Chương 810: Đi qua năm tháng (3) Phó Thăng Nam kéo tôi, tôi khẽ gật đầu chàohỏi với Mục Ca xong lập tức lên lầu.Ba phòng lớn một phòng khách, nhà sẽ trở lạicủa Phó Bảo Hân không lớn lắm nhưng lại đượctrang trí cực kì ấm áp. Trên kệ TV có cắm hoatươi, tôi không thể thấy rõ đóa hoa đó trông thếnào, khá là rực rỡ nhưng nó lại không giống hoathật lắm. “Đó là hoa cô mấy đứa tự tay làm, dưới lầu córất nhiều cành cây khô, cô ấy xuống đó nhặt về rồidùng khăn tay làm thành khoa, nhuộm màu lên rồiđặt ở đó làm đồ trang trí” Người nói chuyện làMục Ca.Tôi giật mình, bất giác đi tới chỗ cắm hoa xemthử, tôi bị thu hút bởi những lời ông ta nói nênđứng ra xa xem, đúng là hoa giả nhưng nó lạiđược làm rất tỉ mỉ.Phó Thắng Nam cũng ngẩn ngơ kê đầu vàocười yếu ớt nói: “Nếu không có ai nói và khôngđến gần nhìn kỹ thì chắc không biết là thật hay giả” Phó Bảo Hân bưng thức ăn trong bếp ra, cườinói: “Chú Mục Ca vẽ màu lên cho chúng đấy, ôngấy vẽ cực kì chỉ tiết nên nhìn lướt qua không biếtlà thật hay gi. Hai đứa ngồi đây ăn cơm nhé, trongphòng ngủ cô còn nhiều lắm, lát nữa mấy đứa cứlấy mấy cành mang về. Đặt thức ăn lên bàn xong Phó Bảo Hân lạisang đây nói chuyện chào đón chúng tôi, nói: “Côthấy gân đây quy mô Phó Thiên cùng khá lớn,hoạt động kinh doanh khá ổn định, mấy đứa cũngkhông còn nhỏ nữa nên cứ sống thế giới haingười vầy cũng nhàm chán và buồn tẻ, đừng đểcon bé Tuệ Minh ở nhà họ Mạc mãi, mấy đứacũng phải nuôi nấng dạy dỗ con bé mới đúng.Người lớn trưởng thành hết rồi, đừng lười nháckhông nên!” Bà ta nói thế khiến tôi bỗng thấy ngượngngùng xấu hổ, gật đầu liên tục: “Dạ thưa cô!” Đúng là chúng tôi nên giữ Tuệ Minh bên cạnh,mấy ngày trước có quá nhiều chuyện xảy ranhưng có lẽ chúng tôi nên đón con bé về từ bâygiờ là được rồi. Đang suy nghĩ chuyện này thì Phó Bảo Hậnđột nhiên chạy vào nhà vệ sinh, tôi và Phó ThắngNam đều sững sờ nhưng Mục Ca lại bình tĩnh vàođó một lúc lâu mới ra. Tôi kiêm lòng không đậu nhìn bọn họ hỏi: “Côăn trúng thứ gì đó nên đau bụng ư?”Phó Bảo Hân mỉm cười, nói: “Không có gì,không có gì đâu mài! Mấy ngày này nôn chút đỉnhcũng là chuyện bình thường thôi, chờ thêm mộthai tháng nữa là không sao” Nói xong bà bèn ngôixuống tựa người vào lưng ghế. Mục Ca đưa cho bà đĩa rau, chăm sóc cực kì cẩn thận.Tôi thấy Phó Thắng Nam không nói gì thì chợtnhíu mày, tên đầu gỗ này không biết hỏi hanngười ta tí nào. Cơm nước xong, Mục Ca và Phó Thắng Namra phòng trà uống trà còn tôi và Phó Bảo Hân dọndẹp nhà bếp, ngôi ngoài phòng khách xem TV. Bàđột nhiên kéo tay tôi: “Xuân Hinh à, mấy đứa cũngcó tuổi rồi, có dự định sinh một đứa con không?”Bà hỏi thế khiến tôi cũng ngu ngơ nghệt mặt ra. Chân chừ một lúc lâu tôi mới nhìn bà nói: “Cô,cháu không sinh con được””Bà thoáng cứng đờ, hít lấy một hơi thật sâurồi bất đắc dĩ nói: “Ôi trời ơi, hai đứa sống đời nàykhổ quá” Tôi mím môi không biết nên nói gì, chuyện gìcũng đã qua hết rồi, bây giờ tôi nói gì cũng vôdụng thôi. Ngồi được một lát thì tôi thấy Phó Bảo Hânkhông được khỏe lắm bèn lên tiếng hỏi: “Cô, côsao thế? Cô thấy khó chịu ở đâu hả?”Bà khẽ lắc đầu: “Không sao đâu, lớn tuổi rồinên không thể chịu nổi sự giày vò này đấy mà.Xuân Hinh, hai đứa có nghĩ đến cách khác để cómột đứa bé không?”Tôi sững sờ, chẳng hiểu mô tê gì hỏi lại: “Cô,chuyện sinh con đó bọn cháu…”“Thụ tinh nhân tạo đấy, con bé này, bây giờkhoa học kỹ thuật tiến bộ thế này rồi thì đâu cónhất thiết phải tự sinh một đứa bé của mình ranữa. Vách tử cung của cháu mỏng thì có thể thuêngười mang thai hộ mà.”Tôi sửng sốt khi nghe những lời bà nói, trònmắt nhìn Phó Bảo Hân: “Cô, chuyện này chưachắc Phó Thắng Nam đã đồng ý, hơn nữa bọncháu cũng từng này tuổi rồi, thật ra có Tuệ Minh cũng đủ” Bà lắc đầu nói: “Đây không phải là vấn đề tuổitác, bây giờ cô còn mang thai được chứ đừng nóilà mấy đứa. Sống hết nửa đời người rồi, nhà họPhó lại có nhà cao cửa rộng, thêm một đứa trẻ sẽthêm phần náo nhiệt. Sau này hai đứa lớn tuổi rồicũng có con cái bên cạnh chăm sóc, con cháu nótới lui thăm nom thì cuộc sống cũng vui vẻ hơn” Tôi bỗng nắm bắt được vấn đề trọng tâm,nhìn bà hỏi: “Cô mang thai ư?” Bà không hề kiêng dè gì, đáp: “Ừ, mới có batháng thôi, vẫn chưa ổn định lắm nên cô với chúMục Ca tính làm lễ cưới trong mấy ngày tới nhưngvẫn chưa dám nói với Phó Thắng Nam chuyệnnày nên cứ kéo dài mãi.” Tôi chợt nhớ trước đó Phó Thắng Nam nóianh không đồng ý để cô và chú Mục Ca kết hôn vìMục Ca là người nhà họ Mục, với gia đình đó, PhóThắng Nam vẫn kiêng dè khá nhiều thứ nên vẫnchưa đồng ý. Nghĩ tới đó tôi lại nhìn Phó Bảo Hân, nói: “Cô,chú Mục Ca là người nhà họ Mục đấy cô có biết không?” Bà gật đầu, thản nhiên nói: “Cô biết hết nhữngchuyện đó, cô còn biết cả khúc mắc rắc rối giữaPhó Thắng Nam với cậu ấm nhà họ Mục. Nhưngnhững chuyện đó đều là mâu thuẫn trong kinhdoanh, hơn nữa chú Mục Ca cũng không tham giavào chuyện đó, ông ấy chỉ là một giáo sư già,sống cả đời cô độc rồi gặp được cô và muốnchung sống với cô thôi. Xuân Hinh à, con tìm cơhội khuyên nhủ Thắng Nam được không? Cô lớntuổi rồi, gặp được một người muốn trao đi cả đờicũng không phải là chuyện dễ dàng” Tôi hiểu ý của Phó Bảo Hân, chỉ là tôi khôngbiết phải nói với Phó Thắng Nam thế nào. Bây giờMục Dĩ Thâm đã vào tù, sau đó chắc chắn nhà họMục sẽ ngồi lại bàn xem ai sẽ là người tiếp nhậngia sản, nhà họ Mục của tương lai là điều chúngtôi không thể nắm chắc được, chúng tôi khôngchắc liệu nhà họ Mục mới có thể chống lại nhà họPhó không. Đó đều là những biến cố không ngờ.Ngồi khoảng hai tiếng đồng hồ thì Phó ThắngNam và Mục Ga ra khỏi phòng trà, trông vẻ mặtcủa hai người thì cuộc trò chuyện cũng khá làsuôn sẻ. “Lát nữa hai đứa con phải ra ngoài, hay là ở lạiđi rồi tối nay chúng ta cùng ra ngoài ăn” Mục Calên tiếng, cười nói. Phó Thắng Nam khách sáo vài câu rồi nói lờichào tạm biệt Phó Bảo Hân. Ra khỏi nhà, tôi giơ tay giữ lấy tay Phó ThắngNam, buột miệng hỏi: “Phó Thắng Nam, anh vớichú Mục Ca bàn chuyện gì với nhau trong phòng trà thế?” Anh năm lấy tay tôi, lên tiếng: “Bàn về chuyệnnhà họ Mục, anh giao bản hợp đồng cho ông ấyđể ông ấy đưa cho ông cụ Mục, chuyện hôn sựcủa cô với ông ấy cũng được chốt ngày” Tôi sững sờ, sau đó vui mừng kéo lấy tay anhhỏi: “Thế ư? Phó Thắng Nam, anh giỏi quá, thế thìchuyện của Mục Dĩ Thâm sẽ không liên quan gìtới Phó Thiên, cô với chú Mục Ca cũng không bịảnh hưởng nữa” Nghĩ tới đó tôi lại nói thêm: “Đúng rồi, hìnhnhư cô mang thai rồi đấy, sắp ba tháng rồi. Anhphải để ý đến chuyện của cô với chú Mục Ca nhé,sắp đến Tết Âm lịch rồi, cô nói năm nay mọi ngườicùng quay về Giang Ninh, sum họp với chú haithím hai ấy!” Anh gật đầu hôn lên trán tôi: “Cô với chú MụcCa thành đôi mà sao em lại vui vẻ như hai đứamình thế nhỉ? Ngốc!” Tôi cười hì hì, ngửa đầu nhìn ánh nói: “Emcũng không biết tại sao, chỉ biết là mình rất vuithôi. Cô sống vậy gần cả đời người, bây giờ gặpđược chú Mục Ca rồi thành đôi với chú ấy chính làchuyện đáng mừng, hơn nữa bây giờ cô cònmang thai, cả hai chuyện đều đáng để ăn mừng”