_ Rách âm h*! Tổn thương phần mềm, môi ngoài và môi trong đều bị dập dẫn đến tụ máu trong! Phần mềm đều bị xây xước nặng! Nhiếp Phong! Thật ra cậu có còn là con người nữa hay không vậy?
Bác sĩ Lưu không còn giữ nổi bình tĩnh nữa.
Một vài lọn tóc xổ tung ra từ búi tóc nặng, rơi trên gương mặt nghiêm khắc.
Hàng lông mày của bà cau chặt lại, xô ấn đường thành một nếp gấp hằn sâu hoắm.
Ánh mắt giận dữ nhìn Nhiếp Phong nhặt từng tờ bệnh án lên, đôi mắt sâu thẳm hút hồn của hắn không rời khỏi những dòng chữ đen đậm nhức nhối.
Những con chữ như nhảy múa trước đôi mắt thất thần của Nhiếp Phong, đầu ngón tay của hắn để lại những vệt mồ hôi túa ra thành vệt trên giấy trắng.
Những cụm từ “rách âm h*”, “tổn thương mô mềm”, “tụ máu trong”…liên tục nhảy múa trước mắt hắn.
Mồ hôi liên tục túa ra trên vầng trán cao ngạo ấy, và gương mặ cùa Nhiếp Phong cắt không còn giọt máu, giống như chính hắn cũng đã phát bệnh rồi!
_ Nhiếp Phong! Tôi đã nói với cậu rất rất nhiều lần trước đây! Cậu phải đi điều trị chấn thương tâm lý! Cậu không thể cứ sống một cuộc đời bệnh hoạn như thế này mãi được!
Bác sĩ Lưu thở hắt ra, tựa người vào chiếc bàn bên cạnh, đưa hai tay ôm lấy gương mặt mệt mỏi.
_ Tôi không thể hiểu nổi tại sao ba người các cậu! Tề Yến Thanh! Lôi Triệt! Và cà cậu nữa…Nhiếp Phong! Rút cuộc tại sao mấy người các cậu lại có thể sống như vậy?
Giọng nói của bác sĩ Lưu cao chót vót ở những từ cuối cùng, giống như cơn tức giận của bà đang dần dần bị đẩy lên tới đỉnh điểm.
Bác sĩ Lưu cau mày, hướng ánh mắt sắc lẹm về phía Nhiếp Phong…Chỉ cần nhìn qua những nét vẫn còn lưu lại trên gương mặt của bà, không thể phủ nhận rằng thời xuân sắc, bà chắc chắn là một tuyệt mĩ giai nhân.
_ Những kẻ có tiền có thế như các người đều nghĩ chỉ cần bỏ tiền ra, coi phụ nữ như một món hàng, mua về rồi muốn chà đạp muốn ức hiếp như thế nào cũng được sao? Rút cuộc các người có hiểu được thế nào mới được coi là một người đàn ông thực sự không?
Bác sĩ Lưu đứng dậy, bước tới trước mặt Nhiếp Phong, ngồi xuống phía đối diện hắn.
Gương mặt Nhiếp Phong so với tờ giấy trong tay hắn còn bệch bạc hơn, đến mức khiến cho những lời nói sát thương bác sĩ Lưu định thốt ra cũng phải khựng lại…
Một người đàn ông như Nhiếp Phong, mạnh mẽ như hắn, cao ngạo như hắn, điềm tĩnh như hắn mà trở nên tiều tụy rộc rạc tới như vậy, cũng đủ hiểu hắn đã trải cú sốc tâm lý kinh khủng tới mức nào.
Thật ra khi bà thấy Nhiếp Phong tự tay bế cô gái đó chạy vào bệnh viện, gương mặt hoảng loạn, cơ thể còn dính máu tươi là bà cũng đã hiểu được vị trí cùa cô gái đó trong lòng hắn, không phải là tầm thường.
Bác sĩ Lưu biết sở thích tình d*c quái đản của Nhiếp Phong, nhưng chưa bao giờ bà thấy Nhiếp Phong thực sự quan hệ với một người phụ nữ nào.
Hầu hết những người phụ nữ tới Royal kiểm tra đều là Nhiếp Phong phái tới, để xem cơ thể bọn họ có sạch sẽ hay không, chứ hắn chưa từng xuất hiện!
Vốn dĩ vì điều đó, bác sĩ Lưu cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng không ngờ ngày hôm nay hắn lại ôm một cô gái toàn thân dưới đẫm máu chạy vào bệnh viện….làm bà giận tới mức muốn thổ huyết!
Vốn dĩ bác sĩ Lưu vô cùng căm ghét chuyện đàn ông hành hạ phụ nữ, vậy mà trời xui đất khiến thế nào, ba tên trời đánh Tề Yến Thanh, Lôi Triệt, Nhiếp Phong – kẻ thì vừa dùng thắt lưng đánh phụ nữ, vừa quan hệ bằng cửa sau không chất bôi trơn, kẻ thì dùng thuốc kích d*c, kẻ thì bạo dâm….Đến điên lên mất!
_ Nhiếp Phong! Giá trị của một người đàn ông không chỉ có tiền, có danh vọng, có quyền lực đứng trên vạn người là đủ…mà còn là người có thể mang lại hạnh phúc cho người phụ nữ ở bên cạnh mình…Loại đàn ông nào mà đến một người phụ nữ cũng không thể yêu thương cho đúng cách, cho trọn vẹn?
Bác sĩ Lưu siết bàn tay vào nhau, nhìn gương mặt tiều tụy thất thần cùa Nhiếp Phong cứ chăm chú nhìn như thôi miên vào tờ bệnh án trước mặt, thờ dài chép miệng.
_ Nhiếp Phong…Điều phụ nữ cần chính là một người đàn ông chứng minh cho cô ấy thấy rằng, không phải đàn ông nào cũng giống nhau!
Đầu lông mày của Nhiếp Phong khẽ run nhẹ, ánh mắt hoàng hốt với hàng lông mi dài tới mức phụ nữ cũng phải ghen tị nhìn về phía bác sĩ Lưu, đôi môi sắc nét cho dù đang run rẩy tới cùng cực nhưng vẫn vô cùng thu hút quyến rũ.
Bàn tay hắn nắm chặt lấy tờ giấy bệnh án…và trong một khoảng khắc khi Nhiếp Phong cúi đầu xuống, bác sĩ Lưu dường như có thể nhìn thấy điều gì đó trong đôi mắt của hắn…
Nỗi đau?
Có phải là….nỗi đau?
Bác sĩ Lưu giật mình, bà vừa định nói điều gì đó với Nhiếp Phong, thì đột nhiên bên ngoài truyền tới tiếng chuông báo động náo loạn.
Những bóng người dồn dập chạy qua trước cửa kính, trước ánh mắt kinh ngạc ngỡ ngàng của bác sĩ Lưu và Nhiếp Phong….
_ MAU LÊN! BỆNH NHÂN Ở PHÒNG VIP 04 NHẢY LẦU!
VIP….VIP 04?
Tiếng hét của người nào đó khiến Nhiếp Phong và bác sĩ Lưu giật mình….
Phòng VIP 04…không phải là….
PHÒNG BỆNH CỦA LAM NGHI SAO?