Tổng Tài Tàn Khốc Cưỡng Tình


Hàm răng đang cắn chặt lấy đôi môi của Lam Nghi từ từ buông lỏng ra, đầu mi tâm cũng buông lỏng…Gương mặt tiều tụy trắng bệch không còn chút sức sống…Những ngón tay run rẩy đang nắm chặt drap giường của Lam Nghi cũng buông lỏng ra…
Hơi thở của cô trở nên thật yếu ớt, gần như tan biến trong những tiếng thở nặng nề thô suyễn của Nhiếp Phong.

Người đàn ông trên giường như một con sói khát máu, hoàn toàn không có chút thương xót trong đôi mắt ngập tràn dục vọng ấy…Cuộc xâm chiếm đáng sợ hầu như chỉ đến từ một phía, khi Nhiếp Phong liên tục đào xới tới tận cùng, tước đoạt tới tận cùng tất cả những gì thuộc về cô…!
Hàm răng nghiến chặt lấy đôi môi khắc nghiệt của mình, Nhiếp Phong ra sức đẩy mạnh vào cơ thể của Lam Nghi, giống như thể đang trút giận, đang điên loạn trả thù….

Rõ ràng bản thân hắn đã đạt được điều hắn muốn, tước đoạt đi lần đầu tiên của cô, trở thành người đàn ông đầu tiên cùa cô….

Nhưng tại sao hắn lại không hề có chút hạnh phúc?
Cho dù cơ thể có thỏa mãn, cho dù hắn có đang chìm đắm trong cảm giác chặt chẽ tới mê lụy, cho dù hắn đang say mê cô tới cùng cực….

Nhưng tại sao tận sâu trong hắn, có điều gì đó vẫn thật trống rỗng, thật hụt hẫng!
Cảm giác uất nghẹn này…đau tới mức quặn thắt tim gan!
Quặn thắt tim gan!
Một người đàn ông quyền lực như Nhiếp Phong, cao ngạo kiêu hãnh như Nhiếp Phong, người luôn nhìn thấu tâm can người khác như hắn….

Chưa từng bao giờ trong đời hắn lại có cảm giác bất lực tới như vậy…!
Người đối diện trước mặt, ôm được trong tay, siết được trong lòng, lại chẳng thề nhìn thấu tâm can!

Hoặc hắn đã nhìn thấu được trong lòng cô không hề thích hắn…!
Không hề yêu hắn!
Thậm chí…
Là căm ghét hắn!
Là hận hắn tới tận xương tận tủy!
Đến giờ Nhiếp Phong mới thấu hiểu cảm giác…thế nào là rõ ràng biết được chân tướng…mà lại không hề muốn tin!
Hắn không tin!
Hắn không tin một người đàn ông như hắn lại không thể làm cho cô rung động! Hắn không tin rằng người đàn ông được phụ nữ thèm khát như hắn…lại không thể khiến cô say đắm!
Tại sao?
Tại sao giữa tất cả những người phụ nữ xung quanh hắn…hắn lại chỉ khao khát một mình cô?
Tại sao chỉ có một mình cô….

mới khiến hắn có cảm giác?
Nhiếp Phong nghiến chặt đôi môi mình, trong đầu ngổn ngang quá nhiều suy nghĩ hỗn loạn, khiến cho hắn cuồng loạn, khiến cho hắn đảo điên!
Mồ hôi túa ra trên vầng trán cao ngạo của hắn, tâm trạng hỗn loạn, cơ thể căng cứng….

Nhiếp Phong siết chặt lấy cơ thể của Lam Nghi, đôi môi siết lấy cần cổ nóng ấm của cô, điên cuồng dốc toàn bộ mình vào trong cô…
Những mạch máu nổi đầy trên vầng trán, trên cổ tay của hắn…
Từng thớ cơ cùng quẫy gân cả lên, mồ hôi túa ra dấp dính…Nhiếp Phong siết chặt lấy Lam Nghi, gầm lên một tiếng…đem toàn bộ tất cả trong mình trút vào cô!
Tiếng thở nặng nề dần trở lại nhẹ nhàng!
Yên lặng một hồi lâu, Nhiếp Phong chợt cảm thấy người trong vòng tay chẳng hề có chút phản ứng!
Tại vì trong suốt cuộc yêu cuồng nhiệt, chỉ có mình hắn điên cuồng, còn Lam Nghi thì luôn như vậy…Luôn luôn nằm im lặng, giống như một con cá chết…không hề phản ứng!
Nhiếp Phong cứ nghĩ rằng Lam Nghi vốn dĩ luôn lạnh nhạt như vậy….

Nhưng phản ứng của Lam Nghi khiến anh cảm thấy…có chút không ổn!
_ Lam Nghi!
Nhiếp Phong nhẹ giọng gọi cô…nhưng người nằm dưới thân hắn….

lại chẳng hề có phản ứng!
_ Lam Nghi!
Nhiếp Phong nhổm người dậy, bàn tay to lớn cùa hắn ấp lên gương mặt tái nhợt, lo lắng nhìn đôi mắt nhắm nghiền cùa cô.


Gương mặt mệt mỏi trắng bệch, mái tóc xoăn dày bung xõa của Lam Nghi rơi xuống khỏi gương mặt xinh đẹp mà u buồn của cô.

Nhiếp Phong vội vã rời khỏi cơ thể Lam Nghi…
Lúc này hắn mới thất kinh nhìn lại!
Dưới chỗ hắn đã kết gắn với cô chặt chẽ….

máu hòa cùng tinh túy của hắn chảy ra rất nhiều!
Nhiếp Phong biết con gái nếu lần đầu tiên phát sinh quan hệ sẽ chảy máu….

Nhưng máu chảy nhiều tới mức này….

thì không thể!
Một vũng máu ẩm dưới chân cô, hòa cùng d*ch thể của hắn, tạo thành một khung cảnh vô cùng đáng sợ, ngay cả trên tấm drap giường màu đen…
Máu đỏ hòa cùng ánh đen tuyền….

thật sự khiến người ta có cảm giác như đang ở địa ngục!
_ Nghi! Em có sao không? Trả lời tôi đi! Nghi!
Nhiếp Phong thảng thốt gọi tên cô, bàn tay to lớn của hắn liên tục ấp lên gương mặt tiều tụy của cô, lùa vào mái tóc dày….

Máu…vẫn cứ chảy!
Nhiếp Phong vội vã choàng cho cô chiếc áo sơ mi rộng của hắn, đắp lên người cô chiếc áo vest đắt tiền thượng hạng, còn bản thân hắn chỉ kịp lồng chiếc quần vào và mặc vội cái áo lấy từ tủ đồ, hoảng loạn bế bổng cô lên.

_ Nghi! Tỉnh lại đi em!

Lam Nghi nằm trong vòng tay hắn, với mái tóc xõa tung thoát lực…giống như loài hoa Cẩm Quỳ mạnh mẽ cá tính…mà lại xinh đẹp cô độc!
Máu…vẫn không ngừng chảy ra giữa hai chân của cô….

!
Mồ hôi bết lên mái tóc đen dày của hắn, Nhiếp Phong hoảng loạn ôm chặt lấy Lam Nghi vào lồng ngực mạnh mẽ của mình, cố gắng cảm nhận nhịp tim của cô bằng nhịp tim của mình….

_ Anh ở đây rồi! Nghi! Đừng bỏ anh! Nhất định em không được có chuyện gì! Nhất định không được bỏ anh đi!
Nhiếp Phong ôm Lam Nghi chạy vội vã xuống cầu thang….

đôi môi hắn hôn lên đôi môi khép chặt giá lạnh của cô….

Hôn lên vầng trán của cô…
_ Nghi! Đừng bỏ anh!
Nhiếp Phong khẩn khoản nói với cô, không hề để tâm xem cô có nghe được hắn hay không?
Câu xin lỗi…mà lần đầu tiên hắn nói trong đời…
Là dành cho cô!
_ Anh xin lỗi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận