Tổng Tài Phu Nhân Có Thai Rồi

Chương 774: Chuyện về Vương Yên Nhiên (3) Thẩm Minh Thành nhíu mày, khó chịu nói: “Tấtnhiên là giải quyết như bình thường. Không chếtđược thì đưa tới bệnh viện, chết rồi thì gọi nhàtang lễ tới đưa đi, cho cô ta nhiều tiên giấy vào, cókhi cô ta lại thích lắm ấy”Nói xong lập tức nhảy lên xe tôi.Vẻ mặt của tôi cũng chẳng khác gì bảo vệ, ngẩn ngơ. Nhưng tôi không nói thêm gì, lắng lặng nhìnVương Yên Nhiên đang vùng vẫy trong hô nướccực kì thảm hại. Không thể tưởng tượng nổi, trờithì lạnh thế này mà cô ta lại nhảy ùm vào hồ nướcnhư thế sẽ có cảm giác gì nhỉ? Đúng là không thểtưởng tượng nổi.Chắc chắn là lạnh lắm!Trên xe.Tôi kìm lòng không đậu nhìn Thẩm MinhThành, hỏi: “Anh…”Anh đột ngột nhìn về phía tôi, nói: “Chú ba sắpxếp xem mắt cho anh rồi, ngay trong chiêu naythôi. Lát nữa lúc ăn cơm ấy em hãy xem giúp anhcoi người đó thế nào, nếu thích hợp thì anh bảongười ta chuẩn bị lễ cưới.” Tôi tròn mắt há miệng, không kịp phản ứngnhìn anh. Rất lâu sau tôi mới nói: “Lát nữa anh cóhẹn ăn cơm với người xem mắt ư?” Tôi choáng váng nhìn anh nói: “Anh đi xemmắt mà dẫn em bọn em làm gì?” Tôi tưởng anh ấycó lòng tốt mời chúng tôi ăn cơm đấy, thì ra là dẫntôi với Phó Thắng Nam tới làm bóng đèn! Anh nhún vai: “Em cũng biết là anh chẳng cóhứng thú gì với việc này, mắt nhìn người của anhcũng không được tốt nên em giúp anh xem congái nhà người ta. Nếu em thấy hợp thì anh chuẩnbị lễ cưới, nói tóm lại là kết hôn, cũng được tính làmôn đăng hộ đối” Tôi cứ thấy anh ấy đã vứt đi tình cảm củamình đến một nơi nào đó, bây giờ anh ấy chỉmuốn tìm một người có thể trở thành người vợtrên danh nghĩa của mình mà thôi.Tôi nghĩ nghĩ rồi nhìn Thẩm Minh Thành nói:“Thẩm Minh Thành, anh có thể chờ thêm vài ngàynữa, lúc đó anh đã bình tĩnh lại rôi hãy nghĩ xemmình cần một người vợ thế nào, tới lúc đó hãng đixem mắt. Anh bỏ mặc cuộc đời của mình như thếcũng là sự vô trách nhiệm với con gái người ta” Thẩm Minh Thành nhíu mày: “Em kỳ lạ thậtđó, Vương Yên Nhiên thì em không chịu, anh đixem mắt em lại nghĩ là anh không có trách nhiệmvới con gái nhà người ta, thể bây giờ em muốnanh phải làm thế nào? Anh đã lỡ mất đoạn tìnhcảm tươi đẹp nhất trên đời, em nghĩ anh có thểgặp được một người khác tốt hơn nữa ư?” Tôi nhíu mày, tôi có thể cảm nhận được sựtrách móc trong những lời anh ấy nói: “Thế nênanh không muốn em nhúng tay vào chuyện củamình quá nhiều đúng không?” Thẩm Minh Thành mím môi, trông có vẻ đauđớn rồi lại buồn bã nói: “Xin lỗi em, lúc nãy anh ănnói không suy nghĩ nhưng anh thật sự không biếtmình nên làm cái gì bây giờ, bây giờ anh chỉ thấytrước mắt mình mênh mông mờ mịt, anh hoàntoàn không biết mình phải làm gì bây giờ nữa. Anhđã đánh mất người quan trọng nhất đời mình, bâygiờ anh đang rối lắm” Tôi thở dài, không đành lòng nhìn anh ấy đaukhổ thế này rồi lại bất lực nhìn sang Phó ThắngNam. Đúng lúc anh ấy cũng nhìn tôi với vẻ an ủi:“Cứ chờ xem, thường thì con người ta xuất hiệntrong đời nhau đều có cái duyên cái nợ của nó,chúng ta cứ để tùy duyên thôi” Từ khi nào con người này bắt đầu tin tưởngvào những lời thuyết giáo của tín ngưỡng thế này nhỉ? Nhưng Phó Thắng Nam nói thế cũng đúng,bây giờ chúng tôi chỉ nghĩ được cách này mà thôi.Tôi bình tĩnh lại rồi quay sang Thẩm MinhThành, nói: “Anh, lát nữa chúng ta đến nơi rồi thìdù trong lòng anh có suy nghĩ thế nào anh cũngphải nghiêm túc với con gái nhà người ta, nếu nhưcô gái chú ba chọn thật sự là người tốt, anh phảicho người ta sự tôn trọng và lịch sự, đừng tỏ tháiđộ chăng cần. Dù anh thích người ta hay khôngcũng đừng để người ta thấy mình không được tôn trọng.” Anh ấy gật đầu tựa vào thành ghế thở dài, mệtmỏi nhằm hai mất lại, một đoạn tình duyên có thểlấy rất nhiều thứ của một người, nó có thể khiếncon người ta sa sút tinh thân. Xe dừng lại trước cửa nhà hàng được đặt sản,chúng tôi xuống xe. Trông Thấm Minh Thành khálà hờ hững, tôi bèn khoác tay anh ấy nói: “Dù anhnghĩ thể nào thì vân phải nghiêm túc với người tanhé, anh không còn là con nít nữa rồi, nếu anh đãđồng ý với chú ba thì cũng phải tôn trọng bản thânmình, tôn trọng người ta” “Biết rồi mà!” Anh ấy nhìn tôi hỏi: ‘Thế lát nữachúng ta cùng vào?” Tỏi lắc đầu kéo Phó Thăng Nam nói: ‘Khôngđược, lát nữa em với chồng em ngồi bền cạnhthôi. Anh nói chuyện với cô gái đó, nếu anh dámtỏ thái độ lồi lõm gì với người ta thì sau này em sẽkhông quan tâm tới anh nữa, anh thích làm gì thì làm’Anh bĩu môi gật đầu: ‘Ưm!Vào nhà hàng, Thâm Minh Thành tìm tới vị tríchú ba đã gửi. Đầy là nhà hàng cao cấp nên phảihẹn trước mới được vào. Thây tôi và Phó ThangNam không được vào trong thì Thầm Minh Thànhlập tức nóng nảy.Anh nhìn nhân viên đón khách kia nói: ‘Mấyngười làm thể này là sao? Không cho vào chứ gì?Được rồi, chúng ta đi thôi, mai tôi sẽ khiến nhàhàng này đóng cửa!” Nói xong lập tức kéo tay tôi đòi bỏ đi, ThẩmMinh Thành cũng là một người kì lạ, may mãnchúng tôi có Phó Thắng Nam bình tĩnh kéo anh ấylại nói: ‘Anh vào trước đi, lát nữa tôi và Xuân HinhSẽ vào sao!” Thẩm Minh Thành nhíu mày: ‘Sao thế? Haingười tính để anh một mình ở đây? Rồi tự đi với nhau hả?’Phó Thăng Nam nhíu mày, hờ hững nói: ‘Tôigọi điện thoại cho ông chủ nhà hằng này để người†a säp xếp cho một bàn, nếu không tôi và XuânHinh không vào được” Thẩm Minh Thành bu môi: ‘Cậu biết chủ nhà hàng này ư?”Tôi cảm thấy Thấm Minh Thành đang cố kéodài thời gian để lấy cớ trốn trách, tôi dứt khoátnhìn thắng vào mắt anh ấy: “Thấm Minh Thành,một là anh vào trước còn em và Phó Thăng Namvào sau, còn không thì chúng ta sẽ đi ngay bâygiờ và chuyện của anh chăng liên quan gì tới bọnem nữa. Cho anh ba giây đề anh đưa ra quyếtđịnh đấy ba, hai…‘Anh vào trước!” Thẩm Minh Thành lên tiếng,anh thở phì phì như một đứa nhỏ đang cáu kỉnhbước vào trong, trước khi đi còn quay lại nhìn tôimếu máo nói: ‘Xuân Hinh, lát nữa hai đứa nhấtđịnh phải vào đấy nhé, nếu không anh sẽ khó sống lắm!” Tôi chưa thấy một người đàn ông trưởng†hành nào lãm chuyện như anh ấy, tôi quay sangnhìn Phó Thăng Nam, anh ấy đã gọi điện thoại vànói với đầu dây bên kia: ‘Hoàn Nguyệt là nhà hàngcủa cậu đúng không?” Giọng nói ở đầu dây bên kia khá giống giọngKiều Cẩn Ngôn “Ừm, đầu tư chơi thôi, cậu định tới đó hả?” Phó Thăng Nam gật đầu: “Tôi đang ở ngoàicửa, báo một tiếng đi” Sau đó anh đưa điện thoại cho nhân viên đónkhách, người đó lập tức ngu người khi nghe thấygiọng Kiều Cẩn Ngôn ở đầu dây bên kia: ‘Mấyngười rảnh röi quá không có gì làm hả? Ai cũngchặn lại, có con mất để làm gì thế?’Nhân viên đón khách hoảng hốt, chäc cũngkhông biết ông chủ nhà hàng là ai nên ngơ ngáchỏi: “Anh có phải…” Kiều Cẩn Ngôn cạn lời, nói thắng: “Trả điệnthoại cho người ta rồi dọn đồ lượn nhanh gọn lẹ'”Sau đó cúp điện thoại Khoảng ba phút sau thì có một người đàn ôngmập mạp chạy ra cười niềm nở với chúng tôi, nói“Chào tổng giám đốc Phó và bà nhà, xin lõi anhchị, đây là lỗi sơ sót của nhà hàng chúng tôi. Mờihai người vào trong, mời vào trong, anh Cẩn Ngônnói hôm nay mọi người được miễn phí tất cả mọihóa đơn, hai người cứ thoải mái ăn vui vẻ”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận