Tổng Tài Phúc Hắc Sủng Thê Dạ Thiếu ! Xin Tự Trọng


“A! tới rồi tới rồi! Cuối cùng đã tới lượt cô xinh đẹp!”Tiêu Diễn cũng có mặt trong văn phòng.

Tiêu Diễn vận một chiếc áo sơ mi hoa, ngồi vắt chéo rung chân trên ghế.

Áo sơ mi in hình đóa mẫu đơn to đỏ thẫm và lá xanh um, vô cùng sặc sỡ, phối với quần ngố màu be, mang dép tông, giống hệt người mới đi biển nghỉ mát trở về.

Nếu bình thường bắt gặp ai mặc thế này, người ta sẽ cảm thấy phèn vô cùng, ấy thế mà Tiêu Diễn mặc bộ đồ này lên lại mang tới cảm giác phong lưu phóng túng.

“Tâm Can, con thích cô đấy thế cơ à?”“Thích ạ!”Nghe được câu trả lời của Tiêu Tâm Can, Tiêu Diễn không rung chân nữa, nhấc ghế dịch đến trước mặt Tiêu Tâm Can, thấy Tiêu Tâm Can hai mắt sáng ngời dán chặt vào màn hình, anh ta cảm thấy có mùi vị chua xót: “Nhóc con! Thường ngày chú hai thương con là thế cũng chưa thấy con nhìn thấy chú hai mà vui sướng thế bao giờ!”“Không giống!”Tiêu Diễn lập tức hứng lên gặng hỏi: “Không giống chỗ nào? Có phải cô này chỉ là sở thích nhất thời, còn chú hai mới là chân ái không?"Tiêu Tâm Can ôm ngực nhìn chăm chăm vào màn hình, không buồn liếc mắt nhìn Tiêu Diễn.

“Ừm! chú hai, nói thế này đi, một người mà ngày nào cũng gặm xương gà, bỗng một ngày kia được gặm đùi gà, chú cảm thấy người đó có còn thích xương gà nữa hay không?”Tiêu Diên khi được gọi là xương gà: “.


Chí mạng!Tiêu Diên nước mắt chứa chan!Anh ta ngoẹo đầu, tìm kiếm đồng mình “xương gà” giống mình, “Anh! ”Tiêu Lăng Dạ lạnh lùng quét mắt nhìn anh ta.

Tiêu Diễn rùng mình, ủ rũ tức thì.

Ai mượn anh ta nói cho ông anh trai biết tin buổi casting của Lâm Quán Quán, vô tình để Tiểu Tâm Can nghe thấy cơ chứ, kết quả là cô nhóc này biết Lâm Quán Quán sẽ đến thì ngay lập tức tỏ ý muốn đến, ông anh trai không đồng ý, cô nhóc liền khóc nức khóc nở.

Tuy biết rõ đây là mánh khóe mà cô nhóc thường dùng, nhưng ông anh vẫn mềm lòng đưa bé tới.

“Tâm Can! ”“Ôi ối ối! Cô xinh đẹp nói rồi kìa, chú hai chú đừng nói nữa.

”Tiêu Diễn khi bị ruồng rẫy: “! ”Anh ta nhìn Tiêu Tâm Can, cô nhóc đang ôm khuôn mặt bầu bĩnh, biểu cảm hệt như fan cứng, lại quay qua nhìn ông anh đang bế cô nhóc, bất chợt phát hiện thấy ánh mắt của ông anh nhà mình! cũng đang dán chặt vào Lâm Quán Quán trong màn hình.

Cùng lúc đó.


Lâm Quán Quán đã bước vào khu vực casting.

Hiện trường là một gian phòng rộng lớn, lúc này, các nhân viên vây quanh gian phòng, các nhân viên đang lắp thiết bị, trên đất toàn là dây điện chằng chịt.

Chính giữa gian phòng là vị trí để casting, trông giống như một sân khấu kịch, có một ngọn đèn sáng lóa rọi vào đó, chỉ cần đúng ở giữa là mỗi một động tác, biểu cảm đều có thể được quan sát rõ ràng.

Lâm Quán Quán hít sâu một hơi, ngẩng lên nhìn về phía trước.

Phía trước bày một dãy bàn đơn giản.

Có bốn người ngồi đằng sau dãy bàn, ba gương mặt trong đó rất quen thuộc.

Đạo diễn Lý Mưu ngồi ngay ngắn ở chính giữa, trước mặt ông ấy có một cây bút và một quyển sổ, đang cúi đầu “nhoay nhoáy ghi chép gì đó.

Ngồi cùng với Lý Muu là diễn viên nam chính của “Uyển Phi Truyện” tên Sở Khiêm!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận