Chương 769: Tôi sẽ cố gắng hoàn thành mọi việc (10) Tôi quay sang nhìn người đàn ông quỳ mộtgối xuống ở trước mặt mình, khoảnh khắc đó tôibỗng thấy hoang mang và sung sướng không nóinên lời. Thử hỏi xem có cô gái nào trên đời khôngthích được người mình yêu tỏ tình? Người trong phòng khách đã yên tĩnh lại từlúc nào, tất cả mọi người đều im lặng nghe lờianh: “Lần thứ hai anh gặp em ở phòng khách nhàhọ Phó, em vẫn tẻ nhạt và hờ hững như thế. Emnói chuyện với ông nội, cầu xin ông giúp bà ngoàichữa bệnh, ông nội hỏi em có bằng lòng gả choanh không, khi đó em đã sững sờ trong phút chốcrôi gật đầu đồng ý . Anh biết thật ra em cũngkhông muốn gả cho một người đàn ông emkhông hề quen, khi biết em sẽ được gả cho anhthì lòng anh thấy hơi thoải mái. Với anh, hôn nhânquá vô dụng nên dù có cưới ai cũng không hề quan trọng, nhưng biết người anh sắp cuối về làem thì anh đã thoáng chờ mong. Dù rằng việc embị bắt gả cho anh không phải là kế hoạch ban đầu,anh sợ em chịu thiệt thòi nên sau khi kết hôn anhrất ít khi vê nhà, không phải anh không muốn gặpem mà anh lo em sẽ thấy gượng gạo khi phải đổimặt với một người đàn ông không quen khôngbiết. Đó là lý do tại sao anh nói với em rằng saunày nếu như em tìm được người mình yêu thươngthì có thể thoải mái ly hôn với anh, nhà họ Phó sẽkhông đối xử tệ với em. Anh chỉ không ngờ là emlại cố chấp ở lại nhà họ Phó tận ba năm, tính racũng buồn cười, em càng ở nhà họ Phó lâu thì anhlại càng có nảy sinh nhiều ý tưởng không thànhthật. Sau khi biết em mang thai, em không biết làđêm đó anh vui vẻ đến mức nào đâu. Anh biết khicó con rồi chúng ta sẽ dính với nhau cả đời nênanh đã nghĩ ra rất nhiều cách giữ em lại. Nghe anh ấy nhắc tới những chuyện xưa cũ,lòng tôi bỗng thấy hốt hoảng như nó chỉ vừa mớixảy ra hôm qua. Năm tháng dài đẳng đằng chợtbiến mất và đoạn quá khứ ấy vẫn hiện lên rõ mồnmột trước mặt tôi, dường như tôi cói thể nhìn thấytờ giấy siêu âm ngay trước mắt mình. Phó Thắng Nam tiếp tục nói: “Biết em tự điphá bỏ đứa bé, anh đã suy sụp biết chừng nàonhưng anh lại thấy may mắn khi bác sĩ nói em vẫnmạnh khỏe, chỉ nói dối với anh thôi! Em đóiNghịch ngợm không ai bằng, anh không vạch trânlời nói dối đó vì anh nghĩ chỉ cân chúng ta có conthì em sẽ không đòi đi nữa, tất cả mọi thứ sẽ tốtlên. Chỉ cần có đứa bé thì người một nhà chúng tacó thể sống thật vui vẻ, thế nên anh đã làm nhữngchuyện cả đời này anh cũng không thể tha thứcho mình. Trong suốt quá trình đó anh đã tổnthương em thật nhiều, không cho em cảm giác antoàn, không có em tình yêu, khiến em bị thươngthật nhiều lần. Xuân hinh, anh… Em vẫn bằng lòngở bên một người không biết dịu dàng yêu thươngchăm sóc em nốt nửa phân đời còn lại không?” Nhìn chiếc nhẫn anh ấy giơ ta trước mặt mình,tôi mím môi: “Phó Thắng Nam, anh chẳng biết nóilời nào cho lọt tai cả, lời câu hôn của anh cũngchói tai hơn người ta, không vui tí nào. Nếu emkhông thích anh thì em đã lười không muốn nghemấy lời vô nghĩa nhàm chán của anh thế này rồi!” Xung quanh bỗng vang lên tiếng cười, giọngHồ Diệp vang lên: “Đúng đó, cậu biết anh ta chẳngtốt đẹp gì nhưng cậu vẫn khăng khăng chọn anhta và bỏ qua tất cả những người còn lại. XuânHinh, cậu căn răng chấp nhận tiếp tục làm vợ anhPhó Thắng Nam đi!”Sau đó mọi người cùng đồng thanh nói:“Chấp nhận anh ấy đi!” Tôi nhin Phó Thắng Nam trước mặt mình,mím môi nói: “Anh chỉ dùng một cái nhẫn để cầuhôn em thôi hả? Hơn nữa ở đây còn là địa điểm tổchức hôn lễ của Hoàng Chính cà Hồ Diệp đấy, anhđến chúc mừng người ta hay là tới phá vậy?” Mọi người cùng bật cười, không biết con cáinhà ai đi lấy bó hoa cha mẹ Hoàng Chính làm đặtbên cạnh Phó Thắng Nam, ý đồ cực kì rõ ràng,nhóc đang bảo anh dùng hoa giả để thay cho hoa thật. Phó Thắng Nam tiện tay lấy bó hoa nhưng cóvẻ anh ấy thấy hoa xanh nước biển không thíchhợp cho tôi cầm nên đứng dậy đi ra ngoài, mọingười trong phòng bỗng tròn mắt há miệng. May là sau đó anh ấy quay lại cùng với bóhoa hồng, đóa nào cũng rực rỡ xinh đẹp. Mộtngười đàn ông điển trai cầm bó hoa thế này thìhơi chói mắt. Anh ấy đi tới chỗ tôi, quỳ một gối xuống và nóiđầy thắm thiết: “Xuân Hinh, anh là môt kẻ ngốcnhưng tất cả những thứ người khác có thì emcũng sẽ có, anh sẽ dùng cách của anh để yêu em,dùng cách em muốn để yêu em. Cả đời người cóbao năm đâu, mấy chục năm tới em có muốnnắm tay kẻ ngu ngốc này sống qua những ngàytháng đó không?” Tôi nhịn cười, thấy một người đàn ông lạnhnhư băng đột nhiên nói nhiều loi82 tâm tình thếnày khiến tôi tò mò nghĩ chắc đây là lần duy nhấtanh nói nhiều như thế đấy nhỉ? “Xuân Hinh, cậu còn nghệt mặt ra đó làm gìthế, giơ tay ra lấy nhẫn đi” Hồ Diệp đứng bên kianóng nảy thúc giục bên tai tôi, tôi còn chưa kịplàm gì thì cô ấy đã đứng sau lưng giơ tay tôi lên. Chiếc nhẫn nóng lên trong tay Phó ThắngNam đã nằm trên ngón tay tôi, tranh thủ bầukhông khí vui vẻ, mọi người nhanh chóng vỗ taychúc mừng chúng tôi.Lễ cười cực kì náo nhiệt và mọi người cùng Vui. Mãi đến đêm khi mặt trăng và các vì sao xuấthiện trên bầu trời thì khách khứa dần tản đi, HồDiệp thuyết phục tôi hãy ở lại đây nghỉ ngơi mộtđêm nhưng Phó Thắng Nam lại kéo tay tôi, chẳngnói câu nào nhưng anh ấy vẫn nắm lấy tay tôikhiến tôi hiểu ra rằng anh ấy không thích ngủ bên ngoài.Lịch sự từ chối lời mời của cô ấy, Hồ Diệp bènđưa tôi ra cửa, hai chúng tôi trò chuyện vài câu vàkhi sắp đi thì tôi nghĩ nghĩ rồi vẫn nhìn cô ấy nói:“Hồ Diệp, hôm nay Thẩm Minh Thành đã tới đây,anh ấy bảo tôi thay anh ấy gửi lời chúc phúc đếncho cậu, vạn sự như ý. Anh ấy nói cảm ơn cậu đãchăm sóc anh ấy suốt bao nhiêu năm nay, đời nàygặp được cậu là may mắn của anh ấy.” Hồ Diệp thoáng ngẩn ngơ, ánh mắt bỗng tốisầm xuống và mất rất lâu mới nói: “Nếu nói khônghận thì chắc ai cũng biết là giả dối, chỉ là tôi phảicảm ơn anh ấy, nếu không gặp được anh ấy thì tôiđã không phải là tôi của ngày hôm ny. cảm ơn anhấy đã giúp tôi hoàn thiện bản thân mình như bâygiờ, nếu anh ấy không đưa tôi tới thủ đô chắc đếngiờ tôi vẫn còn vật vờ ở biên cương, không phơithây trên đồng không mông quạnh thì chắc cũngtrở thành súc vật để bọn đàn ông thích giẫm đạpthế nào cũng được. Thẩm Xuân Hinh, cảm ơn anhấy giúp tôi nhé, tôi không hối hận khi gặp đượcanh ấy và cũng không hối hận khi yêu anh ấy. Tôichỉ thật lòng mong rằng sau này sẽ có người xâydựng một gia đình ấm áp và hạnh phúc cùng với anh ấy” Tôi hít thật sâu rồi gật đầu cười nói: “Tôi sẽchuyển lời cô nói lại cho anh ấy, cậu cũng phảihạnh phúc đấy nhé” Tôi chào tạm biệt mọi người rồi lên xe, TrầnTuấn Anh đã lái xe tới. Tôi nhìn Phó Thắng Namngồi bên cạnh rồi chẳng hiểu sao lại thấy mọi thứthật là đau buồn. Bất giác, không biết từ lúc nào những điềuchúng tôi nói đến đã không còn là ước mơ, sởthích mà là nhà, bình yên và cuộc sống êm đềm. Có lẽ là do con người ta trưởng thành đến độtuổi nào đó sẽ bắt đầu mong mỏi một sự bình yên. “Nghĩ gì thế?” Phó Thắng Nam nắm lấy tay tôi,†ay anh ấy cực kì ấm áp, tôi ngửa đầu lên nhìn anhấy và cười nói: “Em đang nghĩ chắc chồng em già rồi.”