôn bảo tôi phải nghỉngơi giữ gìn sức khỏe cho thật tốt, dường như môilần chúng tôi nói chuyện với nhau đều có câu đó. Chiếc xe lái thăng tới đôn cảnh sát, tôi nhìnphong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ và không hiểutại sao lòng mình lại nặng tríu chuyện con cái,dường như nó đã trở thành một cái däm vỏ hìnhnhưng luôn cảm sâu vào tim cả hai người chúngtôi. Anh ấy muốn có con, rất rất muốn có connhưng anh ấy quá ngu ngốc và đần độn nên không thê giữ lại!Trước cửa đồn cảnh sát.Sau khi chiếc xe dừng lại, Phó Thăng Namquay sang nhìn tôi dặn dò: “Trong xe ấm áp hơnnên em cứ ngồi trong này, anh vào trong đó giảiquyết một số chuyện rồi sẽ ra ngay! Ngoan nhé, ởđây chờ anh quay lại!” Tôi vừa mới há miệng định hỏi anh giải quyếtchuyện gì mà lại tới nơi này nhưng chưa kịp cất lờithì Phó Thăng Nam đã mở cửa xuống xe, gió lạnhthổi vào trong khoảnh khắc rồi bâu không khí dần ấm lại.Vị đang bận lo nghĩ về chuyện con cái nền tôikhông quan tâm đến việc anh ấy chạy tới đây đểgiải quyết chuyện gì, ngồi đó suy nghĩ được mộtlát thì tôi gọi điện thoại cho Lam Uyên, chẳng mấychốc cuộc gọi đã kết nôi. Đầu dây bên kia lên tiếng: Thẩm Xuân Hinh,con nói con säp vê đến nhà rồi cơ mà? Sao đếngiờ van không thấy com đâu thế? Con đang ở chỗnào vậy để mẹ bảo cha đến đón” “Không cần đâu mẹ, con đang ở cùng với PhóThăng Nam, chắc tối nay con không về đó nữa đâu” Đầu dây bên kia ừ nói: ‘Sao nó lại trở về đâyđột ngột thế? Chuyện bên Macao thế nào rồi? Chacon nói chú Lam bên đó báo về là người nhà họMục cực kì khó chơi, nếu chúng ta giải quyếtkhông tốt thì chäc chăn sẽ xảy ra chuyện, sao nólại đột ngột trả về vào lúc này thế?” Tôi nghẹn lời, cảm thấy không được thoải máigì cho cam. Tôi cố găng điều chỉnh hơi thớ, nói“Hồ Diệp sắp kết hôn rồi, anh ấy lo con đến thamgia lẽ cưới một mình sẽ bị người ta nói ra nói vàonên mới trở về, không sao đâu ạ, anh ấy biết mìnhđang làm gì mà.” “Thế cũng tốt! Mẹ đang tính bảo con mà vềtrẻ một chút thì để mẹ nấu cho con ít canh ăn lótdạ tẩm bố sức khỏe. Con bé này ở bên ngoài một†hản một mình không biết chăm lo cho sức khỏecủa mình gì cả, không biết bây giờ đã biến mìnhthành cái dạng gì rồi. Lâm Uyên nói thế nhưng giọng bà lại khônghê trách móc hay măng mỏ gì, chỉ có sự bất đặcdĩ và quan tâm. Tôi có thể hiểu được tâm trạng của bọn họnên mím môi nói vào điện thoại: ‘Mẹ,a lần trước ởbệnh viện bác sĩ có nói là sức khỏe của con hiệnnay còn mang thai được nữa không?” Có lẽ do tôi hỏi quá bất ngờ nên Lâm Uyên ởđầu dây bên kia thoáng sững sờ lặng người đimột khoảng thời gian rất dài mới lên tiếng: ‘XuânHinh à, bây giờ Tuệ Minh đã khỏe lên rồi, cứ nghỉngơi tẩm bố thì sớm muộn gì con bé cũng tốt lênthôi. Phó Thăng Nam đối xử với con rất tốt, chờgiải quyết xong chuyện ở Macao thì hai đưa lại vềđây chăm sóc Tuệ Minh, sau này cũng…