Ánh mắt thẳm sâu của Nhiếp Phong vẫn cứ điềm đạm như thế, thông tuệ như thế, trói ghì Lam Nghi bằng một sợi dây vô hình, kéo cô xuống dưới vực sâu không đáy, khiến cho cô không cách nào ứng phó, dần dần rơi vào nơi vô định….
Tựa như vận mệnh chẳng thể chuyển dời!
Hắn ngồi trên ghế rộng, ung dung thưởng thức gương mặt xinh đẹp đang hoảng hốt tới tê dại của Lam Nghi…Dáng ngồi đẹp như một vị vương gia đang chiêm ngưỡng vương phi của mình…
Đầu ngón tay thon dài của hắn khẽ co lại, say mê ngắm nhìn mái tóc ôm lấy gương mặt cá tính hoang dại, cảnh đêm thành phố in vào lòng mắt long lanh hoảng hốt, mênh mông vời vợi, đôi môi đầy đặn căng mọng hé mở, bờ vai mềm mại ẩn sau làn tóc dày dặn, chiếc váy màu bạc bó sát lấy thân thể gợi cảm quyến rũ, lấp lánh choáng ngợp….
Cô thật đẹp!
Đẹp tới mức khiến hắn đột nhiên cảm thấy tức giận!
Sự có mặt của Nhiếp Phong nằm ngoài sức tưởng tượng, nằm ngoài cả dự định của Lam Nghi…Ngay cả trong cơn ác mộng hoang đường nhất, Lam Nghi cũng không thể tưởng tượng tại sao lại hắn lại xuất hiện ở đây mà không phải là Kiều Chấn Vũ…Cô thật sự muốn hỏi hắn…nhưng sâu trong thâm tâm lại sợ phải hỏi….
lại càng sợ câu trả lời mà mình sẽ nhận được!
Một khoảng khắc dài tựa như vô tận khắc nghiệt trôi qua, Lam Nghi chẳng thể nghe thấy gì khác ngoài tiếng nhịp tim của chính mình đang điên cuồng đập mạnh đến ngạt thở, hòa cùng tiếng điều hòa âm ỉ trên trần nhà đang thổi những luồng khí buốt lạnh phả xuống làn da cô run rẩy…
Lam Nghi cũng không hiểu tại sao cô lại đột nhiên lo lắng….
nhưng chỉ cần nhìn vào đôi mắt bề ngoài thì ung dung điềm tĩnh, nhưng sâu bên trong là cuồng phong bão tố ấy, đầu ốc Lam Nghi trở nên trống rỗng….
như một tờ giấy trắng vô dụng!
_ Không có gì muốn hỏi tôi sao?
Giọng nói tinh tế như tiếng đàn dương cầm, dạo lên những thanh âm tựa như gió như mây, lại mơ hồ tiếng mỉa mai khiến người khác câm lặng…
Lam Nghi khẽ cau mày, đôi môi căng mọng của cô hé mở…mà lại chẳng có thanh âm nào được thốt ra, chỉ có tiếng hít vào gấp gáp….
Cần cô cô căng lên một nét khắc tuyệt đẹp…
Mùi hương Dương xỉ lịch lãm quyến rũ của Nhiếp Phong hòa cùng mùi Cam đỏ nồng cháy gợi cảm của Lam Nghi, vừa rực rỡ chói gắt, vừa nồng nàn sâu thẳm, vừa dung hòa êm ả, lại vừa khắc nghiệt mạnh mẽ, tạo thành một dòng hương nồng say tới nghẹt thở….
Lam Nghi cắn đôi môi căng mọng của mình, đôi mắt như bờ cát sa mạc của cô hướng xuống sàn gỗ….
một lúc lâu sau, thanh âm khàn nhẹ như lửa cháy của cô mới khô khốc vang lên.
_ Xin lỗi ngài…chắc tôi tới nhầm phòng rồi!
Thân hình uyển chuyển của Lam Nghi quay đầu bước đi, nhưng ngay khi tiếng giày cao gót của cô vừa vang lên, thì cánh cửa ra vào đã lập tức đóng lại…
Không gian lập tức lặng phắc lại!
Lam Nghi nhìn cánh cửa gỗ đóng sập trước mắt mình với nỗi bất an đang dấy lên trong lòng cô lớn như biển động sóng trào.
_ Ngài Nhiếp…thế này là sao? Ngài đang làm gì vậy?
_ Lam Nghi! Không phải tôi đã nói với cô rồi sao?
Nhiếp Phong từ tốn và nhẹ nhàng, rất nhẹ nhàng nói với Lam Nghi…nhưng lòng mắt của hắn thì dữ dội như lửa cháy.
_ Đừng bao giờ hỏi những câu hỏi có thể kéo tụt IQ của cả hai chúng ta xuống! Tôi thích những người phụ nữ thông minh, chứ không phải những người mặt xinh như đầu óc ngắn….
rõ chưa Lam Nghi?
_ Việc ngài thích phụ nữ như thế nào chẳng liên quan gì đến tôi cả! Bây giờ tôi yêu cầu ngài mở cửa phòng cho tôi ra ngoài!
Lam Nghi nhẹ nhàng lên tiếng, cố gắng không bộc lộ sự nóng vội của mình ra ngoài âm thanh run run…
Trái ngược với sự nóng vội của Lam Nghi, Nhiếp Phong lại quá mức bình đạm…Dáng vẻ bình thản ung dung ấy của hắn thật sự thiêu đốt tâm trạng của Lam Nghi cháy thành than…
Ngả người ra thành ghế, Nhiếp Phong ung dung siết bàn tay mình lại, đặt lên đầu gối mình…
Nụ cười nửa miệng ngạo mạn nở ra trên khóe môi đẹp đẽ như tượng khắc, Nhiếp Phong thong thả nhìn Lam Nghi như chiêm ngưỡng một đồ vật quý giá đang sắp sửa thuộc về hắn, nhẹ giọng trả lời.
_ Cô đang nóng vội đi đâu sao? Lam Nghi? Sợ rằng đến muộn thì thất lễ với khách của cô à? Đây có phải là nguyên tắc nghề nghiệp của cô không Lam Nghi?
Câu hỏi sắc như dao, mỗi lời nói vang lên là sát thương chí mạng, khiến cho Lam Nghi cảm giác như thể người đàn ông trước mặt đang dùng roi quất lên da thịt cô vậy!
Nhiếp Phong cười, nụ cười càng lúc càng mê hồn, càng lúc càng quyến rũ, càng lúc càng nguy hiểm!
_ Phải rồi…Làm nghề nên trọng nghề! Nếu như không có chữ tín là không được…Nhưng mà cô đừng lo, Lam Nghi xinh đẹp….
Tối nay khách hàng của cô sẽ là tôi! Kiều Chấn Vũ đã chấp nhận nhượng lại cô cho tôi với giá 10 triệu Nhân dân tệ rồi, bé con ạ!
Tiếng thở hắt ra của Lam Nghi hòa vào không gian khắc nghiệt…Lam Nghi siết bàn tay lại vào nhau, đôi môi căng mọng mấp máy.
_ Nhiếp tiên sinh…tôi nghĩ ngài hiểu lầm rồi!
Lam Nghi lắc đầu, nụ cười héo hắt nở trên môi cố gắng phân trần….
nhưng những thanh âm tiếp theo của Nhiếp Phong lại khiến cho thanh âm của cô câm bặt.
_ Từ chối lời mời làm việc của tôi để kiếm tiền bằng cách đi ngủ với đàn ông khác! Xem ra lúc trước tôi đã đánh giá cô quá cao rồi! Tôi nghĩ cô là người con gái có lòng tự trọng, sẽ kiếm tiền bằng công sức của mình, hóa cô lại là loại con gái chỉ thích nằm ngửa ra dạng chân cho đàn ông khác để kiếm tiền! Giống y như người mẹ của cô! Dòng máu con đi*m chảy trong người thì khác làm sao được!
Không gian lập tức đông thành đá!
Lòng mắt của Lam Nghi từ bối rối trở nên ngỡ ngàng….
rồi lập tức hóa thành giận dữ, ngông cuồng và bất cần…nụ cười héo đi trên khóe môi cô….
Lam Nghi lạnh lùng nhìn Nhiếp Phong, những lời miệt thị quá mức tàn nhẫn tuôn ra từ đôi môi đẹp đẽ kia khiến cho máu nóng trong người của Lam Nghi xộc thẳng lên đầu.
_ Nhiếp luật sư! Tôi cảnh cáo ngài! Ngài đang vi phạm trắng trợn quyền được tôn trọng danh dự và nhân phẩm của công dân!
Nhiếp Phong nhếch mép cười…Bàn tay hắn tao nhã đưa vào trong áo vest, rút ra một tập tiền đô la mới cứng còn thơm mùi mực, vứt xuống đất….
Những đồng Mỹ kim mệnh giá 100 đô rơi đầy trên sàn, trước ánh mắt lặng lẽ của Lam Nghi.
_ Không phải cô nói với lão già đó chỉ cần có tiền thì việc gì cô cũng dám làm sao? Dưới chân tôi đang là 100 nghìn đô la tiền mặt! Quỳ xuống mà nhặt đi! Đối với việc chấp nhận ôm ấp một lão già bằng tuổi mẹ cô thì việc này có đáng gì đâu!
Thanh âm nhàn nhã mà tinh tế vang lên, tại sao lại khiến Lam Nghi cảm giác như thể roi quất vào người….
!
_ Ngủ với một lão già biến thái để kiếm tiền đóng tiền viện phí, để trả tiền Luật phí cho tôi…Những đồng tiền này quý giá quá tôi cũng không dám nhận! Mà mẹ cô biết cô bán thân đi để cứu sống bà ấy chắc cũng cảm động đến vỡ tim mất!
Ánh mắt của Lam Nghi lập tức điên dại, sự hoang đã dâng lên như thể một con báo con khát máu…Lam Nghi nhìn thẳng vào đôi mắt của Nhiếp Phong, lạnh lùng nói.
_ Câm miệng lại! Đừng bao giờ lôi mẹ của tôi vào!
_ Mẹ nào? Người mẹ đang nằm trong bệnh viện chờ những đồng tiền bán thân của cô? Hay bà mẹ mà cô đang thừa hưởng dòng máu con đi*m?
Nhiếp Phong lạnh giọng hỏi…Lam Nghi cũng cảm thấy mình thật sự nhịn không nổi nữa….
Gằn giọng đáp lời….
_ Nhiếp tiên sinh! Tôi thấy dường như anh đang tức giận thì phải? Cho dù anh đang cố tình tỏ ra bình thản, nhưng thật ra bây giờ anh giống như một đứa trẻ hờn mát vậy!
Hàng lông mày của Nhiếp Phong khẽ nhướn lên…Hắn ngả người ra ghế, nhìn Lam Nghi gằn từng tiếng với mình.
_ Tại sao anh lại tức giận? Vì tôi thà đi làm đi*m còn hơn chấp nhận vào làm trợ lý của anh sao? Hay vì tôi thà ngủ với một lão già đáng tuổi mẹ mình còn hơn là ngủ với anh?
Đường hàm của Nhiếp Phong gồng lên dưới lớp da mặt, nụ cười lành lạnh nở ra trên môi và ánh mắt trở nên sát khí lạnh như mắt sói…
Lam Nghi bật cười nhìn những biến đối trên gương mặt của Nhiếp Phong, lửa giận nổi lên trong lòng….
Hôm nay cô phải cho người đàn ông trước mặt nếm trải một chút thế nào là sát thương ngôn từ!
_ Đúng rồi đấy Nhiếp Phong! Tôi chính là mang trong mình dòng máu con đi*m đấy! Có làm sao không? Có liên quan gì đến anh không? Việc tôi dạng chân ra cho bất kì thằng đàn ông nào cũng có liên quan gì đến anh không? Tại sao đột nhiên anh lại tức giận như vậy?
Câu hỏi của Lam Nghi vang lên, khiến cho cổ họng của Nhiếp Phong lập tức bị thít chặt lại…
Nụ cười nửa miệng hiện trên môi, Nhiếp Phong cười lạnh bằng mũi…nhìn Lam Nghi cũng đang mỉm cười lại với hắn….
_ Anh từng dặn tôi đừng bao giờ hỏi những câu hỏi mà bản thân mình chưa có câu trả lời! Vậy hôm nay tôi muốn trả lại anh một câu…Đừng bao giờ xen vào việc của người khác! Cũng đừng bao giờ nghĩ rằng bản thân của mình biết được tất cả!
Giọng nói khàn nhẹ của Lam Nghi vang lên, đôi mắt đẹp tới câm lặng của cô hướng xuống…bàn tay siết chặt lại với nhau.
_ Nhiếp tiên sinh…Tôi nói cho anh biết! Ngày hôm nay cho dù tôi có ngủ với đàn ông thật, thì cũng là quyền và lựa chọn của tôi! Không mượn anh quản!
Ánh mắt dữ dội như lửa cháy của Lam Nghi nhìn vào gương mặt điềm tĩnh lạnh lẽo của Nhiếp Phong…Cái chau mày đầu phẫn nộ, và đường hàm siết chặt lại, nhìn hắn dường như muốn ăn tươi nuốt sống Lam Nghi.
Sự bướng bỉnh ánh lên trong lòng mắt hoang dại ấy, Lam Nghi không hề biết dáng vẻ của cô lúc này đẹp tới mức như thế nào, lại khiến Nhiếp Phong tức giận thế nào?
Tại sao cô thà chấp nhận ngủ với một người đàn ông khác, còn hơn chấp nhận lời đề nghị của hắn?
Tại sao?
Thân hình cao ngạo của Nhiếp Phong ngồi lặng như một bức tượng, đôi mắt như chứa đựng càng thi viện thông tuệ của Nhiếp Phong tĩnh lặng hướng xuống, đường hàm cao ngạo siết chặt lại, và ánh mắt hắn trở nên vô cùng lạnh giá…
Đủ rồi!
Đối với hắn…kiên nhẫn đến thế này là quá đủ rồi!
Hết giờ đóng vai ông tốt bụng rồi!
_ Cô biết không…
Thanh âm tinh tế như tiếng đàn dương cầm vang lên, rất dịu dàng, rất êm ả….
nhưng không hiểu sao lại khiến Lam Nghi bất giác giật mình…
_ Tôi chợt nghĩ đến chuyện….
Việc cô mang ơn tôi và Luật phí…cũng có một cách trả đủ cho cả hai đấy!
Lòng mắt hướng về phía Lam Nghi, dữ dội và mãnh liệt, ẩn chứa một tia ẩn ý…Khiến Lam Nghi thoáng đờ đẫn….
và lập tức hiểu ra!
_ Nhiếp tiên sinh….
ngài không định….
_ Tôi chính là định như cô đang nghĩ!
Câu trả lời làm đầu óc Lam Nghi nổ uỳnh một cái….
Siết chặt lấy chiếc váy của mình, Lam Nghi thảng thốt bật lên một câu hỏi khiến Nhiếp Phong bật cười…
_ Tại sao….
?
_ Ha…
Tiếng cười vọng vào những bức tường, đập vào cửa kính dày, âm vang tới vô tận…Lúc này Nhiếp Phong mới từ từ đứng lên….
Chiều cao cùng thân thể mạnh mẽ của hắn lập tức khiến không gian trở nên thật áp lực…Bóng hắn phủ xuống như thể bao trùm lấy mọi thứ xung quanh, đôi mắt thông tuệ và nụ cười lơ đãng…Nhiếp Phong đẹp tới mức kì lạ….
và nguy hiểm tới mức đáng sợ…
Bước chân của hắn ung dung bước về phía chiếc bàn bên cạnh….
Một bình đựng rượu, màu rượu đỏ như màu máu và hai chiếc ly bằng pha lê sang trọng….
Nhiếp Phong ung dung một tay đút vào túi quần, một tay mở nắp chai pha lê, từ tốn rót rượu ra ly…
_ Câu chuyện sẽ là như thế này….
Một người đàn ông “vô tình” vào nhầm phòng của một cô gái đang chuẩn bị tiếp khách.
Vị khách của cô ta vì một lý do nào đó mà “vô tình” không có mặt.
Một ly rượu rót sẵn để trên bàn, “vô tình” lại đúng lúc người đàn ông đó đang khát…Anh ta nhấc ly rượu trên bàn lên, uống một ngụm…
Nhiếp Phong ung dung nhấc rượu đỏ lên, tác phong quyến rũ đến điên cuồng, trước ánh mắt khó hiểu của Lam Nghi, tao nhã hé miệng uống một ngụm….
Rượu đỏ tràn vào nét môi đẹp tới khắc nghiệt, Nhiếp Phong ngửa cổ uống cạn rượu đỏ….
Đầu ngón tay làm một động tác tuyệt đẹp lau đi vết ẩm trên khóe môi….
bàn tay ung dung đặt ly rỗng xuống…
Ánh sáng mơ hồ làm chiếc ly lóe sáng, rượu đỏ lại càng đậm sâu…
Và thanh âm của hắn càng trở nên ngạo mạn quyến rũ…mang theo hơi thở nguy hiểm vẽ lên nỗi sợ trong lòng Lam Nghi…từng chút từng chút một….
_ Nhưng cả người đàn ông kia và cô gái đó đều không biết rằng, gã khách hàng vốn dĩ là một tên bất lực, cần phải dùng “thuốc” để duy trì bản năng đàn ông….
Và như mọi lần….
“Thuốc” luôn được chuẩn bị sẵn trong….
.
_ RƯỢU!
Thanh âm hoảng hốt của Lam Nghi vang lên, mang theo nỗi kinh hoàng tới tột độ…
Trong rượu…có “thuốc”!
Nụ cười trên môi của Nhiếp Phong càng lúc càng sâu, càng lúc càng đậm…hắn vỗ vỗ bàn tay vào nhau, mỉm cười tán thưởng.
_ Thông minh….
! Vì trong rượu có “thuốc”….
người đàn ông đó đành lực bất tòng tâm…chẳng thể làm chủ được hành vi của mình….
Một tiếng động nổ uỳnh trong đầu Lam Nghi….
Cô vội vã quay đầu, hoảng loạn lao về phía cánh cửa đóng kín…
Ngoài hành lang vắng lặng, những ánh nến chập chờn mơ hồ như xa xăm, tưởng chừng như không gian hoàn toàn chìm đắm….
Đột nhiên một thanh âm khàn cháy vang lên, hoảng hốt tới điên loạn xé toạc màn đêm sâu thẳm….
_ KHÔNG….
!