Pháp viện Thành phố Thượng Hải.
Bước qua bậc thềm lát đá hoa cương dẫn vào sảnh đường rộng lớn sáng bừng và lạnh lẽo, không gian khoáng đạt choáng ngợp với vòm trần cao vời vợi được lát hoàn toàn bằng kính màu, ánh nắng mặt trời xuyên qua đó lấp lánh, chiếu xuống trung tâm đại sảnh nơi đặt bức tượng Nữ thần Công lý bằng đồng cao hơn 15m.
Bức tượng nữ thần với đôi mắt bị bịt bằng một dải lụa mềm, tay phải cầm cán cân công lý giơ cao về phía trước, tay trái cầm một thanh bảo kiếm sắc bén tượng trưng cho Công lý toàn năng…Từ lâu đã trở thành một biểu tượng của sinh viên Trường Luật và những nhân viên tại Pháp viện.
Vốn dĩ ngày tường tại Pháp viện đã vô cùng náo nhiệt, người kiện cáo, người kháng cáo, xử án đủ cả…Nhưng ngày hôm nay lại càng đặc biệt náo nhiệt hơn.
Vọng từ xa, cách cả ba tầng lầu dưới tận khu lễ tân tại sảnh đường lớn vẫn dễ dàng nghe thấy tiếng hô hoán phấn khích vang lên ầm ĩ, càng lúc càng cảm thấy giống như nơi đây đang tổ chức họp Fan club của một Idol nổi tiếng nào đó chứ không phải là nơi xử án tôn nghiêm.
Mà nguyên nhân của sự náo nhiệt này, chính là hôm nay tại phòng xử án xuất hiện một nhân vật – một vị Đại luật sư xuất chúng của giới Luật pháp Thượng Hải nói riêng và cả Đại lục nói chung – người có biệt danh sở hữu “Cái lưỡi của ma quỷ”, có thể hóa trắng thành đen, cãi người sống thành người chết.
Một vụ án vừa được phán quyết xong, nhưng những người tại phòng xử án ấy vẫn không nỡ rời đi và vây kín lấy một người đàn ông, tiếng ca tụng hồ hởi không ngừng vang lên.
_ Nhiếp Đại luật sư đúng là tài năng xuất chúng! Những lời ca tụng về ngài thật sự còn quá khiêm tốn! Ngày hôm nay chúng tôi được mở rộng tầm mắt rồi!
_ Nhiếp tiên sinh! Cũng nhờ có tiên sinh mà vụ án kinh tế này mới có thể giải quyết một cách nhẹ nhàng tới như vậy! Công ty của chúng tôi đã bị vụ tranh chấp này làm khổ hơn một năm nay rồi, tốn cũng không biết bao nhiêu tiền của thuê luật sư trong nước, ngoài nước mà cuối cùng cũng không thể giải quyết vấn đề! Nếu như ban đầu ngài Nhiếp không vì bận mà từ chối…có lẽ vụ án đã được giải quyết xong từ lâu rồi!
_ Nhiếp Đại luật sư ngài thật giống như là Mitch McConnell* thứ hai vậy! Lúc nãy ngài đứng trước Tòa án đưa ra bằng chứng mà làm toàn bộ viện kiểm soát và Luật sư của đối phương câm lặng! Dẫn chứng hùng hồn luận cứ đanh thép, thật sự không hổ danh là Đại luật sư của giới Luật gia! ( Mitch McConnell – thượng nghị sĩ Hoa Kỳ)
Nhưng lời khen tặng hoa mỹ ấy liên tục vang lên, tất cả đều hướng về phía một người đàn ông đang là tâm điểm của mọi sự chú ý trong hành lang rộng lớn…
Người đàn ông lịch lãm hào hoa, thân hình cao lớn khỏe khoắn dẻo dai, không quá to lớn nhưng không hề gầy yếu, vô cùng hoàn hảo.
Từ tác phong đến cử chỉ đều toát ra sự nhã nhặn tựa như những văn sĩ thời xưa.
Đôi mắt thông tuệ rất sáng, hàng lông mày nét sắc bén như một đường kiếm, nụ cười ấm áp thân thiện như ánh nắng mùa xuân…Mùi hương thơm Dương xỉ từ nước hoa Sauvage Dior đắt tiền cách cả hai cánh tay cũng có thể cảm nhận thấy…
Đặc biệt là giọng nói tinh tế tuyệt hay, giống như thanh âm của một cây đàn Dương Cầm, người đàn ông nhẹ nhàng lên tiếng…Qua thanh âm có thể cảm nhận được sự khiêm tốn lịch thiệp, nhưng cũng có thể cảm nhận được sự tự tin kiêu hãnh rất khó che dấu…
_ Các vị quá khen rồi…chỉ là một vụ án nhỏ thôi…!
_ Nói là vụ án nhỏ chính là ngầm ý muốn miệt thị những Luật sư như chúng tôi đều là thứ bất tài bỏ đi! Ý của ngài Nhiếp Phong đây có phải là thế chăng?
Một thanh âm cao vút xen vào giữa….
Nhiếp Phong lập tức giữ im lặng, ánh mắt điềm nhiên nhìn một người con gái vô cùng xinh đẹp, từ dáng người tới ánh mắt đều toát ra thần thái tự tin bức người.
Không khiêm nhường gọi hẳn tên của Nhiếp Phong ra thế này, người tại Pháp viện này có thể nói đếm trên đầu ngón tay!
Mà người sở hữu tính cách ngang ngược ghê gớm này cũng chỉ có một, chính là Nghinh Xuân - Luật sư của Tập đoàn đói thủ, cũng là bạn học cũ của Nhiếp Phong.
Nở một nụ cười điềm tĩnh, Nhiếp Phong nhìn Nghinh Xuân, thanh âm mềm mại vang lên không hề có chút tức giận trước sự công kích rõ rệt ấy…
_ Luật sư Nghinh hiểu lầm ý của tôi rồi! Ý của tôi chính là nhờ các vị ngày hôm nay đã nương tay nhường chúng tôi một bước!
Nụ cười mỉa mai hiện trên môi Nghinh Xuân…Trước những đôi mắt vừa tò mò vừa bối rối, cô ta bước tới trước mặt của Nhiếp Phong, chủ động chìa tay ra, biểu lộ rõ ràng muốn bắt tay cùng anh.
_ Đã là bạn học…thì nhường nhau một chút cũng đâu có sao!
Tiếng xì xòa vang lên xung quanh…Cô luật sư Nghinh này cũng thật quá đáo để.
Vừa lấy danh nghĩa bạn học thân thiết, lại vừa có ý định nói rằng chiến thắng ngày hôm nay của Luật sư Nhiếp chính là do đối thủ là cô ta chịu nhường một bước…Thật là quá đáo để rồi!
Không khí xung quanh đột nhiên trùng xuống, mọi người nín thở nhìn Nhiếp Phong…muốn ngầm đoán xem anh sẽ đáp lời như thế nào…
Chỉ thấy Nhiếp Phong đối diện với sự công kích ngấm ngầm ấy, không hề tỏ ra chút giận dữ hay chút lúng túng nào, trực tiếp nhẹ giọng nói với Nghinh Xuân.
_ Vậy thì Nhiếp Phong tôi phải gửi lời đa tạ Luật sư Nghinh, cám ơn hôm nay cô đã chiếu cố!
Vẻ mặt của Nghinh Xuân dương dương tự đắc, ánh mắt sắc sảo nhìn về phía Nhiếp Phong đầy ẩn ý…Nào ngờ giây tiếp theo, Nhiếp Phong đã dội cho cô ta một gáo nước lạnh.
_ Nhưng bạn học Nghinh…chắc cô cũng chưa quên lời của các giáo sư đã dạy! Chúng ta là Luật sư, là người bảo vệ cho thân chủ, mỗi một giây một phút cũng là tiền phí Luật mà Thân chủ phải trả! Ngày hôm nay cô Nghinh đây lại vì niệm tình riêng mà nhường tôi thắng vụ án này, không phải đối với Thân chủ của cô Nghinh là một sự thiệt thòi hay sao? Xin hỏi vậy những tổn thất mà thân chủ của cô phải chịu sau khi thua vụ kiện này thì cô sẽ phải xử lý thế nào đây?
Câu hỏi của Nhiếp Phong kết thúc, cũng là lúc gương mặt của Nghinh Xuân trở nên tái mét không còn chút sức sống…
Đôi môi cô ta hết mở ra lại đóng lại…ấp á ấp úng, giống như một con cá bị mắc cạn, không thể nào thốt ra nổi một lời.
Mà đám đông xung quanh cũng bị Nhiếp Phong làm cho ngây cả người, chỉ còn biết đứng nhìn anh bằng ánh mắt ngưỡng mộ tới cuồng si.
Khuôn miệng nở ra một nụ cười tự tin, thanh âm tinh tế vang lên như thể một giai điệu được dạo ra từ những phím đàn…
_ Nếu như không còn chuyện gì nữa thì tôi xin phép!
Nhiếp Phong lịch sự bắt tay với Thân chủ của mình, chào tạm biệt từng người rồi khảng khái rời đi…Dáng người đẹp đẽ cao ráo, theo sau là vị trợ lý của anh…và mùi Dương xỉ lịch lãm cuốn quýt mãi không thôi…
Một người con gái không khỏi cảm thán với bạn mình…
_ Ôi người đàn ông hoàn mĩ như vậy có tồn tại trên đời sao? Giá mà mình có dũng khí đi tỏ tình với anh ấy!
_ Cậu đừng có mà nằm mơ giữa ban ngày nữa…Cậu có biết những người như Nhiếp Phong mới là đáng sợ nhất không?
Một người khác lên tiếng…rồi kéo tay cô bạn của mình chỉ về phía Nghinh Xuân vẫn chưa hoàn hồn.
_ Cậu thấy chưa? Nếu như Nhiếp Phong là một người cao cao tại thượng, lạnh lùng khó gần như Lôi tiên sinh bạn thân của anh ta thì còn tốt, vì ít nhất cậu biết bản thân không thể có cơ hội tiếp cận ngài ấy! Nhưng cái đáng sợ của Nhiếp Phong chính là sự thân thiện ấm áp đó, làm cho cậu cảm tưởng như ngài ấy thật dễ gần, thật dịu dàng…Nhưng thật ra chính là một sự dịu dàng của mê hồn tán…khiến cho cậu hồn bay phách lạc, rồi bất ngờ bóp chết cậu…!
Cô bạn kia la lên nho nhỏ, lạnh run cả người…
_ Khiếp…cậu nói nghe đáng sợ vậy!
_ Nhiếp Phong…chính là như thế…so với Lôi tiên sinh bạn của anh ta…còn đáng sợ hơn nhiều lần! Cậu chẳng qua là không biết thôi!
****
Sải những bước dài xuống cầu thang gỗ, Gia Kính vừa soạn lại tài liệu, vừa nói với Nhiếp Phong.
_ Vụ án lần này kết thúc cũng không có nhiều tình tiết phải tổng kết…Nhiếp tiên sinh! Chúng ta có thể đóng hồ sơ được rồi ạ!
_ Ừm…!
Nhiếp Phong thở dài, trầm giọng ậm ừ thay cho câu trả lời.
_ Nhiếp tiên sinh! Tôi thấy ngài có vẻ không mấy hào hứng như khi phá xong những vụ án trước!
_ Thì tôi đã nói rồi! Đây là vụ án nhỏ…Thắng ở vụ án nhỏ thế này thì có gì phải vui mừng cơ chứ?
Nghe Nhiếp Phong trả lời, Gia Kính không khỏi cau mày đắn đo!
_ Vậy! tại sao ngài còn nhận án?
_ Vì tôi cảm thấy mình quá nhàn nhã!
Nhiếp Phong nói với Gia Kính, trong ánh mắt anh hiện rõ rệt sự nhàm chán…Hít vào một hơi dài, anh buộc miệng lên tiếng.
_ Dạo gần đây cuộc sống của tôi có chút tẻ nhạt mà thiên hạ có vẻ đang quá mức thái bình, khiến cho tôi cảm thấy thật nhàm chán…Giá mà bây giờ có gì thú vị một chút xảy ra thì hay biết mấy…!
RẦM!
_ ĐỨNG IM!
_ GIỮ CHẶT CÔ TA LẠI! KÉO CÔ TA RA!
_ HỨA KHẢI! TRỜI ƠI CON TRAI TÔI! GIẾT NGƯỜI! CÔ TA GIẾT CON TÔI RỒI!
Ngay sau câu nói của Nhiếp Phong, hàng loạt tiếng động chói gắt vang lên khiến cho cả anh và Gia Kính đều ngỡ ngàng.
Cửa một phòng xử án mở toang ra, tiếp theo là hàng loạt cảnh sát lao vào bên trong với bộ dạng hớt hải.
.