Từ hôm biết mình có thai Mộng Ái cẩn thận hơn rất nhiều nhưng cô cứ nghén suốt không ăn uống gì được, tùy là có thèm ăn được một chút rồi lại nôn.
Không ăn uống gì được nên cô cũng chẳng có sức mà làm chuyện gì, đi học thì cũng bắt đầu thưa rồi.
Cô sợ nếu cứ như thế chỉ có thể bảo lưu kết quả học đợi lúc sinh bé con ra xong thì sẽ đi học lại sau, mọi chuyện điều không quan trọng bằng bé con.
Cô ngày nào cũng ở nhà đến phát chán, không làm gì cứ nằm ườn trên sô pha xem ti vi.
Vậy nên cô mới thấy được cảnh báo chí đưa tin về công ty của Tề Dụ Minh đang gặp rắc rối, cô có chút phiền lòng định không xem tiếp nhưng mà cô đã xem thường sự quan tâm của mình đối với người đàn ông đó rồi.
Cô cứ nhìn chăm chăm vào chiếc ti vi đang phát nói về chuyện công ty của hắn gặp chuyện, tổ chức có chuyện sẽ ảnh hưởng đến công ty chuyện này cô biết nhưng không hẳn là hiểu.
Nhìn màn hình, hình ảnh người đàn ông tuấn tú đang xuất hiện cô không nhịn được đưa tay xoa bụng lẩm bẩm nói.
"Bé con người đó là cha của con...nhưng có lẽ đã không cần con nữa rồi..." Cô có chút xúc động rồi lại cố kiềm lại, bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.
Cô vội ấn tắt ti vi đi ra bên ngoài, nghĩ là ai đó quen đến tìm cô nhưng khi ra đến bên ngoài không thấy ai cả, trước cửa lại đặt một túi đồ và một cái thùng trong khá to...!Cô có chút thắc mắc e dè không định xem thử...nhưng lại cố cẩn thận ngồi xuống xem bên trong là gì vì sự tò mò.
Bên cái thùng không ngờ lại động đậy còn phát ra tiếng nữa...cô mở ra thì là một con mèo.
Cô nhìn thấy nó quen lắm, đây không phải là Niên Niên đó chứ, con mèo vừa nhìn thấy người chủ đã lâu chưa gặp lập tức trèo ra khỏi hộp đến bên cạnh chân của Ái cọ cọ.
Vẻ nhõng nhẽo đang muốn đang được ôm này là học từ ai thế, trong đáng yêu quá chừng.
Có Niên Niên rồi cô cũng sẽ đỡ buồn hơn...nhưng ai đem nó đến đây chứ...cả cái bịch này hình như là đồ ăn...á còn là món cô đang muốn ăn nữa.
Cô vui vẻ cầm thức ăn rồi bế mèo nhỏ vào trong nhà, coi như có được một chút ngọt ngào rồi.
Góc khuất không xa có ai đó đang đứng nhìn về hướng của Ái, ánh nhìn ấy chỉ quay đi khi cô vào trong nhà.
"Niên Niên ngoan nha, em ở chỗ này đỡ hôm sau chị sẽ mua cho em một cái nhà mới mềm mại hơn." Cô vút ve con mèo vô cùng vui vẻ, đặt nó ngay ngắn trong một chiếc chậu nhỏ được trải một tắm thảm mềm.
Cô quay sang bịch thức ăn kia, nhanh chóng lấy thức ăn ra bên ngoài, nó thơm lắm luôn.
Nghe hương thơm thôi là cô thấy mãn nguyện rồi, cô không dám ăn vì sợ có độc nhưng mà không kìm được.
Cô nhanh chóng gắp đũa đồ ăn đầu tiên cho vào miệng...một mùi vị quen thuộc vô cùng.
Giống quá! Mùi vị này giống như đồ ăn lúc ở ý Tề Dụ Minh nấu cho cô ăn vậy...nhưng sao lại chắc không phải đâu sao có thể là anh ta chứ..có lẽ là Mỹ Lam gửi đến thôi..
Nghĩ đến đây cô không kìm được nước mắt lại khóc, ngoài khóc ra cô không làm được gì cả.
Nếu thật sự là anh ấy đưa đến, vậy tại sao lại không nghe cô giải thích.
Rốt cuộc anh ấy đang nghĩ cái gì vậy chứ, sao lại đẩy cô ra xa như vậy.
Cứ như vậy mỗi ngày luôn, cứ đúng vào một khung giờ sẽ có thức ăn đưa đến.
Cô điều canh chuẩn lúc tiếng chuông vang lên sẽ chạy ra ngay nhưng vẫn không kịp, hôm nào cũng là mấy món cô thích ăn.
Cô bất lực đứng trước cửa nhà mà hét lên.
"Tề Dụ Minh là anh có đúng không, nếu anh đã đến đây thì tại sao không em giải thích...anh không cần em không cần đứa bé trong bụng sao...nó là con của anh đó.." Những tiếng nấc nghẹn ngào phát ra cô bất lực ngồi khụy xuống ôm mặt, nước mắt rơi lã chã.
Phía xa kia vẫn là hình bóng ấy vẫn theo dõi và quan sát cô theo từng ngày, thấy cô khóc người đó cũng chẳng dám nhìn nữa xoay người rời đi.
Cứ như vậy ngày nào thức ăn cũng được đem đến, nhưng người đem đến không phải là Tề Dụ Minh mà là Tề Nhạc Việt.
Chuyện làm đồ ăn này thật ra không phải cậu, mà là người chú cố chấp kia.
Rõ ràng hôm đó ra tay đánh cậu còn đuổi Ái ra khỏi nhà trong nửa đêm, sao đó lại cho người theo dõi bây giờ còn nấu thức ăn nhờ cậu đem đến nói sợ cô ăn không quen, còn nói là cô đang mang thai ăn đồ bên ngoài không tốt.
Nhưng chuyện này ngoài cậu và chú ấy ra không được phép cho bất kì một ai biết, kể cả Nam Thành.
Cậu tự hỏi người chú này điên rồi, công ty thì gặp chuyện cỡ nào rồi mà chú ấy vẫn còn nhàn nhã.
Trước mắt ai bận bịu mệt mõi hay không thì cậu không biết chứ cậu thấy chú ấy quá nhàn hạ rồi.
"Nhiệm vụ chú giao cháu làm xong rồi đó, nhưng cô ấy hình như nhận ra người làm số thức ăn đó rồi...lúc nãy cháu đến cô ấy đưng trước cửa kêu lên có phải là chú đến không đó...nếu không phải vì cô ấy cháu sẽ không bỏ phí thời gian làm mấy việc này đâu." Cậu ngồi đối diện với anh, anh bây giờ vẫn đang vẫn rất bình thường, ánh mắt có chút đâm chiêu, suy nghĩ tính toán gì đó.
"Em ấy khoẻ chứ...ăn uống được là tốt cho cả mẹ và con.
Còn cháu ngoan ngoãn làm hết nhiệm vụ ta giao đi.
Hiểu chưa?" Hắn bước đến vỗ vỗ vai của Tề Nhạc Việt.
.