Tổng Tài Tàn Khốc Cưỡng Tình


Sáng ngày hôm sau, mặc cho cơ thể vẫn còn rã rời bởi những thứ cảm xúc hỗn loạn tê dại mà Nhiếp Phong tạo ra, Lam Nghi vẫn dậy sớm, tắm rửa sạch sẽ, mặc một chiếc áo sơ mi trắng và chiếc quần ống suông, thắt dây lưng cùng màu, trang điểm nhẹ nhàng và bước ra ngoài cửa.

Căn biệt thự sang trọng xa hoa mà vắng ngắt, chẳng hề có dấu hiệu của sự sống hay một chút niềm vui nho nhỏ nào len vào nơi đây.

Nhiếp Phong đã rời đi từ lúc nào Lam Nghi cũng không biết.

Con người của Nhiếp Phong cũng giống như cái tên của hắn, tùy hứng như một con gió, thích đi thì đi, thích ở là ở…chẳng người nào có thể đoán định, chẳng người nào có thể ngăn cản.

Lam Nghi cũng chẳng buồn bận tâm.

Cô nhìn suất đồ ăn sáng trên bàn, phần mỳ tương đen tôm mực cùng bát canh rong biển đậu non khá ngon mắt, nhưng cô lại không hề muốn ăn một chút nào.

Tiện tay lấy một quả táo, Lam Nghi cắn một miếng thật lớn rồi bước ra khỏi nhà.

*****
Ngày hôm nay là một ngày trời nắng chan hòa, ánh sáng không hề chói gắt mà dịu dàng như rót mật, mang theo sự ấm áp lan tỏa tới từng đầu ngón tay, khiến cho tâm trạng u ám của Lam Nghi cũng trở nên thật nhẹ nhõm.

Nhìn vào gương mặt cá tính sắc nét của cô, đôi mắt tuy u buồn nhưng gương mặt lại thật bình thản, đôi môi đỏ hồng căng mọng xinh đẹp, chẳng người nào đoán ra được tâm trạng buồn bã chất chứa trong cô.

Chỗ đỗ xe ngay trước cửa Tập đoàn Nhiếp Thị đã trở thành nơi dành riêng cho cô.

Lam Nghi cũng không hề để ý đến chuyện sáng nào chỗ đỗ xe của cô cũng được dọn dẹp sạch sẽ, còn đặc biệt chuẩn bị một phần mái che cực lớn, nắng thì mát mà mưa thì không bị ướt, thậm chí còn có lối đường dành riêng cho cô vào thẳng đại sảnh.

Những điều đó đều là Nhiếp Phong ưu ái dành riêng cho Lam Nghi, chỉ có cô mới có những đặc quyền đặc biệt như vậy…Nhưng chỉ tiếc là Lam Nghi quá ương bướng để không nhận ra.

Thở hắt ra, Lam Nghi vuốt mái tóc của mình ra phía sau, sải chân bước rất dài, tiến về phía đường chỉ dành riêng cho Lam Nghi.

Quẹt chiếc thẻ vào máy chấm công, Lam Nghi theo thói quen nắm chặt lấy tay nắm cửa, mở ra.


Nhưng sáng ngày hôm nay, chiếc thẻ nhân viên của cô hoàn toàn không thể mở được cánh cửa ra.

Lam Nghi cau mày, tưởng như cô chưa quẹt hết thẻ, hoặc là do máy chấm công bị lỗi?
Quái lạ!
Lam Nghi vặn tay nắm cửa lần nữa, nhưng chẳng hề có chút dấu hiệu nào cho thấy cánh cửa sẽ mở ra.

Ánh mắt của Lam Nghi chợt trở nên hoang mang…Bàn tay trái cầm chiếc thẻ nhân viên, cô nắm chặt lấy tay nắm cửa, và tay còn lại cô vội vã lục tìm điện thoại.

Vốn dĩ Lam Nghi nghĩ rằng sẽ chẳng bao giờ cô phải làm điều này, nhưng ngày hôm nay cô không thể còn lựa chọn nào khác!
Số điện thoại của Nhiếp Phong đã hiện trên màn hình điện thoại, nhưng tại sao Lam Nghi lại không thể nào gạt nó để nghe được?
Tại sao mỗi lần đối diện với Nhiếp Phong, cho dù chỉ là nghe những lời từ hắn thôi, Lam Nghi cũng không có dũng khí để đối diện!
Lam Nghi thật sự rất ghét con người hiện tại của cô, thật sự rất ghét!
Một con người không mạnh mẽ, không có lòng tự trọng, không có chính kiến…không gì cả!
Tại sao từ một người con gái mạnh mẽ cương cường, Lam Nghi lại để bản thân mình trở thành một kẻ nhu nhược yếu hèn tới thế này?
Đầu ngón tay bất lực, và đắn đo của Lam Nghi lướt trên màn hình điện thoại, đầu lông mày của cô khẽ cau chặt lại khi những thanh âm tút tút khô khốc.

Nhưng điều mà Lam Nghi không ngờ tới, chính là đến tiếng chuông thứ ba, tín hiệu từ phía Nhiếp Phong lập tức bị ngắt.

Giọng nói đều đều khiến Lam Nghi không thể tin vào tai mình, cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, bàng hoàng.

Cô không bao giờ nghĩ tới chuyện Nhiếp Phong cứ thế mà tắt máy với cô!
Hàm răng của Lam Nghi siết lấy đôi môi càng lúc càng đỏ rực vì tức giận, đến mức những đầu ngón tay của cô cũng run bắn lên…
Những tiếng tút dài lại lần nữa vang lên…Lam Nghi hạ quyết tâm rất chắc chắn! Cô sẽ gọi cho tới khi nào Nhiếp Phong bắt máy thì thôi!
Lần này, sau hồi chuông thứ ba, tiếng bắt máy của Nhiếp Phong lạnh lùng vang lên.

_ Có chuyện gì?
Thanh âm của hắn khiến cho trái tim Lam Nghi hẫng hụt.


Sự xa cách băng giá tới đáng sợ, tới thấu buốt tim gan của Nhiếp Phong khiến cho tát cả những điều Lam Nghi muốn nói biến tan như bong bóng xà phòng.

Thật sự không thể tin tưởng nổi con người của Nhiếp Phong…Đêm qua hắn còn ở bên cô, gần gũi với thân thể của cô, vậy mà chỉ qua một đêm tỉnh dậy, hắn như thể trở thành một con người khác, xa cách tới đáng sợ!
Đôi môi của Lam Nghi hé mở run rẩy, nhất thời quên mất mình đang muốn nói điều gì nữa…
_ Tôi không có cả ngày đâu!
Giọng nói của Nhiếp Phong vang lên, ẩn ẩn sự tức tối không hề che dấu, giống như thể hắn đã mất hết kiên nhẫn với cô.

Lam Nghi hít vào một hơi dài, bàn tay nắm chiếc thẻ nhân viên siết chặt nhức nhối…Lam Nghi nuốt khan trong cổ, khó khăn hỏi Nhiếp Phong.

_ Tôi chỉ muốn hỏi ngài, thẻ nhân viên của tôi tại sao lại bị từ chối truy cập?
_ Vì mã nhân viên của cô đã bị hủy tại cổng thông tin nội bộ của Nhiếp thị!
Câu trả lời của Nhiếp Phong thật đơn giản, nhưng nó lại nằm ngoài khả năng dự đoán của Lam Nghi.

_ Tôi không hiểu ý của ngài….

_ Từ bây giờ cô không còn là nhân viên của Nhiếp thị nữa! Quyết định vừa được đưa ra sáng nay và đã được kí duyệt!
Câu trả lời như sét đánh ngang tai của Nhiếp Phong khiến cho Lam Nghi tê dại…Đầu lông mày của cô cau chặt lại tới mức hằn một nếp gấp sâu đậm…Bàn tay cầm chiếc điện thoại run bắn lên.

Tiếng cười lành lạnh của Nhiếp Phong khiến cho gai ốc của cô nổi khắp cơ thể…
_ Tôi đã cho cô quá nhiều cơ hội…Nhưng cô liên tục, và liên tục thách thức sự kiên nhẫn của tôi! Bây giờ tôi không cần cô nữa…Thử hỏi xem không có tôi, không có công việc tôi giao cho cô, không có tiền của tôi thì cô làm cách nào để lo cho bà mẹ nuôi của cô? Lam Nghi…cũng đến lúc cho cô biết mình là ai rồi!
Lam Nghi choáng váng tới mức chỉ có thể thốt ra hai từ…
_ Nhiếp Phong….

!
_ Cô yên tâm! Nể tình cho thân thể xinh đẹp của cô, và số tiền tôi đã hứa mỗi lần tôi hưởng thụ cô, và những gì cô đã cống hiến cho Nhiếp thị, nhất thời tôi sẽ chưa trục xuất bà mẹ nuôi của cô về nước…Nhưng nếu đến kì hóa đơn cô không thanh toán được, thì đừng trách tôi thủ hạ không lưu tình!

Thanh âm tàn nhẫn của Nhiếp Phong khiến Lam Nghi không thể thốt nên một lời nào, đầu óc choáng váng tới mức không thể nào thốt lên lời.

_ Lam Nghi…
Tiếng cười thoảng trong thanh âm giá lạnh như gió mùa đông, càng khiến người ta thêm buốt giá, thêm run rẩy.

_ Để tôi thử xem…không có Nhiếp Phong này…cô xoay xở thế nào với đống nợ khổng lồ cô nợ tôi! Để tôi xem, cái thân thể mang dòng máu con điếm trong người cô, rút cuộc không phải là tôi, thì những tên đàn ông khác mua cô được bao nhiêu tiền? Có qua được cái giá 2 triệu NDT khi cô bán mình cho Kiều Chấn Vũ hay không?
Sau lời nói tàn nhẫn đó…hắn lạnh lùng cúp máy, bỏ mặc Lam Nghi ở lại với chiếc điện thoại và tín hiệu ngắt dài như xét đánh ngang tai…
Nhịp tim của Lam Nghi đập mạnh tới ngạt thở, tới quay cuồng…
Chuyện gì…vừa xảy ra vậy?
*****
Nhiếp Phong tắt máy điện thoại, ánh mắt hắn vẫn như thế, luôn chằm chằm nhìn qua cửa kính, từ trên cao chỉ tập trung vào bóng hình của Lam Nghi phía dưới sân rộng, thẫn thờ, câm lặng.

Bàn tay hắn nắm chiếc điện thoại rất chặt, những đầu ngón tay chạm lên cửa kính, ngay vị trí của Lam Nghi đang đứng, như thể hắn đang tưởng tượng trong đầu…rằng hắn đang chạm vào cơ thể cô.

_ Nếu đã không nỡ làm cho người ta đau, thì nên quản bớt bớt cái miệng của cậu lại! Cậu có biết mỗi lần cậu mở miệng ra nói là có thể khiến người ta đau đến chết đi sống lại vì những lời đay nghiến của mình không?
Một giọng nói êm ả và quyến rũ, tựa như hơi rượu vang nồng nàn đượm hương vang lên, khiến cho người ta thoáng nghe đã say mềm…
Nhiếp Phong không trả lời, đôi mắt của hắn nhìn về phía Lam Nghi, thấy cô cúi đầu bước về phía chiếc xe phân khối lớn, đội mũ bảo hiểm và nổ máy rời đi…Ánh mắt hắn càng trở nên lạnh lẽo.

Trong thâm tâm của hắn, hắn thật sự nghĩ rằng, thật sự tưởng tượng rằng Lam Nghi sẽ một lần nữa gọi điện để van xin hắn, nhưng cô gái đó quá mức tự trọng, lập tức lựa chọn rời đi!
Ngươi con gái ương bướng tới đáng căm hận này!
_ Này…thần trí cậu quay trở lại đây chưa đấy?
Lôi Triệt giơ bàn tay phải đẹp hút mắt của mình lên, búng một nhịp, gọi Nhiếp Phong lại.

Bây giờ Nhiếp Phong mới chịu rời mắt khỏi cửa kính, tiến về phía Lôi Triệt với gương mặt bình thản như không.

Hắn ngồi xuống, nhận ly rượu vang thơm hảo hạng từ bàn tay trái đi găng kín mít của Lôi Triệt, nhún vai cười nhạt.

_ Tin mình đi! Lôi Triệt! Chẳng mấy chốc mà cô ta sẽ phải quay lại cầu xin mình mà thôi!
_ Nếu như cô ấy lại vẫn như đường cũ…thà ngủ với một gã hói đầu bụng phệ còn hơn nằm dưới thân cậu thì sao?
Câu hỏi đầy tính sát thương của Lôi Triệt khiến cho lòng mắt của Nhiếp Phong khẽ giật lên…
Đôi môi sắc nét đẹp đẽ của hắn hé mở, cảm giác nhất thời không thể thốt nên thành lời này khiến cho Nhiếp Phong thật khó chịu!
Một kẻ hoạt ngôn, miệng lưỡi sắc hơn dao như hắn mà không thể đối đáp lại…thật sự rất tổn thương lòng tự trọng!
_ Vậy thì cuộc đời của cô ta cũng chẳng khác gì bà mẹ ruột của mình thôi! Rượu mời không uống lại uống rượu phạt! Hoàn toàn là do cô ta chuốc lấy!

_ Nhưng Nhiếp Đại luật sư….

Cậu quên mất mấu chốt của vấn đề! Đó chính là Lam Nghi thà để bản thân mình bị vấy bẩn tới như vậy, còn hơn làm tình nhân của cậu! Không phải chính là trong mắt của cô ấy, cậu còn bẩn hơn cả những tên đàn ông khác sao?
RẮC!
Tiếng ly pha lê bị bóp nát vang lên rợn óc….

Bàn tay phải của Nhiếp Phong sớm đã nhuốm một màu đỏ rực, nhuốm giữa màu rượu vang và màu máu đỏ.

Gương mặt của hắn trắng bệch tới đáng sợ, ánh mắt lộ ra vẻ mất bình tĩnh và khóe môi run lên…hoàn toàn không còn là một Nhiếp Phong lúc nào cũng ung dung tự tại, mang vẻ mặt điềm nhiên thách thức, thông tuệ mỉa mai thường ngày…
Giờ đây nhìn hắn run rẩy và tê liệt, nóng vội và bộc phát…giống như hắn không còn là hắn nữa!
Lôi Triệt bật cười, nụ cười đẹp tới mê hồn, lại đáng ghét tới vô cùng.

Điệu cười của kẻ có thể nhìn thấu tâm can người khác.

Ấn nút cảm ứng trên mặt bàn, Lôi Triệt nói bằng một giọng nói nhạt nhòa.

_ Gọi bác sĩ lên đi! Nhiếp Tổng vô ý để tay bị cắt trúng, máu chảy rất nhiều!
Bàn tay ung dung nhấc ly rượu lên, Lôi Triệt điềm đạm uống cạn rồi để ly rỗng xuống bàn, đứng dậy đi qua Nhiếp Phong, còn không quên vỗ vỗ bả vai của hắn…
_ Cũng đến lúc cậu đối diện thẳng với trái tim mình và hạ cái tôi cao ngất của mình xuống được rồi đấy….

Nhiếp Đại luật sư!
Lôi Triệt bước ra khỏi cửa, trước khi rời đi còn để lại một câu.

_ Thật ra để một thứ xinh đẹp rời đi rất khó khăn! Nhiếp Phong…Cậu tin tôi đi! Vì bản thân tôi hiểu điều đó mà…Hiểu rất rõ ràng!
Ngồi trên chiếc Bentley sang trọng, Lôi Triệt rút điện thoại, lướt rất nhanh để tìm một hàng số.

Có tiếng trả lời ngay khi hồi chuông thứ ba vang lên.

Nụ cười nở trên đôi môi mỏng bạc tình mà quyến rũ tới kinh ngạc.

_ Lam Nghi! Không biết em có đang bận gì không? Em đang ở đâu vậy để anh qua đón em? Anh có chút chuyện cần nhờ em giúp! Nếu em đồng ý, thì khoản nợ của em và Nhiếp Phong, anh sẽ thay mặt em trả cho hắn! Từ giờ em sẽ không nợ nần bất kì điều gì từ hắn cả! Em có đồng ý không? Lam Nghi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận