Đã là canh giờ thứ bao nhiêu rồi?
Lam Nghi hoàn toàn không phân định được điều gì nữa…Rút cuộc mọi thứ đang diễn ra ở nơi đây…là hiện thực, hay là một cơn ác mộng?
Cổ họng bỏng rát và khô cháy, đôi môi đầy đặn rớm máu vì bị cô cắn mạnh liên tục để ngăn những tiếng hét vô vọng bật ra khỏi môi.
Mái tóc xõa tung ướt đẫm mồ hôi dính bết trên gương mặt xanh xao tiều tụy…Cổ tay bị thít đến mức tím tái, Lam Nghi còn cảm thấy một chút xót đau âm ỉ tại nơi bị Nhiếp Phong trói chặt ấy…có lẽ chiếc thắt lưng da đã làm chảy máu cổ tay cô…
Nhưng tất cả nỗi đau đớn không thể vào kinh hoàng bằng thứ đang tàn nhẫn hành hạ cô lúc này…
Nơi sâu kín mong manh ấy ướt đẫm tới cùng cực, còn thứ dụng cụ kia vẫn không ngừng rung dữ dội, như thể muốn rút kiệt cô, lấy mạng cô…
Cho dù Lam Nghi đã cố sống cố chết cọ chân vào nhau, làm mọi cách để nó tuột ra khỏi chiếc quần l*t ướt đẫm tới khổ sở…nhưng cô càng cọ quậy, “quả nho” trơn tuột đó càng tiến vào sâu, khiến cho Lam Nghi lực bất tòng tâm, đờ đẫn cùng quẫy trong thứ cảm xúc tội lỗi mang màu sắc như loài hoa rực máu của ác quỷ.
Là lần đầu tiên cô biết tới cảm xúc sa đạo cùng quẫy, thế mà lại bị tra tấn cho chết đi sống lại, khiến cho mỗi lần cơn run rẩy ấy kéo tới, Lam Nghi cũng chẳng còn cách nào khác và ngô nghê vặn thắt người…Và dòng mật d*ch như thác đổ đó cứ tuôn ra ư*t cả hai bắp đùi cô…
Lam Nghi cứ nghĩ chỉ một lần thôi, chỉ một lần….
rồi mọi thứ sẽ chấm dứt…Nhưng không!
Điều đó cứ liên tục, liên tục kéo dài…nhưng thời gian không bao giờ chấm dứt…lần sau lại điên cuồng hơn lần trước….
Tra tấn cô, vũ nhục cô…Để rồi chẳng còn lại gì ngoài sự đau đớn tới chết đi sống lại!
Lam Nghi nghĩ rằng có lẽ Nhiếp Phong muốn để cho cô chết, chết trong cả sự nhục nhã từ thâm tâm cho tới xác thịt….
Lam Nghi đã nghĩ rằng chỉ một cơn bão ùa tới nữa thôi…cô thật sự sẽ chết!
Trong cơn cuồng quay dãy dụa, một phần nào đó sâu thẳm trong Lam Nghi…thật sự cầu mong Nhiếp Phong quay lại…!
Đột nhiên tiếng mở cửa phòng vang lên, thanh âm xa lạ khiến Lam Nghi sợ hãi, đôi chân thon thả run rẩy co vào nhau theo bản năng, ánh mắt Lam Nghi hoảng loạn hướng đôi mắt bị bịt kín nhìn về phía ánh sáng mờ mịt…
Dáng người cao cao tại thượng, ung dung tự tại, bình bình đạm đạm…giống hệt như những văn nhân được họa trong những bức tranh cổ…
Lam Nghi không thể thấy thấy hắn đã thay quần áo, và thấy cả tấm băng gạc trên đầu…
Cơn run rẩy chập chờn ùa tới làm đôi mắt cô hoa lên…Lam Nghi lập tức theo bản năng cắn chặt môi lại, đầu óc trống rỗng tê tái…
Vì bị bịt chặt, Lam Nghi không thể nhìn thấy sự hoảng loạn còn vương lại trong lòng mắt hắn…Vừa rồi Nhiếp Phong bị Lôi Triệt dọa cho một trận, lập tức gọi vội vàng cho Tề Yến Thanh…để rồi làm trò cười cho hai tên sói già nham hiểm!
Nhưng ngay khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Nhiếp Phong dường như quên hết mọi thứ trong thực tại…tất cả chỉ dồn vào một mình Lam Nghi…
Chiếc váy màu bạc óng ánh như nước lộn xộn không đủ che đi thân thể mĩ miều gợi cảm, ánh mắt mờ mịt hoang dại và mái tóc tán loạn xô lệch, bờ vai mỏng manh mềm mại, đôi chân thon dài con chặt lại….
và nơi bí ẩn ư*t đẫm lóng lánh như ánh bạc…
Bàn tay đẹp đẽ của Nhiếp Phong chạm lên cổ chân mảnh khảnh của Lam Nghi, cảm nhận sự run rẩy cùng quẫy dấy lên trong từng lớp da thịt…
Nhiếp Phong cảm nhận Lam Nghi muốn co chân lại, nhưng dường như cô quá yếu nên không thể chống lại hắn…nhưng bản năng vẫn thôi thúc cô phản kháng, dù chỉ là sự phản kháng rất nhỏ.
Ánh mắt sâu thẳm của Nhiếp Phong quét qua gương mặt mệt mỏi tê dại của Lam Nghi, bàn tay hắn lướt lên đôi chân thon dài của cô, qua vùng đ*i yếu ớt…và chạm vào vùng ẩm ư*t đang nhiễu ra trên đôi chân cô.
_ Xem ra em và thứ này đã chơi đùa rất vui vẻ…
Đầu ngón tay của Nhiếp Phong xoa xoa một chỗ nhầy nhụa ẩm ư*t, thanh âm tinh tế như tiếng dương cầm, mang theo một chút dư vị nặng nề kiềm chế….
Ngón tay hắn tiến sâu vào bên trong quần l*t đã ư*t sũng tới thảm thương của Lam Nghi, cong nhẹ đầu ngón tay và kéo tuột nó ra khỏi chân cô…
Một tiếng thở hắt ra bất lực, Lam Nghi cố sức co chân lại, nhưng bắp đùi run rẩy của cô hoàn toàn không thể phản kháng…
_ Yên nào….
yên nào….
để tôi ngắm….
Nhiếp Phong xuýt xoa nhè nhẹ, đầu ngón tay thon dài đẹp đẽ của hắn tách nhẹ đóa hồng của cô ra…
Màu hồng rực nóng bỏng và ẩm ư*t khiến trái tim hắn đột nhiên đập điên cuồng….
nơi sâu thẳm khép kín chưa một lần được khái phá của cô lộ rõ trước đôi mắt cuồng dại của hắn….
Yết hầu của hắn trượt xuống khi hắn nuốt khan trong cổ họng…
Ngón tay của Nhiếp Phong chạm lên nụ hoa xinh đẹp của Lam Nghi….
Hơi thở tuyệt vọng bật ra khỏi môi, Lam Nghi hổn hển nghẹn ngào…chẳng còn sức lực để run lên nữa…
Đầu ngón tay của hắn nhẹ nhàng vuốt lên vuốt xuống, nơi ư*t đẫm làm ngón tay của hắn dễ dàng yêu thương cô hơn…Lam Nghi sợ tới mức tái mét gương mặt….
cô không thể nữa….
_ Yên nào…bé con! Cho tôi xem em nào….
_ Không….
Lam Nghi nghẹn ngào phản đối, cơn nóng rẫy bắt đầu dâng lên theo từng nhịp vuốt của Nhiếp Phong!
Ánh mắt hắn nhìn vào đôi mắt hoang dã tê dại, đầu mũi đỏ ửng và đôi môi bầm dập tổn thương…Hắn ngồi sát hơn vào cô, cả hơi thở của hắn cũng trở nên nóng bỏng….
_ Tôi muốn nhìn biểu cảm của em khi em tới….
Mau ra cho tôi ngắm…
_ Không…
Hơi thở nghẹn ngào cuồng loạn, Lam Nghi run rẩy ngửa đầu ra sau….
hàm răng muốn cắn chặt lấy đôi môi, đột ngột bị đầu ngón tay hắn sộc thẳng vào.
_ M*t!
Một lời ra lệnh vang lên, Nhiếp Phong miết ngón tay mạnh hơn…và cơn cực c*m ùa tới khiến Lam Nghi chết lặng…
Đôi môi cô run rẩy miết lấy đầu ngón tay của Nhiếp Phong đang xộc trong miệng mình, cật lực m*t để ngăn tiếng kêu thất thanh…hàm răng cắn chặt lấy ngón tay ấy…mạnh tới mức khiến Nhiếp Phong đau tới nhíu mày…
Vậy mà khóe miệng đẹp đẽ của hắn lại bất giác nở ra một nụ cười…
Nét môi cao ngạo đẹp đẽ ghé sát vào vành tai đỏ ửng của Lam Nghi…Và thanh âm tràn đầy dụ hoặc từ tính vang lên như một lời thôi miên mời gọi…
_ Nhiếp Phong!
Đầu óc cuồng loạn của Lam Nghi lúc này giống như một tờ giấy trắng, bất lực để hắn muốn viết lên điều gì thì viết.
Thanh âm khàn đặc như lửa cháy của Lam Nghi run rẩy vụn vỡ vang lên như một con búp bê vô lực.
_ Nhiếp….
Phong!
_ Ngoan lắm….
thưởng cho em!
Đấu ngón tay của Nhiếp Phong đột ngột ấn mạnh lên nụ hoa run rẩy của Lam Nghi…và cơn cùng cực ùa vào thân thể mềm oặt của Lam Nghi như bão cuốn…
Tiếng hét váng vất bật ra khỏi môi, lớn tới mức khiến cổ họng khát khô của cô trở nên cháy bỏng….
Lòng mắt hoa đi hoảng loạn…Lam Nghi không còn biết gì nữa khi cơ thể của mình rơi thẳng vào một vùng thẳm sâu hư vô…
****
Khi Lam Nghi mở mắt ra, trời đã sáng từ rất lâu, bịt mắt cũng đã tháo ra và Nhiếp Phong cũng bỏ đi từ bao giờ…
Cơ thể sạh sẽ thơm ngát….
có lẽ Nhiếp Phong đã giúp cô tắm rửa sạch sẽ rồi mới rời đi…
Nơi nào đó tê dại tới mức cùng cực…nhưng Lam Nghi chẳng còn để tâm tới nữa…
Đôi chân run rẩy của cô bước xuống giường, gương mặt vô hồn và câm lặng….
Lam Nghi loạng choạng bước xuống giường, tiến về phía cửa sổ…
Bàn tay cô kéo mạnh rèm cửa ra, để ánh nắng gắt gỏng ùa vào cơ thể bỏng rát…Lam Nghi nhìn ngắm khung cảnh Thượng Hải huy hoàng tránh lệ với đôi mắt vô cảm và cơn rát bỏng xuyên thấu nhắc nhở cô về những gì đã xảy ra đêm qua…
Gương mặt cô càng lúc càng trở nên lạnh lẽo….
đôi mắt trống rỗng và ráo hoảnh…
Chẳng có giọt nước mắt nào chảy xuống…
Thay vào đó…là một nụ cười lạn lùng nở trên khóe môi rách bầm của Lam Nghi.
****
Lam Nghi chạy vội vào bệnh viện, đã quá giờ cô thường tới thăm mẹ cô, chắc chắn mẹ cô sẽ lo lắng.
Đôi chân cô vội vã hướng tới phòng bệnh, nhưng khi cánh cửa mở ra…Căn phòng trống rỗng và chiếc giường sạch sẽ phẳng phiu khiến trái tim Lam Nghi đập như nổ tung.
_ XIN LỖI!
Cô lớn tiếng hỏi y tá trực bệnh viện trong cơn hoảng loạn kinh hoàng.
_ Xin hỏi mẹ tôi đâu rồi?
_ À cô Lam! Sáng nay bà Trương đã được chuyển viện rồi!
_ Chuyển viện? Chuyển viện nào?
Đáp lại sự hoảng hốt của Lam Nghi, nữ y tá tươi cười giải thích với cô.
_ Chuyển tới bệnh viện tốt nhất thành phố - Bệnh viện tư nhân Royal!