Chương 808: Đi qua năm tháng (1) Mấy trăm cảnh sát xuất hiện dưới lầu bao vâycả căn biệt thự lại, tôi ngu người, chợt thấy bóngdáng Phó Thắng Nam đẳng sau đám người đấy. Mới mấy ngày không gặp, anh mặc chiếc áokhoác dài đứng trong đám người nhưng chỉ cầnliếc mắt một cái là trông thấy bóng dáng anhngay, rõ ràng như thế, bắt mắt như thế. Tôi chợt sững người, bốn mắt nhìn nhau,không biết hệ thống sưởi nào đã được mở lêntrong lòng tôi. Khoảnh khắc đó, tôi vội vàng laođến chỗ anh không hề do dự. Nỗi nhớ mấy ngày nay, lo lắng nằm sâu tronglòng tôi bỗng chốc hóa thành con đập xả nước đổ ập xuống.Cũng giống hệt như tôi, Phó Thắng Nam vộivàng đi tới siết chặt lấy tôi, vòng tay ấy chưa baogiờ vững chãi và mênh mông như thế. Tôi nhàovào lòng anh, siết chặt lấy eo anh và vùi đầu mìnhtrong lồng ngực ấy. Đó là lúc trong lòng tôi chỉ còn sự lo lắng vàthỏa mãn, mũi cay cay: “Em cứ tưởng cả đời nàyem không còn được gặp anh nữa chứ, em tưởngđây là lúc em phải một mình đối mặt với tất cảnhững thứ này, em cứ tưởng anh sẽ không tới, emcứ tưởng…’ “Ngốc!” Anh ôm tôi vòng lòng, trâm giọng nói:“Sao anh có thể để em đối mặt với mọi thứ mộtmình được. Bây giờ không, sau này cũng không.” Tôi bắt đầu bình tĩnh lại khi năm trong lònganh, mọi thứ trở nên thật ấm áp, thật tốt. Chỉ cầncó anh ở bên cạnh thì lòng tôi mới bình yên vàcảm thấy mình có được cả thế giới này, Ôm được một lát thì anh ấy đỡ lấy tô, dịu dàngnói: ‘Ngoãn, chúng ta giải quyết chuyện này trước đã!”Tôi gật đầu, trong biệt thự vẫn còn một đốngthứ cần giải quyết, đó mới là vấn đề quan trọng.Cảnh sát đã bao vây cả căn biệt thự, ngườidẫn đầu nhìn Phó Thắng Nam nói: “Anh ThắngNam, chúng ta có xông vào trong không?” Phó Thắng Nam gật đầu: “Đâu tiên là tìmkiếm Mục Dĩ Thâm, những người khác thì cứ giữlại, cố gắng giữ gìn nguyên vẹn hiện trường, đừngphá hủy quá nhiều.“Được!” Sau đó bọn họ vào biệt thự, tôi lên tiếng nhắcnhở: “Trên lâu ba có mấy thứ Mục Dĩ Thâm nuôi,phần lớn là rắn độc và thắn lằn, mọi người nhớcẩn thận” Cảnh sát gật đầu, nói: “Cảm ơn cô đã nhắc nhở!” Tôi đứng bên cạnh Phó Thắng Nam, khôngquay vào biệt thự. Thấy Phó Thắng Nam vẫn bìnhtĩnh đứng đó tôi bèn tò mò hỏi: “Anh vê đây khinào thế? Thành phố Tân Châu và thủ đô cáchnhau khá xa, dù có đi nhanh cách mấy cũng phảitốn khoảng bốn tiếng đồng hồ mà!” Ánh mắt anh ấy dừng lại trên người tôi, nói:“Trước khiem và Hoắc Tôn đến, anh ta đã gửi tinnhắn cho anh. Mục Dĩ Thâm không bao giờ gọiem tới mà không có mục đích gì cả. Không lấyđược chiếc hộp, anh ta giam lỏng em là chuyệnhết sức bình thường, hơn nữa nhà họ Mục đangcần gấp bản hợp đồng để thu mua dầu mỏ nênanh ta tìm tới em là chuyện hiển nhiên” “Thế nên anh nhận được tin tức xong lập tức chạy về ư?” Anh gật đầu: “Hoắc Tôn đoán được kha khátình hình thực tế của căn biệt thự này, anh kéocảnh sát tới đây được là một phần công lao rấtlớn của Hoắc Tôn. Mục Dĩ Thâm nhất định sẽ bị bắt. Tôi gật đầu: “Anh điều tra mọi chuyện ở TânChâu thế nào rồi? Anh có khai thác được khẩucung hoặc là bằng chứng gì không?” “Ừ, có khẩu cung, những chuyện sau đó cứgiao cho nhà họ Trần giải quyết là được”Chuyện này đến đây là kết thúc rồi. Mục Dĩ Thâm bị Âu Dương Noãn đập cho mộtcái nên tạm thời hôn mê, cạnh sát lại ập tới quábất ngờ nên tìm thấy được rất nhiều động vậthoang đã được liệt vào danh sách bảo vệ bậc mộttrong biệt thự, cùng với rất nhiều súng ống dưới hầm. Mục Dĩ Thâm liên quan đến hành vi phi phápnên bị đưa đi, còn những người trong biệt thự thìđược lấy khẩu cung rồi thả. Vì chuyện của Mục DĩThâm nên trong đêm hôm đó cả nhà họ Mụccũng bị liên lụy. Giá cổ phiếu vốn không cao đột nhiên rơixuống thảm hại, Mục Dĩ Thâm bị bắt giam. Ngày hôm sau.Giằng co cả một đêm dài, khi tôi tỉnh lại thìPhó Thăng Nam vân còn năm bên cạnh. Tôi mởmắt ra, ánh mắt dịu dàng của anh ấy đang nhìntôi, thấy tôi dậy lập tức cong môi cười: Tỉnh rồi hả? Tỏi gật đầu nhìn anh ấy rồi bất giác cười rộlên, nhích người vào lòng ngực anh, giọng nóikhàn khàn: “Tôi qua em mơ thấy anh, em tưởnganh đi công tác, nếu tỉnh lại không được gặp anhchác em lại thấy hụt hàng mất. Không ngờ anhvan còn bên cạnh em khiến em đột nhiên thấy rất vui” Không biết tại sao tôi lại nói ra những lời đó,tiếng cười khẽ của anh ấy vang lên bên tai: Saunày anh đi công tác em hãy đi cùng với anh, moilần tính lại không thấy em anh cũng thấy hụt hang,tôi về không được ôm em trong vòng tay cứ thấytrống vàng thế nào ấy” Tôi gật đầu, vùi mình vào lồng ngực anh, râu rínói: “Chuyện Mục Dĩ Thâm đã được giải quyết rồi,bên thành phố Tân Châu cũng giao lại cho ngườikhác chịu trách nhiệm rồi mà? Bây giờ anh khôngcân phải sang đó nữa, với cả bên Macao anhcũng không được đi, ở lại thủ đỏ nhé. Đúng rồiTrần Húc Diệu sắp kết hôn rồi đấy” Anh gật đâu, ánh mất sáng quác nhìn tôi“Chờ Trần Húc Diệu giải quyết hôn lễ xong thìchúng ta cũng làm một cái, nó là đám cưới thuộcvề em thôi được không?” Tôi thoáng ngấn ngơ, nói: “Đám cưới củachúng ta đã làm xong từ lâu rồi mà? Làm lại phiênlãm, hay là chờ năm sau thời tiết tốt chúng ta rangoài du lịch đi, lâu rồi em không được đi du lịch chơi đây” Anh cười nhạt: ‘Chắc chăn phải đi những vẫnphải tổ chức lễ cưới!” Tôi ôm anh, híp mất nói: ‘Hay là chờ sau nàyrồi hãng bàn, bây giờ chúng ta làm le kết hôn thìchẳng khác gì lễ kỷ niệm’ Tôi vừa nói vừa tựa vào lông ngực anh, bắtđầu buồn ngủ, tôi mở điện thoại lên xem đồng hồthì đã là giữa trưa, tôi bèn ngóc đầu dậy: “Anh đóibụng không?”Anh nhíu mày: ‘Em thì sao? Em có đói không?”Tôi gật đầu: “Hơi hơi đi chút nhưng mà mấyhôm nay trong nhà chăng có đồ ăn gì cả, dì cũngkhông đến nên trưa này chúng ta ăn gì đây? Tôi nghĩ nghĩ rồi nói: ‘Hay là chúng ta cùng tớinhà cô kiếm gì ăn đi? Gần đây cô vừa mới muanhà trong thành phố, gần trường đại học thủ đôlãm ấy, chúng ta ăn cơm xong có thể sang trườngđể vào thư viện xem sách, được không? Anh gật đầu, giơ tay búng mũi tôi rồi cưngchiều nói: “Được, nghe em hết đó!” Chúng tôi ngồi dậy, tôi ngôi đó cho tỉnh thậtlâu mới đuôi được con sâu ngủ đi. Phó ThăngNam đã đánh răng xong và thay quần áo, ra khỏiphòng cất đồ.Anh nhìn tôi: Còn buồn ngủ nữa không?” Tôi lắc đầu: “Hết rồi, sao anh không mặc áokhoác đen?” Hình như đây là lân đầu tiên tôi thấyanh ấy không mặc màu đen, khá là bất ngờ. Anh ấy bế tôi dậy, để tôi năm trên lưng mìnhrôi đưa vào phòng tam, trên bồn rửa mặt có kemđánh răng anh ấy chuẩn bị sản bèn đưa nó chotôi, anh cười nhạt: “Em không thích anh mặc quầnáo màu khác hả?” Tôi lắc đầu, ngậm bàn chải đánh răng ậm ờnói: Không phải là không thích, chỉ là đột nhiên†hấy anh mặc quần áo màu khác nên em thấy anhđẹp trai quá, bị anh hút mất hồn thôi, nên lát nữaem phải trang điểm ăn mặc thật cấn thận để cùnganh ra ngoài, thế mới xứng với anh được”