Chương 796: Cuộc đời của Mục Dĩ Thâm (5) Tôi mím môi: “Anh không quen ở khách sạn,thì có thể đến nhà chúng tôi ở, tôi tìm một ngườigiúp việc tới chăm sóc anh” Anh ta nhếch môi cười một tiếng: “Vậy thì được rồi” Thấy tôi lái xe đi về phía trung tâm thành phố,anh ta mở miệng nói: “Cô đang định đi đâu vậy?”“Không phải muốn ăn mấy món ăn đặc sảncủa thủ đô sao? Tôi đưa anh đi ăn? Bây giờ vừahay đúng là thời gian ăn cơm trưa, anh không đóibụng hả?” Tôi liếc mắt nhìn anh ta thì trông thấyanh ta cũng đang nhìn mình. “Đừng đi ăn cái gì mà món ăn đặc sản, cô dẫntôi vê biệt thự, nấu cho tôi bát mì đi, tôi không cóchút kỳ vọng nào với đặc sản thủ đô cả” Anh tadựa lưng vào ghế, trên mặt hiện lên một chút lườibiếng, nhìn vào lại có vẻ hơi tùy ý. Tôi không nhịn được cũng nhếch khóe miệnglên, rôi không kìm nổi lòng mình, nhìn anh ta nói:“Anh muốn đến nhà tôi như vậy, sẽ không phải làvì có mục đích gì đấy chứ?” Anh ta nhìn tôi, cười to thành tiếng, rồi nói:“Tôi có mục đích gì được? Những đồ vật trongnhà các cô, có đưa cho tôi thì tôi cũng khôngthèm đâu, tôi có thế có mục đích gì chứ? Cậu chủlà tôi đây chỉ nghĩ đến muốn ăn mì cô làm thôi, lạilàm sao rôi? Không được? Làm sao? Hợp đồngcần ký, cái gì cần làm đều đã làm rồi, cô lại địnhqua cầu rút ván với tôi à?” Tôi nhíu mày: “Cái này thì không phải, tôi chỉđang nghĩ, sao đột nhiên anh lại muốn ăn mì tôilàm thôi, đúng rồi, bác gái thế nào rôi?” Nhớ tớimẹ của anh ta, tôi thuận miệng hỏi thăm một chút.Không nghĩ tới sắc mặt anh ta lại trở nên lạnhlùng, anh ta nói: “Có đi hay không đây, không đi thìđể cho tôi xuống xe, tôi đến khách sạn ở!” Người này đúng là có tật xấu mà, không hiểusao tự dưng lại nổi cơn tức giận. Tôi không mở miệng đáp lời, lái xe một mạchvề thẳng biệt thự, anh ta vừa xuống xe đã gọi điệnthoại cho người ta, không bao lâu sau đã cóngười mang hành lý của anh ta đến. Lúc nhìn tôi,anh ta lại bày ra cái dáng vẻ đó là chuyện đươngnhiên, rồi nói: “Tôi chết đói tới nơi rồi, cô cònkhông có ý định đi nấu mì à?”Tôi bỗng nhiên chỉ biết câm nín.Nhưng vẫn đi vào biệt thự, bắt đầu chuẩn bịnấu cho anh ta một bát mì.Anh ta xách rương hành lý vào, nhìn khắp mộtlượt rôi nói: “Tôi ở chỗ nào?” “Lầu một và lầu hai đều có phòng ngủ, anh tựnhìn một chút xem, thích gian phòng nào thì cứchọn lấy một gian là được!” Bình thường đều lànhân viên làm thêm giờ tới căn nhà này quét dọn.Thông thường, nếu Phó Thắng Nam không ở đây,tôi cũng không thể nào tới đây ở, nói chung là bởivì ít khi có người sống ở đây, cho nên căn nhà nàycó phần hơi lạnh lẽo như vậy, thiếu vắng hơingười. Mà có lẽ đúng thật là nên mời một dì giúpviệc về nhà thôi, cứ từ từ thì chừng một năm chắccũng khôi phục được lại như cũ, thuê dì ấy trôngnhà, thì chỗ này cũng náo nhiệt hơn một chút. Hoắc Tôn đi xem một vòng từ trên xuốngdưới, không kìm lòng được phải nói mấy câu:“Một căn nhà mấy chục tỷ đồng, mà các cô để nóthành ra thế này, Tổng giám đốc Phó cũng thật sựlà quá bận rộn nhỉ” Nói rồi, anh ta nhìn tôi hỏi thêm: “Phòng ngủcủa hai người ở lầu hai?”Tôi gật đầu: “Ừ!” Anh ta mang theo túi hành lý đi lên lâu, tôinhìn anh ta, nói vọng theo: “Tổng giám đốc Hoắc,ban đêm tôi phải trở vê nhà họ Mạc, sẽ khôngquay lại nữa, anh cần cái gì thì nói cho tôi biết, látnữa tôi sẽ ra ngoài mua một chuyến?”Anh ta đi được một đoạn, quay đầu lại, mở tohai mắt nhìn về phía tôi, mở miệng nói: “Cái gì màcô phải về nhà họ Mạc, rồi không quay trở lạinữa? Cô đang định để cho một mình tôi ở lạitrong cái biệt thự âm u đáng sợ này, rồi cô thì đihưởng thụ tại một nhà ấm áp khác? Thẩm XuânHinh, tôi hỏi cô, cô có còn lương tâm không đấyhả? Cô nhẫn tâm bỏ lại tôi một người ở nơi này rồikhông ngó ngàng đến sao? Trái tim của cô làmbằng gì thế hả?” Tôi bị hàng loạt lời nói của anh ta, làm cho.đau cả đầu, tôi nhìn vào anh ta, nói: “Tổng giámđốc Hoắc, vốn dĩ tôi đã định về nhà họ Mạc ở, PhóThắng Nam không ở nhà, tôi không thể nào trở vềđây ngủ được, anh cứ ở chỗ này cũng không saocả, trong ga-ra có xe, anh muốn đi đâu thì cứ lấyxe mà đi là được rồi, còn nếu đến tối anh thực sựkhông muốn ra ngoài nữa, tôi sẽ chuẩn bị một ítthức ăn, lát nữa tôi thuê thêm người giúp việc đếnnữa, nấu cơm cho anh, anh hoàn toàn không cầnlo lắng gì cả” Anh ta cười ha ha mấy tiếng, nhìn tôi nói: “Cáigì gọi là tôi không cần lo lắng? Tôi lo lắng lắm đâynày! Một mình tôi ở chỗ này, thì có khác gì ởkhách sạn đâu hả, không được, ban đêm cô phảiở lại đây, nếu không tôi không ký hợp đồng nữa,nói cái gì cũng không được” Tôi thật sự bó tay với cái thói vô lại này củaanh ta rồi, sao đàn ông này lại ấu trĩ đến như vậy chứ? “Tổng giám đốc Hoắc, đầu tiên, chuyện chúng†a ở chung dưới một mái nhà không thích hợp cho.lắm, lại nói, tôi là một người phụ nữ đã kết hôn,anh cảm thấy chúng ta ở cùng một chỗ, sẽ thích hợp sao?” “Làm sao mà không thích hợp? Tôi lại khôngđể cô ngủ cùng một cái giường với tôi. Tôi khôngquan tâm, tóm lại là ban đêm cô không được điđâu cả, cô phải ở lại đây, cho dù cô có gọi điệnthoại cho Phó Thắng Nam cũng vậy thôi, còn nữa,tôi không muốn ăn cái gì cả, chỉ muốn ăn mì côlàm cho tôi ở đây thôi, buổi tối cũng như vậy, côđến đây nấu cho tôi ăn, nếu không tôi sẽ không kýtên, cô cứ nhìn đó mà làm!” Người này kiêu ngạonói một tràng dài xong rồi đi thẳng vào phòng ngủ. Tôi bị anh ta làm cho im lặng luôn, bỗng nhiênlại không biết phải nói cái gì, ngược lại cũngkhông hề cảm thấy anh ta ở chỗ này tôi sẽ khôngthoải mái, biệt thự lớn như thế, thêm một ngườinữa cũng không sao cả, huống chỉ trước đó tôi vàanh ta cũng từng ở chung dưới một mái nhà rồi,chỉ là tôi lo lắng cho Mục Dĩ Thâm mà thôi. Chuyện Phó Thắng Nam nói anh sẽ tìm tôi lấycái hộp kia, tôi nghĩ, dựa theo tình huống hiện giờmà nói, căn bản là Mục Dĩ Thâm sẽ không trựctiếp tìm tôi để lấy, rất có thể anh ta sẽ nghĩ biệnpháp để lén lút lấy nó. Hiện giờ thì biệt thự này chính là nơi tôi vàPhó Thắng Nam ở lại lâu nhất, nếu như anh tathật sự muốn tới đây tìm, nếu ban đêm chúng tôikhông ở đây, cũng sẽ không làm sao cả, tóm lạibọn họ cũng không có cách nào tìm được. Nhưngnếu là có người ở lại, tôi lo lắng Mục Dĩ Thâm nàysẽ bắt tôi để uy hiếp Phó Thắng Nam đưa chiếchộp cho anh ta. Hoắc Tôn cất hết đồ vào phòng ngủ xong thìlập tức xuống lầu, trông thấy tôi sắp nấu mì xong,cũng nhanh chóng tự mình tìm bát đũa đặt ở bêncạnh tôi, nhìn bát mì nói: “Cô còn làm thêm đồ ăngì nữa sao?”Tôi lắc đầu: “Không, tôi chỉ nấu mì mà thôi!” Anh ta bĩu môi: “Tôi đã nói rồi mà, loại phụ nữcao lớn thô kệch như cô, làm sao lại biết nấu mì,thật sự là coi trọng cô quá mà” Bản lĩnh làm người khác tức giận của ngườinày thật đúng là không tầm thường chút nào mà,quay đầu trừng mắt liếc anh một cái, tôi tức giậnnói: “Nếu anh còn nói nhảm thêm câu nào nữa, tôisẽ ném anh ra ngoài luôn đấy, mấy chuyện hợpđồng, để Phó Thắng Nam trở về nói chuyện vớianh, tôi cũng không phải cổ đông của Tập đoànPhó Thiên, anh thích thế nào thì tùy, chẳng liênquan gì đến tôi hết. Anh ta kinh ngạc, nhìn tôi nói: “Cái người phụnữ không biết điều này, tôi nói lời nói thật lòng côcòn thẹn quá hóa giận, cô nhìn những người phụnữ khác đi, không phải trang điểm lộng lẫy thìcũng chăm chút cho bản thân mình thật chỉnh tê,rồi cô tự nhìn lại mình xem, không biết làm cái gìcả, mặt thì hướng lên trời, nhìn cái dáng vẻ nàycủa cô, tôi thấy là đã bước vào thời kỳ mãn kinhsớm rồi đấy” “AI” Không thể nhịn được nữa, tôi đạp thẳngcho anh ta một cái, anh ta đau đến mức gào lên:“Thẩm Xuân Hinh, đầu óc cô bị co giật à, đạp tôilàm cái gì? Đau chết mất!” “Anh còn tiếp tục lắm mồm, tôi còn đạp anhnữa, mì được rồi, muốn ăn thêm cái gì thì tự mìnhthả vào, tự chú ý một chút, cho vừa thôi, nếukhông hương vị quá đậm ăn không ngon đâu.”Người đàn ông này có đôi khi hệt như một đứatrẻ, ngây thơ chết đi được. Anh ta cầm cái hộp đựng gia vị, nhìn một lượt,chần chờ một lúc, cuối cùng vẫn nhìn tôi nói: “Cáinày, hay cô thả giúp tôi đi, tôi chưa từng làm baogiờ, không hiểu rõ lắm”