Ái cùng Nicoletta đến thư viện tìm một chỗ bắt đầu nói kĩ hơn về việc hợp tác, cô có chút phân vân không muốn vì dù sao cô cũng chỉ muốn đi học thứ cô thật sự ước mơ là một nhạc công.
Bây giờ có người đến tìm cô kí hợp đồng muốn cô trở thành một ca sĩ Ái có chút không muốn.
Nhìn thấy dáng vẻ phân vân đó của cô Nicoletta liền nói.
"Tôi biết chuyên ngành cô học vốn không phải để trở thành ca sĩ mà là nhạc công, đáng lẻ tôi không đến đây nhưng giọng hát của cô tuy không chuyên nghiệp nhưng lại có gì đó rất đặc biệt cảm giác khi người khác nghe thấy chẳng khác nào một thiên thần nhỏ đang thì thầm khiến người ta thốn thức nên chúng tôi đã chọn cô.
Tùy cô vậy cô cứ suy nghĩ, tôi đi trước có gì cứ liên lạc với tôi.
Tôi đi trước." Nicolette đưa cho cô một tấm danh thiếp, trên đó ghi tên chức vụ số điện thoại và cả tên công ty, trụ sở chính vậy mà lại ở đó.
Điều đó làm cô có chút bồi hồi.
Nhìn bóng dáng người phụ nữ ngày một đi xa cô không biết mình nên làm thế nào nữa, cô vẫn còn rất nhiều chuyện muốn hỏi người lúc nãy xuất hiện bất thình lình rồi đi đột ngột như vậy.
Chỉ đơn giản là hát cho vui không nghĩ đến ngày có người lại tìm đến thế này.
"Ái, cậu đây rồi.
Nhớ cậu quá à." Clara và Claire ôm chằm từ phía sau làm cô đang suy nghĩ giật hết cả mình.
Nhìn hai người bọn họ ai cũng phải xách theo cả cây đàn cả còn cả mớ tài liệu dày cộm kia, mấy hôm nay cô nghĩ không biết người ta đã đi được tới đâu rồi.
"Mấy cậu đó mình đi kiếm sáng giờ, mấy cậu cho mình mượn tập chép với." Cô bắt đầu mắng thầm trong bụng người đàn ông kia không phải bắt cô nghỉ cô cũng đâu phải chép bài bù như vậy.
"Sao rồi cậu khoẻ rồi chứ, hay để tụi mình chép dùm cho cậu về nghĩ đi." Hai người bạn này của cô tốt quá đi à, yêu chết mất thôi.
Họ cũng không hề biết chuyện cô gặp cô cũng chẳng dám kể chỉ sợ họ lại thêm lo lắng mà thôi.
"Không cần đâu mình khoẻ lắm chỉ bệnh vặt có tý à, mấy cậu đừng có lo.
Sắp vào học, hai cậu mau đưa tài liệu cho mình rồi đi đi." Cô không muốn làm phiền ai cả, học đã rất khó rồi không thể làm phiền họ mãi được.
...----------------...
Được đâu cũng cả tuần thì cô nghe anh nói anh sẽ bay sang đây với cô, thì liền biết cuộc sống thoải mái của mình sắp mất rồi.
Cô đi học đi làm thêm rất đổi bình thường anh trở lại mọi thứ đảo lộn hết cho xem.
Hôm ấy trời lại tuyết rơi khá lớn, cô bắt taxi để đi đón anh.
Vừa đến nơi cô lập tức thấy anh đang đứng chờ cô, tuyết dày nên xe chạy không mấy nhanh.
Vừa thấy Tề Dụ Minh cô chạy nhanh đến ôm lấy người đàn ông cao lớn cả cơ thể bé nhỏ đều bị hắn ôm chặt lấy vào lòng, hơi ấm người đàn ông toả ra sưởi ấm cho cô giữa không khí lạnh giá này.
Lạnh đến mức cô còn thở ra cả khỏi trong mắc cười lắm, nhìn cô gái nhỏ đang nghịch ngợm trước mặt hắn trong lòng vô cùng phức tạp.
Cô gái chớp chớp mắt nhìn người trước mặt đôi mắt vô cùng phức tạp đang suy nghĩ điều gì đó, nhưng cô cũng chẳng để tâm là mấy, nắm lấy tay anh kéo đi thì lại bị người đàn ông giữ lại.
"Tôi có xe." Không cần nói quá nhiều ngắn gọn bà từ, anh đi một mạch đến bãi giữ xe một lúc sau quay lại anh đang lại một chiếc BMW M8 màu đen, quả là người giàu đi đâu cũng có xe.
Ái tự giác không cần anh nói mà trèo thẳng lên xe cô sợ còn đứng đó nữa sẽ cóng mất, nhìn cô đã vào trong xe mà còn run cầm cập người đàn ông không nhịn được bật cười.
Cô đã quấn kín thế này mà còn lạnh đến thế à.
Đi được một đoạn thì cô lại kêu anh dừng lại, đoạn đường này khá vắng rất ít xe qua lại chủ yếu là cây hai bên đường quá nhiều chúng là những cây thông vừa cao vừa tổ trên đó còn rất nhiều tuyết động lại.
Cô vừa xuống xe đã nghịch ngợm chạy lòng vòng rồi, tuyết cũng vơi đi bớt không còn quá dày như sợ làm tổn thương cô gái nhỏ này vậy hãy có thể nó đang sợ một thứ gì khác.
Cô chạy lòng vòng lấy một ít tuyết ném lên người anh rồi bất chợt cười khúc khích như đang khiêu khích anh.
Người đàn ông cũng không vừa nếu cô muốn chơi anh sẽ chơi cùng cô hai người chạy lòng vòng cây thông to ấy cười đùa vui vẻ, người này ném tuyết người kia lại né trông thật hạnh phúc biết mấy.
Chạy một lúc cô cảm thấy mệt rồi đứng lại đưa bàn tay nhỏ của mình ra hứng lấy mấy bông tuyết nhỏ đem nó khoe với người đàn ông như là một thành tích, người đàn ông nuông chiều xoa đầu cô ôm cô vào lòng.
"Chơi vậy thôi, em không phải lạnh sao? Về nhà không lại bệnh đấy." Hắn yêu thương đưa bàn tay to lớn phủi tuyết rơi trên áo cô xuống, đối với hắn cô bây giờ quý giá hơn bất cứ gì hơn cả mạng sống của hắn.
Có cô rồi hắn mới biết thế nào là quý trọng.
Mộng Ái bĩu môi tỏ ý không muốn cô vẫn còn muốn chơi, được một hôm phải chơi cho thoả thích chứ.
"Một lúc nữa thôi có được không? Anh vừa ôm em, em liền không thấy lạnh nữa." Cô yểu điệu hôn lên má hắn một cái rồi lại chạy đi.
Hắn đứng đó nhìn cô vui cười thế này trong lòng cũng dễ chịu đi chút ít.