Tổng Tài Quá Tàn Nhẫn

Lôi Ân không nắm lấy thân rắn. Thân thể bóng loáng của nó trượt trong tay hắn. Lúc cả người hắn đều bị nó cuốn lấy, ánh mắt của nó cũng hiện lên sự lãnh huyết giống như mắt của hắn.

Lúc cái đuôi dài của nó bò đến cổ hắn, hắn dùng hai tay niết chặt lấy gáy của nó. Đôi bàn tay kia vừa rồi mới lấy đi một mạng người, giờ phút này khi chế trụ con rắn cũng không có một chút do dự nào.

Sức lực của Lôi Ân cơ hồ rất lớn, chưa đầy năm phút, con rắn nguyên bản đang cuốn chặt lấy người của hắn giờ phút này đã hít thở không thông trong tay hắn.

Thân mình tráng kiện của nó còn chưa công kích đến thì đã bị Lôi Ân dùng hai chân xỏa diệu kẹp chặt, miệng “ti, ti” phun ra chút hơi tàn, làm cho Tình Không bị dọa, toàn bộ máu trên mặt cứ như bị rút hết đi.

Cuối cùng, con rắn kia cũng không giãy dụa nữa. Tình Không nhìn thấy một bãi màu hồng đen từ trên cánh tay hắn trượt xuống. Không biết từ lúc nào trên tay Lôi Ân đã cầm một con dao, thẳng tắp rạch bụng nói ra.

Lấy ra mật rắn, ở trước mặt cô nuốt xuống.

“ A….” Cô vừa hé miệng đã bị môi hắn bịt chặt.

Mật rắn rất đắng, còn mang theo cả mùi máu tươi, Tình Không liều mạng giãy dụa, Lôi Ân siết chặt lấy eo của cô, càng hôn cô sâu hơn.

“ Thực ngọt!” Lúc buông cô ra, hắn như con sói vừa thưởng thức xong bữa ăn, ngón tay ám muội quệt đi vệt nước trên môi cô.

Con ngươi quỷ dị kia, trong mắt Tình Không chỉ có đầy màu của máu.

“ Đáng sợ….”Tình Không run run nhìn một màn đầy máu tanh trước mặt. Hắn cứ như vậy mà tay không giết chết một con rắn, còn moi lấy mật rắn để ăn?

“ Cô gái ngốc!”Lôi Ân vỗ vỗ hai má tái nhợt của cô. Khi Tra Lý đến, biểu tình trên mặt bọn họ vẫn thực bình tĩnh khiến Tình Không càng thêm run sợ.

Một chiếc lồng sắt cao đến hơn một thước được khiêng vào trong phòng, bên trong đồng thời cũng được thay một tấm thảm mới, vẫn là màu đỏ như trước.

Cho dù đã xử lý sạch sẽ, Tình Không vẫn có thể ngửi được mùi tanh nồng nặc của máu.

Trên chiếc giường lớn kia, một cô gái, một con Tàng Ngao, một con rắn…

Đều lưu lại máu trên tay người đàn ông kia…

“ Hai lựa chọn, một là lên giường với tôi, hai là với…”Ngón tay cái của hắn chỉ vào chiếc lồng sắt, từ trên cao nhìn xuống nói với cô: “Cái lồng sắt kia là dùng để nuôi hổ, cô hẳn nên ngồi thử một lần.”

“ Anh vì sao lại đối xử với tôi như vậy?” Đôi mắt trong suốt giống như mặt hồ không gợn sóng, chính biểu tình quật cường giống như nhím xù lông lúc này của cô khiến Lôi Ân càng muốn nhổ bỏ từng cái gai trên người cô.

“ Bởi vì tôi thích vậy! Mộ Tình Không, cô tốt nhất nên bảo vệ thật tốt khuôn mặt này. Nếu nó bị hủy, tôi sẽ bóp chết cô.”

Đôi mắt xinh đẹp như vậy phát ra sự lạnh lùng vô bờ bến, thân thể của cô vẫn còn đang nóng sốt, dưới ánh mắt căm tức của Lôi Ân, cô lựa chọn điều thứ hai.

Chiếc lồng sắt cao hơn một thước khiến cho cô nửa quỳ ngồi trên những chấn song lạnh lẽo kia, thậm chí sau khi nghe Lôi Ân nói xong, mũi cô đã ngay lập tức ngửi thấy hơi thở của dã thú.

Cái mùi đó khiến cô buồn nôn, cô bám chặt hai tay mình lên chấn song bằng sắt, nhìn thân hình vĩ ngạn của hắn nhảy lên giường kia, sau đó còn dùng ánh mắt trêu tức nhìn cô như nhìn một con vật nuôi.

Trong phòng đã hoàn toàn là một màu đen, Tình Không chỉ cần nghĩ đến chiếc lồng sắt này, căn phòng này đã từng có những vật khủng bố, toàn thân cô co tròn lại cảnh giác đề phòng, ngay cả tiếng rên phát ra từ cổ họng cũng nhẹ đến mức không phát hiện được.

“ Mộ Tình Không!” Lôi Ân cảm nhận được hơi thở hỗn loạn của cô, trong lòng vốn dĩ đã bình thường trở lại hiện tại lại bắt đầu hỗn loạn.

Hắn rất nhanh xoay người bước xuống giường, nhìn vào bóng dáng người đã lui lại thành một đoàn ở trong lồng sắt. Tình Không hiện tại đã mất đi ý thức…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui