Tổng Tài Si Tình Xin Em Quay Về!


Hàn Trúc đỏ mặt rồi, nữ nhân phía sau gò má ửng màu hai quả cà chua, vội phân bua.
"Tôi...!tôi không cố ý!"
Hàn Trúc im lặng, thật ra do tim hắn đang đập bất ổn, trong lòng cảm giác thổn thức kỳ cục.
"Ừ!" Hàn Trúc lạnh giọng nhìn qua gương hậu thấy dáng vẻ bối rối của Cao Đình rất dễ thương.
Cao Đình bình tĩnh nhìn túi quần âu kia rõ ràng đang giữ tận hai điện thoại, cô dò xét toàn diện người đàn ông này đáng nghi lắm.
"Cô nhìn tôi làm gì?" Hàn Trúc biết cô gái phía sau nghi ngờ mình là người đàn ông đeo mặt nạ, liền giả bộ lại điện thoại chính bấm tin nhắn xem, cũng may có một tin nhắn được gửi tới thế là dập tắt được tò mò kia.
Cao Đình im lặng nhìn quan cảnh bên đường, dương như cô nghĩ mình đa nghi quá thôi.
Sau đó xe dừng lại trước khách sạn Rose dát vàng lấp lánh...

Cao Đình ngơ ra vài giây, cô chưa từng nghĩ sẽ đến Anh Quốc và càng không tin sẽ vào một khách sạn cao sang như này.

Hàn Trúc chợt xót lòng, hắn nhận ra cô gái nhỏ này lớn lên trong thiếu thốn quá nhiều.
Lên đến phòng Hàn Trúc lục trong vali nam nhân, đưa cho cô gái một chiếc áo somi nam, đặt vào tay Cao Đình.
"Tắm đi..."
Cao Đình quay mặt hướng ra cửa đang gài chốt, Hàn Trúc nhìn theo nheo mắt cười ám muộn: "Yên tâm...!tôi đang mệt không ăn cô đâu!"
Hắn đẩy nữ nhân vào phòng tắm, rồi ngã lưng trên sofa nghỉ ngơi.
Ở tiệc rượu hắn có uống xíu rượu mạnh, nên đầu có phần chếch choáng.
Lúc Cao Đình trở ra trong chiếc áo sơ mi nam làm Hàn Trúc ngẩn ngơ, nuột một ngụm nước miếng vô thức tiếng lại gần ép nữ nhân vào tường, cặp đùi trắng nõn bị thân dưới của nam nhân kẹp chặt làm Cao Đình hoảng loạn.
"Anh không được làm bậy!"
Hàn Trúc nghe câu này trong long lại dấy lên ý nghĩ trêu ghẹo, khoé môi cong lên làm Cao Đình sợ sệt hơn, yếu ớt vừa nói vừa cố ngăn bàn tay to đang xoay chuyển từ bụng phẳng lên trên chui thẳng vào lớp áo lót trêu ghẹo điểm mẫn cảm, khuôn mặc nữ nhân ửng đỏ rất cuốn hút hắn.
"Vô sỉ...!Lưu manh...!"
Miệng chửi Hàn Trúc nhưng thân thể cô lại uống éo theo nụ hôn êm dịu lướt trên da thịt mềm mại.
"Ai nha! Hình như chỗ đó * ướt rồi nha!" Hàn Trúc cười ma mị thốt ra câu đó, khuôn mặt Cao Đình đỏ kỳ cục xen lẫn xấu hổ, cơ thể thế mà không kiềm chết được rên nhẹ, hơi thở dồn dập...
Hàn Trúc nhân cơ hội này bế cô gái lên giường, tay tháo từng chiếc cút áo nam nhân, Cao Đình bừng tĩnh thấy tình hình không ổn, cơ thế vạm vỡ dần lộ ra trước mắt mình, cô nhỏm dậy bỏ chạy, nhưng sao chạy khỏi cảnh tay dài của ai kia, lạp tức cô bị tóm cổ quật xuống nệm.


"Cô muốn chạy sao?" Hàn Trúc đè chặt hai tay nhỏ trên đỉnh đầu, sự vùng vẩy yếu dần trong vọng, khoé mắt cũng đọng ngàn giọt lệ nhoà.
Hàn Trúc thật sự muốn ăn ngay cái dáng ngây thơ này.
"Đừng...!Đừng mà..."
- "Xoạc..."
Chiếc áo phùng phình bị xé toang toàn bộ cảnh xuân lộ ra trước mắt nam nhân, phản xạ tự nhiên Cao Đình chéo tay nhỏ che hai điểm đỏ nhạy cảm, đôi mắt nhắm nghiền vì ngại.
"A! !" Cao Đình la to, một vết cắn sâu máu rỉ ra, cô mở mắt to nhìn Hàn Trúc đôi mắt đỏ lửa, không biết tại sao anh ta trở nên như thế!
Nhưng một giây sau cô nhìn thấy Hàn Trúc giơ màn hình điện thoại cho mình xem, đập vào mắt là dòng tin nhắn chúc ngủ ngon của tên được lưu "'Anh Vân Triết.""
Cao Đình nghĩ chỉ là tin nhắn chúc ngủ ngon thôi mà, chả cần nổi giận vận vào người mình như vậy, cô bò dậy giật điện thoại lại và kéo chăn phủ kín cơ thể lại, sợ tên đại ma vương lại trường lên người mình nữa, liền cuộn tròn bản thân trong lớp chăn dày cộm.
"Cao Đình...!cô có ý gì hả?" Hàn Trúc nheo mắt nắm chặt tay nhỏ bóp mạnh, Cao Đình đau đớn nước mắt trào ra.
"Bỏ ra!...!Tôi chỉ là con nít...!anh thả ra!"
"Cô là vợ của tôi...!thả cái gì?" Hàn Trúc nhớ tới khuôn mặt khiêu khích của Vân Dương, thật sự muốn ăn sạch người con gái dưới thân để tránh đêm dài lắm mộng.

"Đừng mà!"
Bàn tay nam nhân giật tung chiếc chăn vướng víu kia ném xuống sàng, đồng thời cả áo trên người cũng cởi bỏ tự bao giờ.
Cao Đình hét to rồi dương mắt hồi hợp nhìn xuống thân dưới chỉ thấy Hàn Trúc đang dùng đôi tay tách hai đùi cố khép và đầu cúi thấp vào nhạy cảm *
Cô run rẩy van xin, nhưng nam nhân có vẻ khong muốn dừng lại...!chạm rồi, cô cảm nhận hình như vật mềm mại như đầu lưỡi khẽ lướt qua khe mẩn cảm của mình, cả người như tê dại, tay chân tư nhiên mềm nhũng ra, cô vậy mà đã không phản kháng tên tổng tài bá đạo này.
Hàn Trúc có vẻ rất nâng niu nụ hoa nhỏ từng động tác kích thích bằng tay rất nhẹ nhàng.
Anh ta...!Cao Đình bị sự ôn nhu đó làm cho cảm động, thật lòng cô không ghét người đang ông gian manh này, anh ta cũng không phải xấu xa, bởi cô chả có gì mà anh ta đã giúp cô chữa bệnh cho mẹ.
Hàn Trúc không hiểu sao bản thân không kiềm chế được dục vọng khi ở riêng với cô gái mang khuôn Chúc Tử Yên này, trong thoáng giây cái tên và nụ cười của Chúc Tử Yên ngày thơ ngồi cạnh hắn trêu đùa bên bờ sồng nước chảy siết, nhưng rồi một màn sương mờ phớt qua hiện ra trước mặt là một biệt thự dát vàng đang bốc cháy...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận