Tổng Tài Quá Tàn Nhẫn

…………………..

“Phải chết cùng chết!”

Cô nghe được hắn nói ở bên tai cuối cùng một câu, chấn động tâm hồn!

Giờ khắc này, tựa vào trong lòng hắn, cô không sợ!

Sinh tử có số, mà cô có hắn!

Hai tay của hắn ôm sát thắt lưng cô, “Phanh” một tiếng, tiếng bom vang lên phía sau bọn họ, Sơ Tình nhìn thấy nơi gần nhất, cái người tên gọi Phí Lạc Y Nam đang chĩa súng vào Lôi Ân, cô vội chạy vòng lên chắn lấy, trong tích tắc mà ngã xuống dưới vực. Sơ Tình thay hắn trúng một viên đạn đồng, thân thể của cô ngã vào lòng hắn, hai người cùng nhau ngã xuống vực đen.

“Điện hạ cùng Tình tiểu thư ngã xuống, nhanh đi cứu bọn họ!”

Bên kia, Tra Lý nhìn Lôi Ân và Sơ Tình ngã xuống vực, đã không thể chuyên tâm đánh địch, lúc đội cứu trợ đến, bóng dáng Phí Lạc Y Nam đã sớm đã muốn không thấy.

Mà trên này, chỉ còn lại một đống thi thể, nơi nơi đều là vết máu.

“Trước đừng động hắn, cứu điện hạ quan trọng hơn!” Dịch Hàn ngăn Tra Lý lại khi anh ta muốn truy đuổi hành tung của Phí Lạc Y Nam, dặn thuộc hạ bao vây toàn bộ, sau đó đi đầu truy tìm về phía Lôi Ân và Sơ Tình vừa rơi xuống.

Dãy núi nham thạch, vách núi cao hiểm ác, thân người Sơ Tình ở trên người Lôi Ân, vì tránh cho cô khỏi ngã, hắn đem cô bảo hộ trrong ngực, trên người hắn đầy vết thương, hắn chỉ biết không thể làm cho cô bị thương.

Bọn họ ngã vào một khe núi, cánh tay Lôi Ân như bị ma khống chế hoàn toàn không thể cử động, Sơ Tình cúi đầu ở hắn trước ngực, hắn gọi cô vài tiếng, không có trả lời, thế này mới phát hiện cô đã muốn ngất đi từ lâu.

Tay kia Lôi Ân sờ đến phía sau lưng cô, đụng đến một mảnh đỏ như máu, hắn đã không thể trấn tĩnh.

Khoảng cách bọn họ rơi xuống xuống dưới, cao mấy trăm thước, hắn hiện tại, căn bản là không biết tình hình bên trên thế nào.

“Sơ Tình, Sơ Tình……” Lôi Ân không dám dùng sức, sợ khiến đá rơi, bọn họ sẽ còn rơi xuống tiếp.

Thời gian dài chống đỡ, thân thể hắn căn bản chịu không nổi, màu Sơ Tình càng chảy càng nhiều, sắc mặt cũng càng ngày càng tái nhợt, hắn không biết, cô gái yếu đuối này lại có thể thay hắn đỡ một phát đạn!

“Sơ Tình, em không thể có việc, biết không?” Lôi Ân ở bên tai cô không ngừng nói chuyện, “Anh nói rồi muốn kết hôn với em, Sơ Tình, anh sẽ yêu em bằng tất cả những gì anh có, về sau chỉ yêu em!”

Nhưng mà, Sơ Tình nhắm chặt ánh mắt, không mở.

20 phút sau, Dịch Hàn mới phát hiện Lôi Ân và Sơ Tình, nửa cánh tay Lôi Ân bị máu nhuộm thành đỏ như, toàn thân Sơ Tình lạnh như băng, trên mặt ngay cả một tia huyết sắc cũng nhìn không ra.

“Mau, trở về!” Tay Lôi Ân vẫn đang nắm chặt tay Sơ Tình, nhìn da thịt cô trắng nõn chậm rãi biến thành màu xanh, lúc xe chạy về đến biệt thự, Hàn Húc đã chuẩn bị xong hết tất cả những gì cần thiết để cấp cứu.

“Viên đạn gắn vào xương, nếu lấy ra sẽ khiến mất thêm rất nhiều máu, cô ấy hiện tại cũng đã đang thiếu máu. Cần phải truyền máu.”

“Vốn đã suy nhược, thân thể còn bị thương khiến cho mất máu, hiện tại không còn đơn thuần là bệnh thiếu máu nữa!”

Hàn Húc luống cuống tay chân, thậm chí còn gọi thêm 2 trợ thủ từ bệnh viện, tự mình kiểm tra vết thương cho Sơ Tình sau, Lôi Ân nhìn Sơ Tình nằm trên giường, ga trải màu trắng ướt đẫm máu.

“Hàn Húc, cứu sống Sơ Tình!”

“Mộ Tình Không đâu?” Lôi Ân giống như mất hết lí chí, nghe được tốt tình trạng không tốt, thậm chí là…… Còn nguy hiểm đến sinh mệnh!

Sơ Tình đã bao giờ bị chảy máu nhiều như thế này đâu.

Còn chảy nữa, Sơ Tình sẽ chết vì mất máu!

“Điện hạ, cậu bình tĩnh một chút, bây giờ còn chưa nói đến việc truyền máu, trước tiên phải sơ cứu đã!” Hàn Húc vì khẩn trương, mồ hôi trên trán vẫn không ngừng toát ra.

Từ ngày đầu tiên anh ta đến bên cạnh Lôi Ân, anh đã được giao cho nhiệm vụ, bất luận có gì xảy ra, đều phải cam đoan sinh mạng của Sơ Tình an toàn.

Máu của cô cực kì hiếm, hai mươi năm nay không hề bị mất máu nhiều như thế này.

Hàn Húc cũng là lần đầu tiên gặp vấn đề giải quyết khó khăn như thế, thể chất Sơ Tình đặc biệt yếu, bệnh thiếu máu cũng là nguyên nhân khiến máu khó đông như thế này.

Qua hai giờ khâu vết thương, rốt cuộc cũng cầm máu được, nhưng Sơ Tình vẫn đang hôn mê bất tỉnh.

“Nên làm cái gì bây giờ?” Hàn Húc một thân vết máu đứng ở trước mặt Lôi Ân, hai tay của hắn cũng run run.

Lôi Ân mắt sáng như đuốc theo dõi anh, một bàn tay tùm lấy áo anh, gằn, “Nên làm cái gì thì nên làm cái đó, làm gì là làm gì đi.”

“Tình tiểu thư trong thân thể đã mất gần như nửa lượng máu, người bình thường bị mất nhiều máu như vậy, căn bản là sống không được!” Lời Hàn Húc còn chưa nói xong, đã bị Lôi Ân đánh gãy, “Câm mồm, lấy máu của Mộ Tình Không ngay!”

“Viên đạn của cô ấy còn chưa lấy ra, cho dù là truyền máu bảo trụ mạng sống, viên đạn vẫn còn thì vẫn nguy hiểm!”

“Hơn nữa, Tình Không tiểu thư nếu bị lấy một lượng máu lớn, cô ấy cũng sẽ chết!”

Hàn Húc không tán thành, làm như vậy thì cả hai người đều lâm vào nguy hiểm, vì sao còn muốn đem Tình Không lôi ra lấy máu, cô vì Sơ Tình làm những việc lúc trước còn chưa đủ sao? Thậm chí vì việc này, anh còn định nói bí mật mà Tình Không nhờ anh giấu kín, như vậy, có thể bảo trụ của cô mệnh, nhưng Sơ Tình……

“Không sao cả, tôi chỉ muốn Sơ Tình còn sống!” Đôi mắt của Lôi Ân ngập máu.

Hắn mất đi lí trí nên mới chẳng quan tâm đến nhiều chuyện như vậy, hắn thế nhưng, thiếu chút nữa liền hại chết Sơ Tình!

Ở trong mắt hắn, ngay cả mạng của chính mình hắn cũng có thể bỏ ra cho Sơ Tình, còn có cái gì là hắn làm không được!

“Điện hạ……” Hàn Húc còn muốn khuyên hắn. Lôi Ân đã không còn nhẫn nại toàn với anh rít gào lên,“ Không có nghe đến của tôi nói sao? Tôi muốn anh, cứu, Sơ Tình!”

“Nếu Sơ Tình có gì ngoài ý muốn, các ngươi, toàn bộ đều đi chết đi!” Hắn tàn nhẫn trong ánh mắt không có một tia nhân tình, Sơ Tình là hy sinh cho hắn, hắn yêu thương cô, là trách nhiệm hắn coi trọng hơn cả mạng sống của chính mình!

Hàn Húc nghe hắn tuyên cáo, cũng nhận thức rõ sinh của chính mình, mạng này của anh bởi vì Sơ Tình, sớm muộn gì cũng bị Lôi Ân lấy đi.

Nhưng mạng của Sơ Tình thực sự phải dùng mạng Tình Không đổi sao?

Lôi Ân canh giữ ở bên người Sơ Tình đang hôn mê, gương mặt trong suốt chảy vài giọt nước mắt như pha lê, dễ dàng đánh động vào trái tim hắn.

“Sơ Tình, em tỉnh lại, anh sẽ đem Mộ Tình Không đuổi đi, chúng ta kết hôn!”

Hắn bám vào bên tai cô, giống như hứa hẹn, cũng giống như quyết định đối với cô.

Hắn nhượng bộ như vậy, cũng không cảm thấy khó khăn, mặc dù trong lòng như kim châm khó chịu vô cùng.

Loại cảm giác này giống như hít thở cũng thấy đau, giống như dự cảm hắn sẽ mất đi thứ gì đó, sẽ là Sơ Tình hay Mộ Tình Không?

Sơ Tình và Tình Không phải chọn một bỏ một, hắn không có lựa chọn nào khác!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui