Nhà xác lạnh như một tủ băng, cái lạnh xuyên thấu vào từng lớp da thớ thịt, thấu tận vào xương vào tủy, những cơn rùng mình như thể máu nóng cũng biến thành nước đá.
Người phụ trách chần chừ đứng trước ngăn tủ đựng xác của Tiểu Mai, đắn đo nhìn Nhiếp Phong và Lam Nghi.
_ Khi cô ấy tự mình nhảy từ trên cao xuống, có rất nhiều người xung quanh đã chứng kiến được, vậy nên bên pháp y cũng chỉ tiến hành xét nghiệm máu và nước tiểu còn sót lại trong bàng quang của cô ấy, sau đó rửa sạch sẽ những vết máu đọng trên cơ thể và tiến hành khâu lại những vết thương.
Kết quả của cuộc khám nghiệm sẽ được chuyển trực tiếp đến văn phòng của ngài!
_ Cám ơn cậu! Bây giờ cậu có thể…
_ Để tôi lại một mình!
Thanh âm như một ngọn lửa cháy, hoang dại và sốc nổi của Lam Nghi vang lên chặn đứng thanh âm thanh nhã của Nhiếp Phong lại.
Bàn tay của cô bám chặt lấy tay nắm của tủ đựng xác lạnh ngắt.
_ Tôi nghĩ tiểu thư không nên nhìn cô ấy thì hơn…cho dù cô ấy đã được pháp y chăm sóc…nhưng mà…
Lam Nghi lặng lẽ không trả lời, ánh mắt như sa mạc cát cháy ấy hun hút gắn chặt vào tủ đựng xác của em gái mình với sự quyết tâm âm ỉ ngùn ngụt như lửa cháy…Cô đã chờ trong cái lạnh cắt da cắt thịt hơn 1 tiếng đồng hồ chỉ để đợi giây phút này….cô sẽ không đi nếu như không được nhìn thấy Tiểu Mai!
Nhiếp Phong lặng lẽ quan sát gương mặt cương quyết của Lam Nghi, che giấu đằng sau nét hoang dại bất cần ấy là cả một sự đau đớn vô vọng…Nhiếp Phong có thể nhìn thấy nỗi đau kinh hoàng đằng sau đôi mắt ngông cuồng ấy…
_ Cứ để cô ấy làm những gì cô ấy muốn!
Nhiếp Phong nói với người quản lý.
Ông ta chần chừ lo lắng hết nhìn Nhiếp Phong trầm mặc cao ngạo, lại tới nhìn Lam Nghi lặng lẽ bất cần…cuối cùng cũng đành thở dài theo Nhiếp Phong ra ngoài.
Tiếng bước chân xa dần…Giữa cái lạnh tái buốt, bàn tay đang nắm tay nắm ngăn kéo đổ mồ hôi đầm đìa dấp dính.
Sức lực của cả cơ thể như thể chỉ dồn lại cho giây phút này….khi Lam Nghi dồn nén như thể muốn vỡ tung…Bàn tay cô kéo mạnh…và tấm kim loại trượt ra khỏi hộc tủ tối om.
Trên bàn kim loại, xác của Tiểu Mai nằm co quắp thảm thương.
Cú ngã từ trên cao đã làm gẫy cổ cô bé, cho dù nhân viên pháp y có cố gắng thế nào cũng không thể nắn vị trí khớp cổ cứng đờ trở lại, xương đầu gối cũng gẫy hết, chọc cả ra ngoài lớp da thịt rách nát.
Khủy tay bẻ gập lại phía sau vặn vẹo.
Gương mặt trắng bệch dập nát, dọc từ giữa trán tới gáy sau, một vết khâu liêu xiêu ghê rợn như một con rết nằm trên gương mặt cô bé.
Bàn tay lạnh toát của Lam Nghi chạm vào làn da còn lạnh hơn gấp bội phần của Tiểu Mai...Cơ thể cứng đờ, gương mặt của cô bé chẳng còn lấy một chút sự sống cho dù là nhỏ nhoi nhất…Tiểu Mai nằm ở đó, bất động, đau đớn…
Nhưng dường như ẩn sau nét mặt bi thương ấy…là một sự bình thản lặng lẽ.
Ngón tay của Lam Nghi nhẹ nhàng ve vuốt gò má lạnh lẽo của Tiểu Mai, đôi mắt sâu thẳm hoang hoải như bờ cát sa mạc ấy dần dần hiện lên từng hình ảnh quá khứ đau lòng…
Tiểu Mai ngày bé thật xinh đẹp…Lúc em lớn phát âm bị ngọng, mỗi lần gọi tên Lam Nghi đều nói thành “Am I…Am I”…với bàn tay nhỏ bé ra đòi cô bế…Cô bé xinh đẹp lúc nào cũng tươi cười, hoạt bát như một con sóc nhỏ…Lớn một chút Tiểu Mai bắt đầu ra dáng thiếu nữ hơn, mà tính cách cũng trở nên đành hanh hơn, hay tìm cớ mè nheo bắt nạt Lam Nghi hơn, nhưng vẫn vô cùng dễ thương….Cô bé xinh đẹp với tương lai rộng mở tràn đầy hạnh phúc…giờ trở thành một cỗ xác không hồn, nằm đây bất động lạnh lẽo…
Bàn tay Lam Nghi ấp lên gương mặt của Tiểu Mai...Đôi mắt đau đớn tới câm lặng nhẹ nhàng ve vuốt yêu thương…
_ Tiểu Mai….Em hãy thật bình yên buông bỏ, rời khỏi thế giới tàn nhẫn này nhé…Đôi khi cái chết…cũng là một sự giải thoát mà!
****
Lam Nghi quỳ bên quan tài của Tiểu Mai, bất động như một pho tượng sáp nhìn từng người, từng người một bước tới thắp hương cho Tiểu Mai…Hương khói ấm rực mà sao lòng người thì lạnh lẽo.
Những người hàng xóm nói vài ba câu chia buồn với Lam Nghi rồi kéo nhau ra ngoài…Lời ong tiếng ve xì xào vang lên ngay khi đi khuất khỏi đôi mắt của cô.
_ Này…có biết vì sao đứa con gái út nhà đó chết không? Nghe đồn là ăn chơi đàn đúm lắm cho lắm vào, rồi bị tung video xấu hổ lên mạng, không chịu được nhục nên mới đâm đầu xuống đất tự tử đấy!
_ Đúng rồi! Mấy hôm trước con gái tôi về mở video lên cho tôi xem…Khiếp quá đúng là xấu hổ với thiên hạ.
Bà mẹ không chịu nổi cú sốc nhập viện cấp cứu rồi, đến cả tang lễ của con gái cũng không về nhìn được mặt lần cuối…Đúng là nghiệp chướng!
_ Vậy mới nói…mà bà có nhìn thấy mặt của đứa con gái cả của bà ta không? Nhìn gương mặt ấy chẳng giống một nét gì với đứa con gái út! Cái mắt ấy, cái miệng ấy chắc chắn là con lai! Nghe đồn đứa con gái cả là con riêng của bà ta, chồng bà ta phát hiện ra bị cắm sừng nên mới bỏ bà ta đó!
_ Thế thì đúng là có lý rồi! Bà nhìn xem….rõ ràng là em gái đoản mạng, mẹ thì nằm bệnh viện mà con nhỏ đó chẳng nhỏ lấy một giọt nước mắt.
Gương mặt cứ ráo hoảnh bất cần, cứ quỳ bất động như pho tượng ai qua ai lại, nói năng gì nó cũng chẳng thềm đáp lại….Đúng là loại thất lễ!
_ Phải! Gương mặt thì rõ xinh đẹp…Hóa ra lại là đứa lòng dạ tàn nhẫn! Ngay cả chứng kiến cái chết của em gái, cho dù là em gái nuôi thì người thường cũng vẫn phải có tình cảm…Cô ta đúng là một đứa con gái tàn nhẫn!
****
Gió thổi từng cơn quất mạnh lên da thịt Lam Nghi, đau tới buốt lạnh.
Thi thể em gái giờ đã nằm yên dưới mộ sâu.
Sẽ rất nhanh thôi, lớp đất mới đắp sẽ mọc lên một thảm cỏ xanh rì…và những bông hoa dại sẽ khiêm nhường khoe sắc tại nơi đây…
Niềm thương nhớ của mọi người rồi sẽ nguôi ngoai…rồi sẽ chẳng ai còn nhớ về ngày hôm nay thật rõ nét nữa…Sẽ chỉ có nỗi đau trong tim của người mẹ mất con là vĩnh viễn hằn sâu không thể lành lặn…
Và vết sẹo trong trái tim của Lam Nghi sẽ mãi mãi hiện hữu…để nhắc nhở cô về sự bi thương khốn cùng và cảm giác bất lực đến tiều tụy tan nát này….
Những người xung quanh đã tản ra đi về hết…Nghĩa trang vắng lặng, tiếng mưa buồn bã lặng rơi….khung cảnh hiu hắt tiêu điều trùm lên bờ vai hao gầy cô độc của Lam Nghi…
Bàn tay cô đặt lên lớp đất lạnh lẽo dần tan ra dưới mưa…Như thể qua từng lớp đất sâu thẳm, Lam Nghi có thể cảm nhận được tiếng gọi thầm lặng của Tiểu Mai…
_ Mưa rồi…đừng cứ mãi quỳ ở đây nữa, cô sẽ bị cảm lạnh đấy!
Vẳng trong gió thoảng, thanh âm trầm ấm tinh tế như tiếng đàn dương cầm xa vắng vang lên từ phía sau cô…
Không gian lập tức tràn ngập mùi Dương xỉ lịch thiệp nồng nàn…
Nhiếp Phong đứng phía sau lưng Lam Nghi, chiếc dù màu đen trong tay anh dang rộng che đôi vai hao gầy của cô khỏi những giọt nước mưa đang thi nhau rơi, ngày một nặng hạt.
Mái tóc xoăn vương trong gió, rối bời hoang dại…Lam Nghi dường như không hề nghe thấy tiếng nói của Nhiếp Phong, cho dù hơi ấm của anh đã gần nơi cô lắm…rất gần.
_ Lam Nghi...nghe lời tôi…Những kẻ gây ra chuyện này rồi sẽ bị Luật pháp trừng trị thích đáng!
Tiếng mưa bắt đầu rõ hơn, sâu đậm hơi, rả rích hơn, khắc khoải hơn….Và thanh âm khàn nhẹ như lửa cháy âm ỉ của Lam Nghi cô độc văng lên…
_ Nhiếp tiên sinh không biết có từng đọc câu chuyện này chưa? Ngày trước trong kì thị Đại học có một nữ sinh vì ba là liệt sĩ nên được cộng thêm 20 điểm….Khi đó mọi người đều nhao nhao phản đối, nói rằng đó là một sự ưu ái bất công...Ngài có biết nữ sinh đó khi nghe thấy câu chuyện đó đã nói gì không?
Tiếng thở dài nặng nề vang lên….mà thanh âm của Lam Nghi lại vô cùng mong manh…tựa như sương như gió…
_ Cô bé ấy nói…Bây giờ tôi trả lại các người 20 điểm! Các người có thể trả lại ba cho tôi không?
Lòng mắt sâu thẳm của Nhiếp Phong khẽ lay động….tiếng cười cô độc bất lực của Lam Nghi vang lên thấm cả hơi lạnh từ những hạt mưa…
_ Nhiếp tiên sinh…Cho dù có mang những kẻ đó ra mà luận tội…Thì em gái tôi còn có thể quay trở lại được không?
Sự bất lực mênh mông trong giọng nói của Lam Nghi khiến tâm can của Nhiếp Phong xao động…
_ Luật pháp có thể mang em gái tôi về không? Luật pháp có thể hàn gắn lại trái tim của người mẹ không? Nếu như Luật pháp thật sự có quyền lực như vậy…thì đã không bị mua bán đơn giản bằng tiền! Nếu như thật sự có công lý, thì phiên tòa sơ thẩm đó đã không trở thành nơi mua bán rẻ tiền của những kẻ có tiền có quyền….Nếu thực sự có sự nghiêm minh của Pháp luật, thì em gái tôi đã không nằm ở đây!
_ Không đúng!
Thanh âm tràn đầy từ tính nhưng nghiêm khắc của Nhiếp Phong vang lên, cắt ngang những lời nói vội vã của Lam Nghi đang tuôn ra tựa như mưa như gió.
_ Pháp luật là chuẩn mực cao nhất và không thể bị lấn át bởi bất kì chuẩn mực nào khác.
Pháp luật không phân biệt người lãnh đạo quốc gia hay người dân thường, người giàu hay người nghèo, nam hay nữ, sang hay hèn…Pháp luật là thượng tôn, là chuẩn mực, là quy tắc, là đạo đức, là bác ái, là một cán cân công lý công bằng! Những kẻ dám làm lệch cán cân đó nhất định sẽ phải trả giá cho hành vi của mình!
Ánh mắt sâu thẳm của Nhiếp Phong nhìn chằm chằm về hướng Lam Nghi, hàng lông mày sắc bén của anh xô lại giận dữ.
_ Pháp luật có thể bị bóp méo vì bàn tay con người! Nhưng giá trị của Pháp luật thì không bao giờ bị bác bỏ, bị chà đạp hay vùi dập! Không thể vì một phiên tòa bị mua bán mà đạp đổ cả hệ thống Luật pháp! Phải khiến kẻ đáng tội phải chịu tội! Làm gương răn đe cho những kẻ khác! Lấy lại sự nghiêm minh của Pháp luật, trả lại sự trong sạch cho em cô! Đấy mới là giá trị cao cả nhất, tối thượng nhất!
_ Nếu như bây giờ cô suy sụp, chỉ làm những kẻ tiểu nhân đắc trí, những người tin tưởng vào cô thất vọng, người ở lại đau lòng, người ra đi không nhắm được mắt! Khi đó cô mới thực sự thua rồi!
Thanh âm cứng rắn, cao ngạo, mạnh mẽ và bất khuất của Nhiếp Phong vang lên.
Hắn cúi người đặt chiếc dù xuống cạnh Lam Nghi rồi quay người bỏ đi trong màn mưa ngày càng nặng hạt….