Nhưng nghĩ đến Bạch Mặc đang lái xe, đây thật sự không phải là lúc thích hợp để tranh luận với một kẻ kiêu ngạo như anh ta.“Không nói gì là được à? Đánh bổn công tử còn không mau thổi tay cho bốn công tử đi!”Bạch Mặc đưa cái tay bị Viên Đóa Đóa đánh bị đau đến thắng trước miệng Viên Đóa Đóa.“Bạch Mặc, anh là trẻ con đấy à? Trẻ con ba tuổi bây giờ cũng không chơi trò này biết chưa?"Không thổi cho anh ta, với người ngang ngược như Bạch Mặc, anh ta chắc chắn anh ta sẽ gây chuyện với Viên Đóa Đóa!Thổi cho anh ta...!thì Viên Đóa Đóa cảm thấy chỉ số thông minh của mình đột nhiên bị Bạch Mặc kéo tụt xuống!Nhìn thấy Viên Đóa Đóa không có động tĩnh gì, Bạch Mặc hết kiên nhẫn, lật tay lại, lấy tay bị Viên Đóa Đóa đánh dí thẳng vào đôi môi đỏ mộng khỏe mạnh của cô, coi như là được cô thổi rồi.“Bạch Mặc, anh thật sự coi mình như đứa trẻ ba tuổi đấy à?”Nhưng Viên Đóa Đóa lại thấy cả người mình run lên vì mu bàn tay của Bạch Mặc vừa đặt lên môi cô.Mu bàn tay mang theo nhiệt độ cơ thể của anh ta thật ấm áp.
Còn mềm mịn hơn cả tay phụ nữ.“Từ bé tôi đã không có tình thương của mẹ.
Cô thương tôi một lần này đi!”Bạch Mặc không hề thấy hành động của mình trẻ con đến thế nào.
Rõ ràng đó là một câu nói đùa, nhưng Viên Đóa Đóa nghe vậy lại cảm thấy đau lòng.“Đóa Đóa...!cuối cùng cũng đợi được cháu về rồi.”Viên Đóa Đóa thực sự không ngờ rằng ông chủ nhà họ Bạch, tuổi đã cao lại ngồi trên xe lăn đợi cô ở cổng dinh thự nhà họ Bạch.Vốn dĩ Viên Đóa Đóa định Bạch Mặc dừng xe lại là sẽ xuống xe rời đi ngay lập tức, nhưng nhìn thấy ông cụ Bạch đang đứng ngoài trời gió đợi, cô không nhấc nổi chân bước đi nữa.“Ông ơi, đã muộn thế này rồi, ngoài trời gió lại to, sao ông vẫn ngồi ở đầu gió vậy? Nếu bị cảm thì phải làm sao?”Viên Đóa Đóa chạy đến và quấn chiếc khăn chắn gió trên xe lăn của ông Bạch.“Này, Lão Bạch, ông cụ nhà tôi đã chín mươi tuổi rồi, không phải mười chín! Muộn như thế này rồi, ông vẫn để ông cụ ngồi ở đầu gió đợi người thế sao? Ông không muốn sống ở nhà họ Bạch nữa phải không?”Bạch Mặc tức giận mắng Bạch quản gia một trận.“Mắng cái gì mà mắng! Là ông bảo lão Bạch đẩy ông ra đây đợi Viên Đóa Đóa! Không phải đợi con, con hét lên làm gì?”Ông cụ Bạch quát đứa cháu trai yêu quý Bạch Mặc đang kêu la âmĩ một trận.Viên Đóa Đóa không nói lời nào nữa, đẩy ông lão đang ngồi trên xe lần đi về phía phòng khách, cảm thấy thực sự đau lòng khi ông lão bị gió thổi khi trời tối như vậy.Bữa tối thịnh soạn đã được dọn sẵn trên bàn, còn ông Bạch nắm chặt tay Viên Đóa Đóa suốt.“Đóa Đóa, ông nội đã hai ba ngày không muốn ăn uống gì rồi, tối nay phiền cháu gắp thức ăn cho ông nội nhé."Được ạ, ông cụ Bạch đã nói như vậy rồi, Viên Đóa Đóa đi làm sao được.
Xem ra bữa tối nay, không muốn ăn cũng phải ăn rồi.Bạch Mặc quá đói rồi nên ăn ngấu nghiến.“Tiểu tử Mặc, con lại bắt nạt Đóa Đóa đúng không?" Ông cụ Bạch khiển trách.“Ha, haha, con bắt nạt cô ta? Ông ơi, lần này ông là hiểu lầm rồi: Viên Đóa Đóa trước mặt là con cừu non, sau lưng lại là một con cáo già gian ác đấy ạ!”“Phụt" một tiếng, ngụm nước cam vừa cho vào miệng của Viện Đóa Đóa phun ra khỏi miệng.Cáo già gian ác á?Khỏi nói, lại còn điệu nghệ đấy ạ!Viên Đóa Đóa không kiềm chế được nên phun thẳng ra.“Thực xin lỗi ông nội...!Cháu, cháu không nhịn được!” Viên Đóa Đóa bối rối lau mặt bàn ăn trước mặt mình.“Tiểu tủ thối, có ai làm tổn thương người khác như con không? Dù con có bị đánh thật thì cũng đáng! Là con tự chuốc lấy thôi! Ông tin vào cách đối nhân xử thế của Viện Đóa Đóa nhà mình!”Như mọi khi, ông Bai ủng hộ Viên Đóa Đóa.
Ông biết rằngViên Đóa Đóa là một cô gái tốt với trái tim nhân hậu.Bạch Mặc bị sự thiên vị của ông cụ Bạch làm cho không nói được câu nào nữa.“Ông, ông bảo vệ cô ta như vậy sao không cưới cô ta đi! Con nhận Cô ta làm mẹ là được chứ gì?”.