"Uống đi!"
"Tôi..." Cao Đình nhìn hắn rồi xoay ngón tay chỉ chính mình.
"Ừ!"
Hàn Trúc tỏ vẻ hưởng thụ thành quả, hắn thích trêu đùa cô gái dễ thương trước mắt, gặp hôm qua là hắn đã si mê vẻ đẹp ngọt ngào này rồi.
Cao Đình nóc cạn ly rượu, khiến hắn bật dậy giật mình.
Khá dữ vậy sao? dám uống rượu trước mặt nam nhân, nhỡ bị mình ăn thịt rồi sao ta?
"Ê...!em gan vậy?"
Hắn vừa dứt lời Cao Đình đã ngất xỉu một đống trên sofa...
[.....]
Sáng sớm...
Nắng ban mai rọi vào giường qua khung cửa sổ.
Cao Đình tỉnh lại day day hai thái dương, ngồi dậy muốn bước khỏi giường, chợt nhận ra bản thân không mặc gì, cô giở chăn kiểm tra lại thêm lần nữa.
"Trời đất! Chuyện gì vậy?"
"Tỉnh rồi à!"
Cao Đình đang hoang mang thì ngoài cửa ban công một người đàn ông bước vào, buông câu nóng lạnh.
Cô nhìn kỹ là vị khách tối qua.
"Sao lại là anh?"
"Chứ em thích người khác hả?" _ Hắn tiến đến giường bạo gan hôn vào gò má phúng phính của cô.
"Anh làm gì vậy?"_ Cô nâng tay quẹt quẹt má vừa bị mạo phạm, chùi chùi vào ngực hắn.
Hắn chao mày: "Em làm gì thế?"
"Trả anh, ghớm!"
Hàn Trúc chưa bao giờ hôn tiếp xúc hôn hít nữ nhân, mà hành động này rõ ràng chê hắn.
Cao Đình quăng chăn bước xuống thấy vệt máu đỏ trên gra trắng.
Không phải chứ? Lẻ nào đêm qua tên khốn nạn này thật sự đã ăn thịt mình.
"Sao thế?" Hàn Trúc vừa chỉnh lại cà vạt vừa vô tư hỏi.
Hắn thấy nữ nhân đơn ra hơn năm phút, cũng liếc thấy vệt máu đỏ kia, nhưng chung quy chẳng liên quan hắn, giờ hắn phải về Tần Đoàn Hàn Băng gấp, cuộc hợp cổ đông 9 giờ 30 phút.
"Đồ đê tiện...!tôi...!tôi mới 18 tuổi thôi đó!"_ Cao Đình nhàu vào đôi tay nhỏ đánh tới tấp vào bờ ngực to của Hàn Trúc.
Hắn chụp tay cô ép chặt vào tường, nhếch mép nói: "Em chửi đã chưa? Đánh đủ chưa? Tôi bồi thường..."
Hắn liếc nhìn qua sắp tiền trên tủ đầu giường, Cao Đình ngây ngốc.
Hắn thả cô ra chỉnh lại cà vạt, khoát áo vest rời khỏi phòng.
Cao Đình nhìn sắp tiền khá nhiều, có thể chi trả viện phí và xạ trị cho mẹ mình, cô thay đồ cầm sấp tiền rời khỏi.
Về tới nhà vào sáng sớm, Tiêu Mạn mở cửa cổng liền hỏi: "Hôm qua cậu đi đâu vậy?"
"Tớ..." Cao Đình bối rối, né tránh ánh nhìn của Tiểu Mạn.
"Cao Đình..."
Nghe tiếng nam nhân gọi tên mình, Cao Đình quay lại nhìn thấy một chàng trai nho nhả đang bước tới.
"Vân Dương...anh tìm em có chuyện gì sao?" Cô khẽ hỏi.
Vân Dương xoa đầu cô bé nhỏ, mỉm cười nói: "Anh tìm được công việc tốt cho em rồi nè."
Vân Dương chìa tay đưa cho Cao Đình xem tạp chí Tập Đoàn Hàn Băng.
"A...!Em cũng đang làm hồ sơ vào đây!"
Vân Dương kinh ngạc, nhưng rồi cũng mừng cho cô.
Vân Dương là học trưởng học trên Cao Đình 4 khoá, Cao Đình là sinh viên mới vào trường.
Vân Dương phút giây đầu gặp cô sinh viên mới, trong lòng đã phơi phới vui mừng.
Có thế nói là thích ngay cái nhìn đầu tiên...
Chiều hôm ấy Vân Dương đưa Cao Đình và Tiểu Mạn đi ăn uống vui chơi khuây khoả.
Vân Dương muốn bồi đắp tình cảm và cũng chính là theo đuổi Cao Đình.
Tiểu Mạn rất biết điều, đi chung được một hội cũng kiếm cớ về trước.
"Ể...!đó không phải mèo hoang của anh sao? Ha...!sáng ngủ với anh chiều hẹn hò trai...!Hai sừng mọc hơi cao nha!" Vân Triết vừa nói vừa đưa tay lên đầu biểu hiện hai chiếc sừng.
Hàn Trúc đúng là bị chọc điên khi nghe lời mỉa mai, lại trong thấy trai gái ngồi tâm sự nơi ghê đá kia.
Một tia bất kham xẹt ngang đáy mắt hắn.
Hắn nhất định sẽ khiến Cao Đình thuộc về riêng hắn, hắn không cho phép may mắn lần hai này vụt bay, có lẽ ông trời đã cho hắn cơ hội sửa sai, cơ hội được bên cạnh thanh mai trúc mã mà hắn ao ước.
"Ngậm cái miệng cậu lại!" Hàn Trúc trừng mắt cảnh cáo thằng bạn thích dặm muối, thêm mắm.
Hắn tập trung quan sát nụ cười tươi tắn, hàng mi dài, và mái tóc xoăn, trên lầu cao hướng nhìn không dễ bị phát hiện.
Nhưng chàng trai kia chẳng phải là anh trai song sinh của Vân Triết sao?
"Cốc."
"Ầy...!Sao đánh tôi?"
Vân Triết không hiểu sao bản thân lại ăn cú ký đầu, khi anh ta đang ngắm gái hướng kia.
"Kia là thằng anh trai của cậu đấy!"
Vân Triết giờ nhìn kỹ, đúng là thằng anh mặt lạnh của anh, ủa mà sao bên cạnh gái mặt không lạnh lùng xíu nào.
"Ừ...!Coi bộ, mèo hoang nhà anh là hoa có chủ rồi, từ bỏ là vừa...ha ha..."
Hàn Trúc đang ghen nổ phổi, mà thằng bạn thích chọc, ảnh cọc lên đánh không oan.
"Anh là bạn tôi...!không phải ông cố nội nhà tôi, đánh hoài."
"Nói thằng anh trai của cậu né xa vợ tôi ra!" Hàn Trúc cụp mắt lạnh ra lệnh.
Nhưng Vân Triết làm sao ngăn anh trai yêu ai chứ, tên Hàn Trúc này đúng là vô lý hết sức, anh thầm nghĩ những người học càng cao, dây thần kinh lý lẽ bị bứt mất rồi sao?
"Hàn Trúc...!hỏi thiệt sao anh thích cô bé 18 tuổi đó vậy!"
"Tại không ai thích hợp hơn cô ấy!" Dứt lời Hàn Trúc đứng lên xoay lưng ra về.
Để lại một chang trai ngơ ngác...