"Ba, hôm nay ba hẹn con ra đây để làm gì? Không phải là lại cần tiền đấy chứ?" Sắc mặt lạnh tanh của Mạc Hy Tuyết hướng về phía ba mình, cô mím môi, đôi mắt hơi trầm xuống.
Ly cà phê trước mặt còn đang bốc khói nghi ngút giữa không khí căng thẳng của hai cha con.
Mạc Tu Văn gượng cười, ông ta cố lấy lòng con gái của mình, "Hy Tuyết, con biết đấy, nhà chúng ta đang gặp khó khăn, cần nhiều nguồn vốn hỗ trợ, cho nên...
Con có thể…" Ông ta ngập ngừng như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi.
Dường như Mạc Tu Văn lại có ý định nhờ vả điều gì đó ở con gái của mình.
"Cho nên?" Mạc Hy Tuyết nhíu mày, cô ngả người ra phía sau, hai mắt hơi híp lại chờ đợi câu trả lời của ba mình.
Mạc Tu Văn cắn răng ngập ngừng nói, "Cho nên con có thể nhờ Phương Từ Khiêm giúp đỡ gia đình của chúng ta hay không? Hoặc là kêu con rể đừng chèn ép công ty nữa, nó đã chặn hết đường sống của Mạc thị rồi.
Con dù sao cũng là người nhà họ Mạc nên có thể ra tay giúp đỡ được hay không?" Từ cái lần bị Phương Từ Khiêm bắt gặp cảnh Mạc Tu Văn muốn đánh Mạc Hy Tuyết, Phương Từ Khiêm liền chặn mọi đường sống của Mạc thị.
Phải dạy cho người nhà họ Mạc một bài học.
Bọn họ đâu có coi vợ anh ra cái gì, Phương Từ Khiêm cũng không cần kiêng nể đám người đó nữa.
Cho dù có là cha vợ đi chăng nữa, nhưng ông ta không hề để ý đến Mạc Hy Tuyết, vậy thì đừng trách Phương Từ Khiêm ra tay độc ác.
Từ hôm đó, Phương Từ Khiêm liên tục chèn ép Mạc thị, dường như anh muốn dồn công ty đến đường cùng.
Vốn làm ăn thì không ngừng giảm, Mạc Tu Văn quẫn quách lắm mới vác mặt đến nhờ vả con gái cả của mình.
Mạc Hy Tuyết đột nhiên bật cười, người ta có thể nhìn ra sự thê lương ở trên khuôn mặt cô, "Không phải con đã cho ba bao nhiêu tiền rồi sao, ba còn đến đây nhờ con khuyên Phương Từ Khiêm giúp à? Không phải ba còn có đứa con rể là Cố Dư Nhân hay sao, ba thích anh ta lắm mà, sao không đi nhờ anh ta giúp đỡ?" Lúc cần thì tìm đến cô, lúc không cần thì vứt cô ở một bên, ba của cô cũng thật buồn cười đấy.
Chuyện này Phương Từ Khiêm cũng đã nói với cô rồi.
Anh chỉ muốn dạy cho nhà họ Mạc một bài học mà thôi, chứ anh không có ý định khiến Mạc thị phá sản.
Mạc Hy Tuyết cũng không có ý kiến gì, cô không quan tâm đến những tranh đấu ở trên thương trường khốc liệt kia.
Nhưng từ ngày gặp khó khăn, Mạc Tu Văn cứ không ngừng đến tìm cô xin tiền.
Gần như hôm nào cũng đến, nhất là những lúc Phương Từ Khiêm không có ở nhà, phải có tiền ông ta mới chịu đi.
Mạc Hy Tuyết nhìn ba mình khổ sở như thế, cô cũng không nỡ nên đành đưa tiền cho ông ta.
Nhưng không ngờ Mạc Tu Văn lại được nước làm tới, ông ta càng ngày càng đòi nhiều hơn, một chút tiền tích cóp của Mạc Hy Tuyết cũng đã cạn dần.
Có hôm, cô đưa ông ta tiền ít hơn một chút, ông ta liền mặt mày khó ưa, "Xin mày một chút tiền mà mày bủn xỉn như thế à? Làm phu nhân nhà giàu mà cho cha mình một ít tiền cũng tiếc à? Chẳng bằng Hy Vân, con bé cho tao không biết bao nhiêu tiền đâu."
Mạc Hy Tuyết làm lơ đi, nếu như vậy sao ba không đến mà xin cô ta ấy, đến đây xin con làm gì?
"Nghe nói Phương Từ Khiêm cho mày nhiều tiền lắm cơ mà, xin thêm nó đi."
Đó chính là bộ mặt trơ trẽn của Mạc Tu Văn đấy.
Đến xin tiền còn đòi hỏi.
Bao nhiêu tiền tiết kiệm đều mang cho ông ta hết rồi.
Có khi Mạc Hy Tuyết còn xin Phương Từ Khiêm đừng làm khó cha cô nữa, nhưng anh lại nói rằng, "Em cứ yên tâm, anh biết giới hạn.
Anh sẽ không làm tổn hại gì đến công ty của nhà em đâu." Đó như là một lời khẳng định, cũng vì thế mà Mạc Hy Tuyết cũng cảm thấy an tâm hơn phần nào.
Hôm nay, ba cô lại hẹn cô ra đây, vừa xin tiền vừa nhờ giúp đỡ.
Sắc mặt của Mạc Tu Văn vô cùng khó coi, nhưng ông ta vẫn nhẫn nhịn hạ mình cầu xin Mạc Hy Tuyết, "Con à, con giúp ba một lần đi mà.
Nhà họ Cố có quyền lực thế nào cũng không bằng một câu nói của Phương Từ Khiêm.
Ba thật sự không còn cách nào khác nên mới đến nhờ con.
Hy Tuyết, dù sao con cũng là con gái của ba, con giúp đỡ ba đi mà."
Nghe xong câu này, Mạc Hy Tuyết thật sự cảm thấy buồn cười.
Con gái sao?
Không phải là lúc trước ông ta còn không muốn nhận cô, rồi muốn đánh cô à? Bây giờ còn có thể nói ra hai từ con gái ngon ngọt như thế.
"Ba, lần này con rất tiếc, con không thể giúp ba được.
Con không muốn can thiệp vào chuyện kinh doanh của Phương Từ Khiêm.
Nhưng ba yên tâm đi, con biết Phương Từ Khiêm, anh ta sẽ không tuyệt đường sống của ai đâu." Mạc Hy Tuyết lạnh nhạt nói, xong, cô đứng dậy trở về trước, "Bây giờ con xin phép, con còn có việc." Cô không muốn ở lại đây diễn cảnh cha con tình thâm với Mạc Tu Văn nữa.
Tuy đây là cha cô, nhưng không thể không thừa nhận rằng ông ta đã gây ra trong lòng cô một tổn thương quá lớn.
Có khi Mạc Hy Tuyết cảm thấy bản thân mình cứ như là công cụ để cho ba mình thu lợi lộc vậy.
Kể từ sau khi mẹ cô mất, thái độ của cha đối với cô liền thay đổi hẳn.
Mạc Tu Văn nghiến răng nghiến lợi nhìn con gái mình rời đi, trên gương mặt kia của ông ta hiện lên sự tức giận.
Ông ta lôi điện thoại ra gọi cho ai đó, "Mấy người chặn giữa đường bắt con bé đó về nhà họ Mạc cho tôi.
Nhớ là làm càng nhanh càng tốt."
Xong, ông ta tức giận trở về nhà.
Mạc Hy Tuyết đi trên đường thì bị một đám người chặn lại.
Bọn họ đưa cô lên xe trong khi cô gái ấy đang không ngừng la hét dữ dội.
Chẳng biết bọn họ đưa cô đi đâu, nhưng khi khăn trùm trên đầu bỏ ra, ba cô vẫn đang ngồi ở đó.
Mạc Hy Tuyết nhìn một lượt xung quanh, cô mới nhận ra đây là nhà họ Mạc.
Cô bị đám người kia đẩy ngã xuống nhà.
Mạc Hy Tuyết trợn mắt hỏi, "Ba, ba đưa con đến đây làm gì? Không phải con đã nói rõ ràng với ba rồi hay sao?" Trong lòng của cô đột nhiên dâng lên cảm giác bất an lo sợ.
"Tao phải đưa mày về đây, dạy dỗ cho mày một bài học.
Đúng là thứ không biết trời cao đất dày là gì.
Tưởng rằng mày gả cho Phương Từ Khiêm, rồi được nó chiều chuộng liền trèo lên đầu của người khác như vậy hả? Nhờ có một tí việc mà mày cũng không giúp được, biết thế khi xưa tao thà nuôi chó còn hơn là nuôi mày đấy." Mạc Tu Văn đang vô cùng tức giận.
Mạc Hy Tuyết cuối cùng cũng đã hiểu vì sao mình lại bị đưa đến đây, "Ba, con có thể cho ba tiền, nhưng con không thể can thiệp vào chuyện của Phương Từ Khiêm.
Con chỉ có thể giúp được như vậy thôi, tại sao ba lại không hiểu chứ?"
Thật lòng cô không thể hiểu nổi người cha của mình nữa.
"Tao không cần biết, hôm nay mày không giúp tao, tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu.
Không phải Phương Từ Khiêm nâng niu mày như một viên ngọc hay sao? Về nhờ nó giúp một chút cũng không được, tao thấy mày là không muốn giúp thì có."
Lần này Mạc Hy Tuyết không đáp lời.
Nếu ba cô nghĩ như vậy thì cứ cho là như vậy đi.
Nhưng Mạc Tu Văn lại càng quá đáng, ông ta bảo những tên kia, "Đem nó xuống nhà kho, đánh cho nó một trận rồi nhốt lại.
Dù sao Phương Từ Khiêm cũng đang đi công tác, để xem lần này ai bảo vệ được cho nó."
Mấy người kia liền đưa Mạc Hy Tuyết đi, mặc cho cô phản kháng quyết liệt.
Vậy là, cô bị đám người đó đánh đập tàn nhẫn, rồi bị nhốt ở trong nhà kho tối tăm lạnh lẽo.
.