Tổng Tài Tàn Khốc Cưỡng Tình


Khi thanh âm ương bướng rực cháy như ngọn lửa kia ngừng lại, lòng mắt như sa mạc hoang dại không ngần ngại mà nhìn thẳng vào đôi mắt an tĩnh của Nhiếp Phong, đôi môi đầy đặn vẫn còn vết bầm của Lam Nghi tựa như một lời mời gọi không thể khước từ.
Nụ cười nửa miệng cao ngạo nở trên khóe môi đẹp đẽ sắc nét thu hút của hắn, Nhiếp Phong ung dung gác đôi chân thon dài tuyệt đẹp lên nhau, phong thái vừa lịch thiệp vừa tao nhã vô cùng cuốn hút…Cho dù là người có đầu óc tưởng tượng phong phú tới mức nào cũng không thể vẽ ra được…đằng sau dáng vẻ hào hoa phong nhã ấy là cả một vùng tăm tối khiến người khác phải rùng mình.
_ Em đúng là một người con gái khiến người ta phải bất ngờ đấy…Lam Nghi! Chẳng có mấy người đủ trơ trẽn để dám đứng trước mặt đàn ông chào bán thân thể mình thế này đâu!
Thanh âm tinh tế tựa như bản dương cầm tuyệt diệu, lại nói ra những lời sát thương tới mức không dao không gươm mà cũng có thể khiến đối phương chảy máu.
Đối diện với lời miệt thị mà Lam Nghi cũng đã dần dần quen thuộc.

Đáp lại sự công kích ác ý ấy chỉ là cái nhìn vô cảm và nụ cười nhẹ tênh tênh.
_ Đi với bụt thì mặc áo cà sa, đi với ma thì mặc áo giấy.

Không biết Nhiếp luật sư đã nghe tới câu này chưa? Với hạng người bệnh hoạn như anh, tôi cũng chẳng phải mất công đóng vai thục nữ làm gì!
Mái tóc xoăn dày dặn càng tôn lên gương mặt cá tính và đôi mắt hoang dại của Lam Nghi…Đôi môi hé mở bất cần mà cũng thật kiêu ngạo, khiến cho Nhiếp Phong đột nhiên cảm thấy có chút nóng giận.
Người đàn ông như hắn – người chưa từng bao giờ biết đến tức giận, người chưa từng bao giờ biết đến nóng vội – luôn luôn nhìn cuộc đời bằng ánh mắt lạnh nhạt, an tĩnh và xa cách – đối với người con gái trước mặt lại dễ dàng nổi nóng tới như vậy!
_ Cũng đúng!
Từng thanh âm tựa như từng nốt nhạc hoàn hảo, Nhiếp Phong hờ hững vờ như phủi một hạt bụi vô hình dính trên gấu quần hắn bằng những đầu ngón tay thon dài.

Lòng mắt sắc lạnh tựa như loài sói nham hiểu nhìn thấu vào trái tim của Lam Nghi.
_ Thịt là của người cha vô trách nhiệm.


Máu là của người mẹ làm điếm.

Chẳng trách cô chẳng có chút do dự mà mang thân xác của mình đi bán…Suy cho cùng cũng chỉ là một thứ đồ được tạo nên từ những loại phế phẩm hạ đẳng thôi mà!
Đầu ngón tay của Lam Nghi siết chặt lại, móng tay cô bấm vào da thịt sâu tới mức nỗi đau khiến cô tỉnh táo tới ráo hoảnh, trơ người nghe những lời nói đau tới thấu tim gan của Nhiếp Phong.
Nụ cười ngạo mạn hiện lên trên đôi môi của hắn, Nhiếp Phong ngả người ra ghế, thong thả nhìn Lam Nghi.
_ Nhưng thật sự Lam tiểu thư đây làm tôi cảm thấy vô cùng ngạc nhiên…Tôi không hiểu cô lấy ở đâu ra sự tự tin để nghĩ rằng thân thể hạ đẳng của cô còn có giá trị đối với tôi cơ chứ? Lấy điều gì để khẳng định sau những chuyện xảy ra đêm qua, tôi còn hứng thú với cô?
Ánh nhìn tàn độc như loài sói xoáy thẳng vào gương mặt của Lam Nghi, cái nhìn thâm hiểm và soi mói đó khiến Lam Nghi có cảm giác như Nhiếp Phong đang lột trần cô ra bằng ánh mắt của mình vậy.
_ Cô thật sự nghĩ rằng Nhiếp Phong tôi cần loại phụ nữ tùy ý leo lên giường của đàn ông khác như cô sao?
_ Thử trước đi!
Thanh âm khàn như lửa cháy của Lam Nghi vang lên, cắt đứt lời nói tàn độc của Nhiếp Phong đang xoáy vào cô như thiêu như đốt.
_ Sao cơ?
Nhiếp Phong nheo mắt, trầm giọng hỏi…
Nào ngờ đáp lại sự ngờ vực của hắn, Lam Nghi chẳng nói chẳng rằng…đôi bàn tay bám lấy gấu áo của mình và cởi tuột nó ra khỏi thân thể mình.
Chiếc áo phông mang theo hơi ấm rực của Lam Nghi rơi xuống đất, thân hình gợi cảm hoàn hảo tới từng đường cong lộ ra trước đôi mắt ngỡ ngàng của Nhiếp Phong.
Đôi môi khắc nghiệt kia trở nên tê dại, thanh âm cũng như thể bị nuốt vào hư vô…
Nhiếp Phong hút chặt mắt vào cơ thể đẹp tới ngạt thở của Lam Nghi.

Cần cổ kiêu hãnh thuôn xuống bờ vai thon thả với hai hàng xương quai xanh gợi cảm hằn sâu trên làn da trắng mịn, rãnh ngực sâu hút mắt với gò bông đ*o tuyệt đẹp gợi cảm, vùng eo thon thả săn chắc uyển chuyển….

Lam Nghi xõa mái tóc xoăn như những cô gái Du mục xuống che đi một bên vai gợi cảm.

Đôi chân cô bước tới phía Nhiếp Phong, và cô bước lên, ngồi lên đầu gối của hắn.
Bàn tay cô vươn tới, những ngón tay cô lần đến cổ của Nhiếp Phong…rồi cô đột ngột bóp chặt cổ hắn bằng một tay.
Đôi mắt của Nhiếp Phong hiện lên sự si mê cuồng dại, nhìn xoáy vào gương mặt hoang dại ngông cuồng của Lam Nghi….và nụ cười mê hoặc say đắm ấy nữa.
_ Nhiếp Phong…Những người làm nghề luật sư như anh phải chăng đều là những kẻ nghĩ một đằng nói một nẻo?
Ngón tay của Lam Nghi siết chặt hơn cổ họng của Nhiếp Phong, và đôi mắt hoang dại như bờ cát sa mạc ấy nhìn sâu vào lòng mắt sâu hút của hắn.
_ Anh có thèm muốn tôi hay không? Trong thâm tâm anh là người rõ nhất! Nhìn vào lòng mắt của anh…là rõ nhất…Ngay lúc này, chẳng phải anh đang muốn, rất muốn lột trần tôi ra còn gì?
Những ngón tay thon dài của Nhiếp Phong siết chặt lại, đôi mắt hắn không thể rời khỏi gương mặt xinh đẹp hoang dại của Lam Nghi.
Thanh âm khàn cháy như ngọn lửa địa ngục, thiêu đốt trái tim lẫn tâm hồn của Nhiếp Phong…
_ Thú nhận đi Nhiếp luật sư…Từ sâu thẳm trong trái tim đen tối của anh, anh thèm muốn từng tấc da thịt trên cơ thể hạ đẳng này của tôi!
Nụ cười cao ngạo nở ra trên khóe môi của Nhiếp Phong…và bàn tay của hắn lướt lên tấm lưng thon thả của Lam Nghi…vờn lên mái tóc dày dặn của cô…
Và hắn siết chặt những lọn tóc đẹp đẽ của Lam Nghi lại trong những ngón tay của mình, kéo giật ra phía sau…
Cẩn cổ kiêu hãnh của Lam Nghi căng ra, đôi mắt ương bướng của cô khẽ nheo lại, đôi môi căng mọng siết chặt…
_ Em thật sự rất thông minh…Lam Nghi! Nhưng đàn bà vừa đẹp lại vừa thông minh…chính là mầm mống tai họa!
Bàn tay lướt trên làn da mềm mại ấm áp của cô, Nhiếp Phong nói trong hơi thở gằn mạnh của mình.
_ Đúng là tôi rất vừa mắt em…Từng tấc da thịt trên thân thể em, tôi đều rất vừa mắt, đều rất hứng thú!
_ Yên tâm đi bé con….tôi sẽ trả giá từng phân da thịt của em, xứng đáng tới từng xu lẻ!

Nụ cười lạnh nhạt nở trên đôi môi của Lam Nghi, đôi mắt cô càng trở lên cuồng dại và bất cần…
_ Để tôi tính xem nào...Khoản tiền em nợ tôi, chi phí mổ tim cho mẹ em…và cả tính mạng của bà ấy nữa!
Lời nói bật ra khỏi môi của Nhiếp Phong khiến cho Lam Nghi bàng hoàng.
Cô vội vã cúi xuống nhìn hắn, lòng mắt sâu thẳm sắc lẹm như loài sói tàn độc thâm hiểm.
Thanh âm tinh tế ngọt ngào du hoặc tà mị, lại như thể mật ngọt của thần chết.
_ Trái tim của mẹ em rất yếu, bác sĩ nói chỉ cần một chấn động mạnh nữa là sẽ bị những mạch máu éo cho vỡ tung như một quả bong bóng bị bơm quá căng.

Chuyện của Tiểu Mai còn chưa nguôi ngoai, nếu như bây giờ để cho bà biết được đứa con gái lớn mà mình hết mực kì vọng cũng đi vào vết xe đổ như đứa con gái nhỏ…thì sao nhỉ?
_ Ý anh là cái gì?
Lam Nghi hỏi Nhiếp Phong với nỗi bất an mơ hồ dâng lên trong lồng ngực…Nhiếp Phong cười càng lúc càng tà mị, bàn tay hắn buông mái tóc dày dặn của cô ra…rồi chầm chậm ve vuốt.
_ Trong túi áo vest, nếu em muốn xem!
Lam Nghi cau mày, bàn tay cô lần vào trong túi áo vest của Nhiếp Phong, qua lớp vải sang trọng cơ hồ cảm nhận được lồng ngực săn chắc và tiếng tim đập trầm ấm của hắn.
Những đầu ngón tay của Lam Nghi chạm vào thứ gì đó…Lam Nghi lôi vội ra trước ánh mắt thích thú của Nhiếp Phong…
Đó là một xấp ảnh…!
Gương mặt của Lam Nghi lập tức tái mét đi!
Những bức ảnh đó đều là những bức ảnh chụp cảnh lõa thể…Và người trong bức ảnh, chính là cô đêm qua!
Đôi môi Lam Nghi tái mét đi, bàn tay run lên lắng nghe những lời Nhiếp Phong ù ù như gió thổi qua tai.
_ Nếu bây giờ những bức ảnh này đưa cho mẹ của em xem, thì sao nhỉ?
Đôi mắt của Lam Nghi hướng lên nhìn Nhiếp Phong, nụ cười ngạo mạn trên khóe môi của hắn khiến cô không khỏi rùng mình.
Nhiếp Phong điềm tĩnh thưởng thức từng sự run rẩy dâng lên trong lòng mắt của Lam Nghi.


Trong lòng không khỏi cảm ơn Lôi Triệt, nếu như hôm qua không nhờ hắn nói đùa về việc lắp camera trong phòng, thì Nhiếp Phong cũng chưa nghĩ tới chuyện sẽ dùng những bức ảnh này để…uy hiếp cô!
Lam Nghi…tuy em rất thông minh…nhưng nói về sự lọc lõi trong cuộc sống, em chỉ giống như một đứa con nít vắt mũi chưa sạch mà thôi!
_ Sao? Những thứ giá trị tôi đưa cho em…xứng đáng chứ?
Bàn tay của Lam Nghi bóp chặt những tấm ảnh kia trong tay, vò nát như chính tâm trạng của cô lúc này.
Nhiếp Phong điềm tĩnh nhìn gương mặt không còn một giọt máu của Lam Nghi, nụ cười ngạo mạn nở trên đôi môi hắn.
_ Yêu cầu của tôi rất đơn giản…Em chỉ cần tuyệt đối nghe lời tôi, không được phép làm trái bất kì yêu cầu nào! Khi tôi cần, nhất định em phải đáp ứng mọi yêu cầu của tôi! Và mỗi khi gặp mặt, em phải gọi tôi bằng “Ngài”! Ban đầu là như thế đã…những chuyện khác từ từ nói tiếp!
_ Vậy thì tôi cũng có một yêu cầu với….
Thanh âm khàn nhẹ của Lam Nghi vang lên, giữa chừng khựng lại…
Ánh mắt tràn đầy lửa hận trào dâng lên ngùn ngụt…nhưng đôi môi của Lam Nghi vẫn cứ nở một nụ cười bình thản…
_ Với…ngài….Nhiếp luật sư!
Nhiếp Phong điềm tĩnh gật đầu, âu yếm vuốt ve cơ thể như thể đã thuộc về hắn của Lam Nghi.
Đôi mắt Lam Nghi nhìn sâu vào mắt Nhiếp Phong, rành rọt nói từng chữ.
_ Tôi sẽ không hôn môi! Tôi có thể làm mọi thứ…nhưng tuyệt đối tôi sẽ không hôn ngài!
Một điều gì đó lướt qua lòng mắt đen thẫm của hắn, bàn tay đang nhẹ nhàng vuốt ve Lam Nghi của hắn dừng khựng lại…
Rồi nụ cười bình thản nở trên môi, Nhiếp Phong lại vẫn như thế, từ tốn hưởng thụ cảm giác mềm mại mà cô mang lại trên những đầu ngón tay thanh mảnh.
_ Không sao…tôi cũng không thích mấy hành động… “nhẹ nhàng” như thế! Tôi đã có vài chuyện “thú vị” để làm với đôi môi này rồi!
Ngón tay cái của Nhiếp Phong ấn lên đôi môi căng mọng của Lam Nghi, và nụ cười nở trên môi hắn càng lúc càng tà mị đen tối.
_ Và em cũng yên tâm đi bé con…Tôi sẽ không ngủ với em! Nên sẽ chẳng có chuyện tôi phát sinh được tình cảm nam nữ với em mà cần mấy thứ mất thời gian như là hôn môi đâu! Cái tôi cần, đơn giản chỉ là giải trí thôi! Hiểu chưa?
Đôi mắt của Lam Nghi lạnh lẽo nhìn Nhiếp Phong, nụ cười bình thản cùng tiếng thở dài vang lên vô hồn.
_ Đã hiểu rồi….Thưa ngài!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận