Chương 787: Sự thật dần dần sáng tỏ (6) Tiệm ăn sáng.Đầu óc Helen dần dần tỉnh táo hơn, nhìn tôinói: “Tại sao buổi sáng chúng ta lại ở đó? Cô đưatôi tới đó làm gì?”“Không biết phải đưa cô đi đâu, cho nên đưacô qua đó nghỉ ngơi một buổi tối” Khóe miệng cô ấy co giật: “Cho nên? Buổisáng cô để lại thẻ ngân hàng, là tiền phòng?”Tôi gật đầu.Cô ấy có hơi sửng sốt, còn muốn hỏi tiếp, tôiđã mở miệng nói: “Sau này cô đã có tính toán gì hay chưa?”Nói tới đây, cô ấy liền im bặt, trâm mặc mộtlúc rồi nói: “Tôi cũng không biết phải làm như thế nào cả” “Trên người có mang theo thẻ ngân hàngkhông?” Tôi hỏi cô.Cô ấy gật đầu: “Có mang theo!”“Vậy chút nữa chúng ta tới tiệm làm tóc, spa,sau đó đến trung tâm thương mại.” Cô ấy hơi sửng sốt, sau đó vẫn gật đầu,nhưng nhìn tôi nói: “Đứa trẻ còn ở nhà”“Có bảo mẫu không?”Cô ấy gật đầu: “Có, sữa đã vắt rồi, hôm qualúc tôi đi cũng đã giao lại hết cho bảo mẫu”Tôi ừ một tiếng: “Vậy thì được rồi”Ăn sáng xong, tôi và Helen đến thẳng tiệmlàm tóc. Tiệm làm tóc ở thủ đô không phải loạiphổ thông mà chính là loại cao cấp, không phảingười bình thường nào cũng có thể tới được. Tôigọi cho Mạc Thanh Mây, cô ấy biết tôi đột nhiênmuốn làm tóc, ngạc nhiên nói: “Sao thế? Độtnhiên nghĩ đến việc đi cắt tóc, chịu đả kích gì à?” Tôi ôm trán, trí tưởng tượng của người nàythật phong phú, không có cách nào trình bày:“Không có, muốn đưa một người bạn đi làm tóc,cậu có đang rảnh rỗi không? Ra ngoài với bọnmình, đi dạo phố” “Có có, đương nhiên rồi. Ở đâu thế? Gửi địachỉ cho mình” Cô ấy lên tiếng, tương đối kíchđộng, nói: “Gần đây Hiên Hiên lúc nào cũng hànhhạ, giày vò mình. Mình cảm thấy mình sắp thoátkhỏi xã hội này rồi, làm một người mẹ tốt như vậy,bây giờ mình đã không còn là một người phụ nữnữa rồi. Bây giờ mình cần phải đi ra khỏi cửa” Tôi ngẩn người, mở miệng nói: “Chút nữamình sẽ gửi địa chỉ cho cậu, cậu giao Hiên Hiêncho bảo mẫu, hoặc là đưa đến chỗ mẹ mình, nhờbà ấy trông giúp cho”Cô ấy tặc một tiếng, nói: “Thẩm Xuân Hinh,mình phát hiện ra cậu mới là nhẹ nhàng nhất, concái có cha mẹ trông giúp, công ty cũng có chôngquản lý, cậu chỉ cần làm việc mình thích là được,cậu đây cũng quá thả lỏng rồi đấy”Tôi cười cười: “Vậy thì đổi với nhau thử không,mình với cậu trao đổi đời người thử xem, cậu cóđồng ý không?” “Vậy cũng không được, chồng mình là tốtnhất, là thiên hạ vô địch rồi, không đổi chồngmình đâu” Cô ấy lên tiếng, giọng nói đầy hoạt bát.Tôi buồn cười: “Được rồi, đừng lảm nhảm nữa,mau đi đi, mình với bạn mình ở đây chờ cậu.” Cúp điện thoại, tôi và Helen tìm một quán càphê, ngồi uống cà phê chờ Mạc Thanh Mây.Thấy lòng Helen còn có chút không yên, tôikhông khỏi mở miệng: “Sao thế? Nghĩ gì vậy?” “Tôi có hơi lo lắng cho con. Tối hôm qua tôiđã ra ngoài cả tối rồi, cũng không gọi cuộc điệnthoại nào về nhà. Cố Diệc Hàn cũng không hề gọiđiện thoại đến hỏi, cô nói xem, có phải căn bảnanh ta không hề quan tâm tôi làm gì đúng không?”Thấy cô ta nhìn chiếc điện thoại di động imlìm, tôi không khỏi than thở: “Cô gọi điện thoại vềcho bảo mẫu thử xem, hỏi han tình hình của đứabé, còn Cố Diệc Hàn thì không cần để ý đến anh†a. Cô không cần phải suy nghĩ quá nhiều chuyệnanh ta có quan tâm hay không. Cô vì anh ta màđánh mất chính mình suốt bao nhiêu năm qua rồi,bây giờ, cô phải trở về làm chính mình của trướcđây. Sau đó, biến mình càng ngày càng trở nên tốthơn, những thứ khác, không cần suy nghĩ đến nữa đâu:Mùi vị theo đuổi có yêu hay không, quả thựcquá nhàm chán, đời người có nhiều khả năng nhưvậy, tại sao phải hết lần này tới lần khác lựa chọnthứ lãng phí cuộc đời mình chứ? Cô ấy gọi điện thoại cho bảo mẫu, hỏi hantình hình của đứa bé, nghe không có chuyện gì, côấy cũng buông lỏng chút, cầm điện thoại lên suynghĩ đến việc gọi cho Cố Diệc Hàn, liền bị tôi cản lại. “Nếu anh ta thật sự muốn biết cô đang ở đâu,chỉ sợ cô không chịu mở máy, anh ta sẽ sớm gọiđến thôi. Trong khoảng thời gian này không nêngọi điện trước, thử vứt anh ta sang một bên xemnào, đừng có mà lúc nào cũng nghĩ tới anh ta, làmvài chuyện khác để dời sự chú ý của cô đi, đượckhông nào?” Nhìn tình hình thì có vẻ tối hôm qua Cố DiệcHàn chưa về, cho nên vốn dĩ không biết cô khôngcó ở nhà, tôi không đoán ra được suy nghĩ của CốDiệc Hàn, cho nên chỉ có thể khiến cho Helenquay lại làm chính mình. Có lẽ là Cố Diệc Hàn có yêu thích Hlen, nếunhư không yêu thích, ban đầu anh ta cũng khôngtrở về, chọn cách đính hôn với Helen. Việc kinhdoanh của cha mẹ Helen không chỉ bao phủ ởnước Mỹ, anh ta chọn Helen nhất định là có nguyên nhân. Lúc Mạc Thanh Mây tới, cả người mặc bộ đồlông chồn, trên tay còn đeo chiếc túi xách hơn giába tỷ rưỡi, ngay cả bộ trang sức quý giá cũng lấyra đeo. Tôi bị cách ăn mặc của cô ấy làm cho kinh ngạc. “Cậu tới khoe độ giàu có à?” Một bộ đồ trangsức này cũng có giá hơn ba mươi tỷ, đây là mộtbộ bốn món trang sức đeo lên người, có tiền cũngkhông cần chịu chơi như vậy chứ! Cô ấy cười ha ha, nói: “Thật sự quá lâu rồimình chưa ra ngoài, những thứ này được cất giữ,quá lâu chưa được gặp ánh sáng mặt trời rồi.Hôm nay vui quá, không nhịn được phải đeo mấythứ đồ này lên người, tóm lại là cậu không cócách nào hiểu nổi mình đâu” Tôi nhún vai, không nói nhiều nữa, điện thoạidi động trong túi reo lên, là Phó Thắng Nam gọiđiện thoại tới, tôi hơi sửng sốt, vừa nhận điệnthoại liền mở miệng nói: “Xin lỗi nhiều nha PhóThắng Nam, tối hôm qua em bận chăm sóc choHelen. Cô ấy uống say rồi, cho nên không thấyđiện thoại, cũng không để ý thấy tin nhắn điệnthoại. Sáng nay ngủ dậy muộn quá, nên là vẫnchưa kịp gọi điện thoại chào buổi sáng. Anh ởThành phố Tân Châu thế nào rồi, vẫn thuận lợi chứ?” Người đàn ông ở đầu dây bên kia dường nhưcó chút sự sống trở lại: “Anh nói cho em biết, bấtkể là có chuyện gì, cũng phải giữ điện thoại 24/24sao? Không chịu nghe lời?” Tôi lắc đầu: “Dĩ nhiên không phải, anh đừngnóng giận mà, em biết lỗi rồi, lần sau sẽ không táiphạm nữa, anh ở bên đó thế nào rồi? Thời tiết cólạnh không?” Bên kia truyền tới tiếng thở dài của anh, mangtheo bất lực không biết phải làm sao: “Em đó,đúng là hết thuốc chữa. Bên này rất tốt, ĐoànThanh Lan cũng không có đối xử tốt với đứa békia. Vương Bảo Kỳ tính tình nóng lạnh thất thường,chắc có lẽ sẽ thuyết phục được ông ta. Còn emthì sao? Tối hôm qua không về nhà, đã đi đâu?” “Tối hôm qua em đưa Helen đến chỗ LâmDiên ngủ lại, cô ấy ngất ở đó cả tối, anh không cầnlo lắng, em không sao đâu”“Lâm Diên? Em tìm cô ta làm gì?” Chuyện này tốt xấu thế nào thì cũng nên nóicho Phó Thắng Nam, im lặng một hồi, tôi nói: “Côấy bị ung thư phổi, chắc là do khoảng thời gian ởThanh Xuân gây ra. Cho nên ngày trước em bảoanh đi điều tra nhà máy hóa chất của nhà họTrịnh, xác suất này cũng quá cao rồi. Cả Tuệ Minhvà Lâm Diên đều bị ung thư. Nói trắng ra chính lànhà máy hóa chất của nhà họ Trịnh không đạt đủyêu cầu, hơn nữa, em nghĩ bên trong chắc hắn vẫncòn rất nhiều công nhân. Bao nhiêu đây cũng đủđể hiểu hơn vấn đề một chút rồi” Chuyện nhà họ Trịnh, chúng tôi không nênnhúng tay vào, loại chuyện này, đối với cả tôi vàPhó Thắng Nam mà nói, chuyện không liên quanmấy thì nên bỏ ngoài tay. Nhưng nghĩ lại, ngườitrong nhà máy hóa chất nhiều như vậy, nhữngngười đó vốn dĩ cuộc sống đã khó khăn, có lẽ bọnhọ phải vất vả cả đời mới có thể cải thiện cuộcsống lên một chút. Một khi mắc bệnh ung thư, cốgắng cả đời của họ đều hóa thành hư vô, thậm chícòn liên lụy đến người nhà, con cái.