Tổng Tài Tàn Khốc Đoạt Ái FULL


Giữa một thảo nguyên xanh rì màu cỏ tươi, gió thổi qua, từng cọng cỏ cúi rạp như một cơn sóng, nền trời khoáng đạt xanh thăm thẳm, những dải mây trắng tinh tơi xốp như những cục bông gòn tròn xoe trôi lững lờ lười biếng.

Mùi hương thơm ngát của nắng mới, của thiên nhiên dịu dàng, của hoa đồng nội nở rộ, và mùi hương trên mái tóc của Quân Tường.

Giai Kỳ ngả đầu vào bờ vai anh, bờ vai vững chãi và êm đềm, lồng ngực cũng ấm áp như ánh nắng ngoài kia, những sợi tóc mềm mại của cô bay tung trong gió, bàn tay nhỏ bé đan trong bàn tay anh, cảm nhận hơi ấm từ da thịt ấm áp dịu dàng.

Cô ngồi nép sát hơn vào anh, muốn cho không gian bình yên này vĩnh viễn dừng chân tại nơi đây, không bao giờ tan biến.

Siết nhẹ bàn tay hơn, những ngón tay nhỏ bé đan lấy những ngón tay của Quân Tường.

Giai Kỳ nghiêng đầu nhìn sâu hơn vào ánh mắt ấm áp ấy, trong lòng bình yên đến dịu dàng, khẽ giọng thì thầm với anh.

_ Quân Tường....em yêu anh!
Nụ cười của Quân Tưởng rất bình yên, quên thuộc đến mức khiến Giai Kỳ đau lòng.

Một tay anh siết chặt lấy bàn tay cô, một tay anh vươn tới dịu dàng vuốt ve gò má nóng ấm của Giai Kỳ…
Nhưng khi đôi môi anh hé mở để nói ra những lời thì thầm yêu đương với cô, thì chẳng có lời nói nào được thốt ra cả, thay vào đó, là một chuỗi những tiếng “Cộc cộc cộc” kì lạ.

Giai Kỳ hoảng hốt nhìn khuôn miệng mở rộng của Quân Tường phát ra những tiếng động buồn cười và kì lạ, rồi khuôn mặt anh mờ dần đi, trở nên đáng sợ và méo mó, khung cảnh xung quanh cũng tan biến, xám xịt dần đến trắng bệch…
_ Cộc Cộc Cộc!
Giai Kỳ giật mình bừng tỉnh, đầu óc quay cuồng như thể vừa uống hết một chai Vodka, tấm áo choàng nặng trịch của Lôi Triệt trượt xuống từ bả vai cô.

Chớp chớp đôi mắt cay xè, Giai Kỳ vẫn cứ như người đi trên mây, lơ mơ nửa mê nửa tỉnh.

Tiếng gõ vẫn liên tục vang lên bên cửa sổ, cô gáng gượng quay đầu nhìn ra, thì thấy phía bên ngoài kia, một người đàn ông lạ mặt đang gõ vào cánh cửa của cô.

_ Giai tiểu thư! Cô tỉnh chưa ạ?
Tỉnh à…?
Cơ thể uể oải và đầu óc như người đi mượn, Giai Kỳ lồm cồm ngồi dậy, đờ đẫn khi tâm trí chậm chạp bò trở lại với cô.

À đúng rồi….!
Lúc nãy sau khi vừa bước lên xe của Lôi Triệt, ngồi trên ghế da êm ái, ánh đèn vàng dịu dàng, hơi rượu chuếnh choáng và hơi ấm từ chiếc áo khoác to sụ trên người, cô cảm thấy mi mắt mình nặng trĩu, cuối cùng thì ngủ quên lúc nào không hay.

Trong xe vắng tanh vắng ngắt, Lôi Triệt cũng không thấy tăm hơi đâu, Giai Kỳ hoảng hốt luống cuống bò dậy, tiếng gõ cửa vẫn không ngừng vang lên ngoài kia.

_ Giai tiểu thư? Cô dậy chưa ạ?
_ Tôi dậy rồi! Xin chờ một lát.

Giai Kỳ nhanh nhẹn trả lời, cô đẩy chiếc áo khoác của Lôi Triệt gọn sang một bên, úp bàn tay vào gương mặt để trấn tĩnh, rồi nhanh nhẹn mở cửa xe ra ngoài.

Ùa vào cô là một cơn gió mang theo mùi hăng hắc của xăng xe và hơi lạnh của mùa đông.

Định thần lại, Giai Kỳ thấy mình đang đứng trong một bãi gửi xe rộng mà vắng tanh vắng ngắt, chỉ có chiếc xe của Lôi Triệt và bốn chiếc xe khác của vệ sĩ đỗ phía sau.

Và bên cạnh cô, là một người đàn ông đang thân thiện nở nụ cười với cô.

_ Giai tiểu thư! Xin chào cô! Tôi là Ngô Lỗi, vệ sĩ riêng của ngài Lôi!
Đó là một người đàn ông cao ráo có nụ cười rất hiền, đường nét trên gương mặt như thể pha trộn giữa dòng máu Á – Âu với mái tóc đen tuyền, làn da trắng, sống mũi thẳng tắp và khuôn miệng rộng, và lòng mắt xanh biếc như màu đá saphire.

_ Ngô tiên sinh! Tôi là Giai Kỳ!
Giai Kỳ thân thiện cúi đầu chào Ngô Lỗi và anh thân thiện cúi đầu.

Trong ấn tượng của Giai Kỳ vệ sĩ và nhân viên xung quanh Lôi Triệt đều giống như hắn, tức là chuyên nghiệp, lạnh lùng và khó gần, nhưng người đàn ông mang tên Ngô Lỗi này lại mang lại một cảm giác chân thành khác hoàn toàn.

_ Tiểu thư còn mệt không?
_ Tôi không sao! Ngô tiên sinh! Ngài cứ gọi tôi là Giai Kỳ được rồi ạ!
Giai Kỳ quả thật không quen với cách gọi khách sáo của những người xung quanh Lôi Triệt, vả lại…cô cũng đâu phải tiểu thư lá ngọc cành vàng gì đâu?
Đã bán thân, lại còn muốn xây điện thờ sao?
Những lời nói quá cay nghiệt của Lôi Triệt, cô nào dám quên.


_ Vậy Giai Kỳ, Lôi tiên sinh đang chờ cô trên tầng, mời cô theo tôi!
_ Ngô tiên sinh, không biết tôi đã ngủ quên bao lâu rồi ạ?
Giai Kỳ nhẹ giọng hỏi khi rảo bước theo anh, Ngô Lỗi bấm cửa thang máy, mỉm cười nhẩm tính rồi vui vẻ nói với cô.

_ Hơn 30 phút rồi ạ! Với cả Giai Kỳ, cô cứ gọi tôi là Ngô Lỗi được rồi!
Ngô Lỗi nói với Giai Kỳ như chính xác những gì cô vừa nói với anh, khiến cho Giai Kỳ cả mấy ngày nay mới hiếm hoi nở được nụ cười thật sự.

Vậy là trong số những người ở đây, vẫn còn có người giống…người!
*****
Cửa thang máy mở ra, và đập vào mắt Giai Kỳ là một cảnh tượng xa hoa đến choáng ngợp.

Lúc bây giờ Giai Kỳ mới biết cô đang ở trong một khách sạn siêu xa hoa.

Giai Kỳ tưởng rằng khung cảnh này chỉ có thể nhìn thấy trong những bộ phim về hoàng gia, với những bức tranh lồng khung vàng treo dọc tường, lối đi trải thảm họa tiết đỏ đen, những chậu phong lan tráng muốt vàng tươi rực rỡ, những chiếc bàn bằng gỗ có niên đại hàng trăm năm, những chiếc đèn trùm pha lê rủ xuống từ trên trần như một bức bích họa, và tiếng nhạc vang vọng dịu êm…
Giai Kỳ ngây ngất đi theo Ngô Lỗi tiến vào một căn phòng rộng gấp ba lần căn nhà của cô, và Lôi Triệt đang đứng ở đó cùng một nhóm người, dường như đang thảo luận một chuyện gì đó.

_ Lôi tiên sinh! Giai tiểu thư đã tới!
Ngô Lỗi vui vẻ nói, và tất cả mọi người đều dừng lại.

Giai Kỳ không biết cảm giác nào khiến cô cảm thấy áp lực hơn, khi ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng đổ dồn vào cô, hay khi ánh mắt sắc lạnh của Lôi Triệt lướt qua gương mặt cô.

Giai Kỳ lập tức cúi đầu thay cho lời chào, và cô nghe thấy tiếng Lôi Triệt vang lên.

_ Được rồi! Mọi việc trước mắt sẽ là như vậy! Giờ mọi người có thể rời đi, Vivian! Cô ở lại!
Mọi người lục đục kéo nhau bước khỏi căn phòng Tổng thống của Lôi Triệt, duy chỉ có một người phụ nữ ở lại.

Giai Kỳ ngước mắt nhìn người phụ nữ ấy, và không khỏi trầm trồ…Trên đời có người phụ nữ đẹp thế sao?
Mái tóc màu khói bạc được uốn xoăn cầu kì ôm trọn lấy gương mặt tuyệt sắc, ánh mắt sắc sảo toát ra vẻ kiêu kì, đôi môi căng mọng thoa lớp son hoàn hảo, cơ thể đồng hồ cát hấp dẫn trong bộ suit trắng tinh với đôi giày cao gót Valentino đế đỏ, Vivian toát ra khí chất của một người phụ nữ hiện đại, thành đạt và quyến rũ.

_ Vivian, đây là Giai Kỳ!
Lôi Triệt dịu dàng nói với Vivian, và người phụ nữ đó hướng về phía cô, nở một nụ cười đẹp như hoa nở.

_ Chào cô Giai Kỳ! Tôi là Vivian, thư kí riêng của Lôi tiên sinh!
_ Chào cô! Vivian!
Giai Kỳ khẽ cúi đầu, mỉm cười đáp lễ, cảm giác tự ti khiến cô co mình lại…Người phụ nữ trước mắt thật đẹp, thật thành công, thật tự tin và kiêu hãnh….

Còn cô thì…!
_ Tôi nay cô ấy sẽ đến dự cuộc hẹn cùng tôi! Vivian, cô giúp cô ấy chuẩn bị!
_ Vâng! Lôi tiên sinh! Tôi biết rồi ạ! Ngài yên tâm!
_ Sau khi xong việc thì báo cáo lại cho tôi, tiện thể kiểm tra lại khâu chuẩn bị cho cuộc hẹn tối nay, kiểm tra lại phía ngài Albert! Có gì báo cáo lại cho tôi!
_ Lôi tiên sinh, xin ngài đừng lo lắng! Tôi sẽ hoàn thành công việc cẩn thận!
_ Tốt lắm! Giai Kỳ!
Từ nãy đến giờ, Lôi Triệt chỉ nói với Vivian, nhìn hắn đứng cạnh cô ấy có biết bao xứng đôi, thật là trai tài gái sắc, hoàn toàn không hề để mắt đến cô một lần, khiến Giai Kỳ chỉ biết im lặng đứng bên cạnh, đột nhiên lại gọi giật cô, khiến Giai Kỳ hốt hoảng giật thót mình.

_ Ơ…dạ!
_ Cầm lấy!
Lôi Triệt chìa ra một chiếc thẻ bạch kim, gọn lỏn nói với Giai Kỳ.

Giai Kỳ cẩn thận cầm lấy chiếc thẻ, và Lôi Triệt quay đầu nói với Vivian.

_ Đã nói qua với bên nhà máy tôi sẽ qua kiểm tra chưa?
_ Dạ theo dặn dò của ngài, việc ngài tới đó hoàn toàn được giữ bí mật!
_ Tốt lắm! Tôi sẽ quay lại đón cô ấy vào bảy rưỡi tối! Ngô Lỗi, chúng ta đi!
_ Xin Lôi tiên sinh bảo trọng!
Sau đó, Lôi Triệt quay đầu bước đi, ngoài một câu gọn lỏn khi quẳng chiếc thẻ cho Giai Kỳ, hắn hoàn toàn không nói với cô thêm một lời nào, giống như coi cô như không khí.

Giai Kỳ chậm chạp cúi đầu chào hắn, cũng không kịp hỏi cuộc hẹn tối nay là cuộc hẹn gì, cô sẽ phải gặp ai, phải làm gì? Cô hoàn toàn không biết!
Chắc là.....phải nhờ Vivian.


Giai Kỳ mỉm cười, hướng về phía Vivian, lịch sự lên tiếng.

_ Vivian, xin phiền cô rồi!
_ Hóa ra cô là người đàn bà tháng này của ngài Lôi à?
Giọng nói cao ngạo của Vivian khiến Giai Kỳ kinh ngạc, cô sững người nhìn gương mặt kiêu căng tự phụ của Vivian, nhìn đôi môi xinh đẹp kia đang nở ra một nụ cười khinh miệt tự mãn.

_ Tôi không hiểu cô đang nói gì?
Giai Kỳ nhẹ giọng trả lời, liền nhìn thấy vẻ mặt khinh khỉnh kia lộ rõ sự mỉa mai.

_ Đừng đóng vai thỏ non với tôi nữa đi cô Giai Kỳ, bộ quần áo thô kệch trên người không che đi được vết hôn chướng mắt trên cổ cô đâu!
Giai Kỳ giật mình, theo bản năng đưa tay kéo chặt cổ áo khoác, bần thần nhớ lại phút giây nóng bỏng trên máy bay lúc nãy.

_ Còn che dấu gì nữa? Hạng phụ nữ như cô không phải càng phải khoe những vết tích ấy ra càng tốt sao? Loại như cô chính là sống nhờ vào những dấu vết ấy mà!
Vivian cay nghiệt nói, bàn tay điệu nghệ hất mái tóc kiểu cách ra sau vai, dùng ánh mắt như đang nhìn một con côn trùng gớm ghiếc để nhìn Giai Kỳ.

_ Ít nhất cô cũng phải cảm thấy xấu hổ chứ? Cô có biết chỉ vì những loại gái như cô mà phụ nữ chúng tôi cảm thấy ngượng ngùng không hả? Giá trị phụ nữ vì những loại người như cô mà bị kéo tụt xuống đấy!
Vivian thấy Giai Kỳ im lặng, càng lúc càng quá quắt, cô tay lôi từ trong chiếc túi xách da cá sấu ra lọ nước hoa Scandal, xịt vào không khí xung quanh.

_ Không thể làm bớt đi cái mùi uế tạp được….Giai Kỳ tiểu thư! Cửa hàng quần áo tư trang và mỹ phẩm cách đây đúng một dãy phố, cảm phiền cô ra khỏi khách sạn rẽ phải đi thẳng đến số 25 là tới.

Tôi không bán thân để nuôi miệng được, phải bỏ công sức ra mới có tiền nên bận nhiều việc lắm, cô làm ơn đi một mình nhé!
Vivian kiêu hãnh nói với Giai Kỳ, dùng ánh mắt khinh miệt liếc xéo cô rồi dậm gót giày bước đi.

Nhưng chưa bước ra khỏi cửa, đã nghe thấy giọng nói của Giai Kỳ vang lên.

_ Cô đứng lại đó!
Nụ cười khinh khỉnh hiện trên môi, Vivian quay lưng lại, xấc xược nhìn Giai Kỳ.

_ Có chuyện gì?
Từ nãy đến giờ, cho dù Vivian có nói gì, Giai Kỳ đều giữ im lặng, một chữ cũng không nói lại, khiến Vivian tưởng như cô đang bị nói đến tối tăm mặt mũi, xấu hổ không cất lên lời, tính cách hợm hĩnh và khinh miệt người khác ăn sâu vào trong máu huyết của cô ta.

Nào ngờ lúc này Giai Kỳ ngẩng mặt lên nhìn Vivian, đôi mắt phượng sắc sảo của cô tuy bình tĩnh và phẳng lặng, nhưng lại có thần thái rất mạnh mẽ, hoàn toàn áp đảo, khiến cho Vivian cau mày.

Thanh âm nhẹ nhàng của Giai Kỳ vang lên, bình tĩnh và rành rọt từng chữ nói ra.

_ Cô Vivian! Những lời cô nói rất đúng, đúng là tôi không bằng cô, về cả danh vọng, tiền bạc, và cả vẻ ngoài, cô cái gì cũng có, tuy nhiên,…
Vẻ mặt đắc thắng của Vivian khinh khi nhìn Giai Kỳ, ánh mắt hợm hĩnh nheo lại khi Giai Kỳ nhìn thẳng vào mặt cô ta và rành rọt nói.

_ Có một thứ mà cô không có! Cô biết không, Vivian…CÔ KHÔNG CÓ NÃO!
_ CÔ!
Vivian xông tới, định giang tay tát Giai Kỳ.

Nhưng bàn tay vừa mới định giáng xuống, đã bị Giai Kỳ nhanh chóng tóm được.

Giai Kỳ bóp chặt cô tay cô ta, lạnh giọng nói.

_ Cô đừng tưởng có quyền, có tiền mà muốn nói người khác thế nào cũng được! Và đừng tưởng ai cũng bị cô chèn ép mà muốn làm gì thì làm!
Giai Kỳ đẩy mạnh Vivian ra khiến cô ta loạng choạng.

Ánh mắt khinh miệt của Giai Kỳ nhìn Vivian tức điên trước mặt, lạnh lùng nói.

_ Tất cả những lời cô nói ra, chỉ thể hiện rằng cô đang ghen tức mà thôi! Cô ghen tức với một đứa con gái như tôi, vì Lôi Triệt thà rằng bỏ tiền ra để ngủ với tôi, còn hơn là ngủ với cô!
_ Mày!
Vivian gầm lên giận giữ, lại bị tiếng cười lạnh của Giai Kỳ át lại.

Giai Kỳ phủi bàn tay vừa nắm vào cô tay Vivian, cười khẩy lên tiếng.


_ Thế thì nhân đây cũng nói cho cô biết, Vivian.

Không phải tôi là người đàn bà tháng này của Lôi Triệt mà ngược lại, Lôi Triệt mới là người đàn ông tháng này của tôi! Tôi quen anh ta để thỏa mãn tình dục thôi!
Buông lời nói xong, Giai Kỳ quay gót bước thẳng ra ngoài cửa, trước ánh mắt ngỡ ngàng của Vivian.

****
Vivian chỉnh lại quần áo, soi mình trong gương ở trước khi bước vào phòng làm việc trên tầng thượng của Lôi Triệt.

_ Lôi tiên sinh!
Sau khi nhẹ nhàng gõ cửa, Vivian cung kính đẩy cửa bước vào, nụ cười cuốn hút mềm mại như nước hiện trên môi khi cô ta nhìn thấy Lôi Triệt đang ngồi trong phòng cặm cụi làm việc.

_ Sao cô lại ở đây? Không đi cùng Giai Kỳ sao?
Lôi Triệt liếc mắt nhìn Vivian, đầu lông mày đẹp đẽ của hắn cau lại.

Vivian liền vội vàng giải thích.

_ Lôi tiên sinh! Vừa rồi tôi có ngỏ ý đưa Giai tiểu thư đi mua sắm, nhưng Giai tiểu thư đột nhiên cáu gắt vô cớ, muốn tự mình đi mua.

Tôi khuyên thế nào tiểu thư cũng không nghe, còn nổi giận với tôi….Nên tôi đành để tiểu thư đi một mình.

Nhưng Lôi tiên sinh xin ngài yên tâm, tôi đã sai vệ sĩ đi bảo vệ tiểu thư, cửa hàng tôi sắp xếp cho tiểu thư cũng rất gần, chỉ cách một dãy phố là tới thôi ạ!
_ Vivian!
Lôi Triệt lạnh giọng ngắt lời, buông cây bút trong tay xuống.

Bàn tay trái đi găng da của hắn siết lại, làm tiếng da thuộc kêu ken két.

_ Việc của cô là đưa cô ấy đi mua sắm, chứ không phải là lên đây nói dài dòng mấy lời này với tôi!
Thanh âm trầm thấp của Lôi Triệt thật sự rất đáng sợ, khiến cho Vivian tái mặt.

Cô ả vội vã chống chế.

_ Nhưng Giai tiểu thư không muốn nhìn mặt tôi, Lôi tiên sinh tôi cũng không biết làm thế nào để vừa ý tiểu thư nữa.

Tiểu thư vừa rồi còn to tiếng với tôi, đuổi tôi đi, tôi cực chẳng đã đành….

_ Kể cả cô ấy ghét nhìn thấy mặt cô, cô cũng phải biết cách che mặt lại và đi theo cô ấy! Giai Kỳ lần đầu tiên đến đây, ngôn ngữ cô ấy không thông thạo, điện thoại thì không có, nếu như cô ấy đi lạc hay có chuyện gì, thì mạng cô có đủ đền không? Hả Vivian?
Thanh âm như chứa đựng cái chết của Lôi Triệt giận giữ vang lên, khiến cho Vivian tái mặt.

Cô ả hoảng hốt run như gặp kinh phong, lần đầu tiên Vivian thấy Lôi Triệt giận dữ với mình, sợ hãi đến ấp a ấp úng…
_ Dạ…tôi….tôi sai rồi….Lôi tiên sinh!
_ Cút ra ngoài đi!
Lôi Triệt chán ghét nói và tiếp tục làm việc.

Vivian đứng như trời trồng, lòng dấy lên căm tức….Lôi Triệt từ trước tới nay chưa từng giận dữ với cô ta, giờ chỉ vì Giai Kỳ mà trở thành như vậy….!
Vivian tức tối mở cửa, vừa mới bước chân ra ngoài đã nghe thấy giọng Lôi Triệt lạnh lùng vang lên.

_ Để cửa phòng mở.

Mùi nước hoa trên người cô khiến tôi rất khó chịu!
Lời nói như một nhát dao đâm xuyên vào tim Vivian, cô ả cắn răng, ánh mắt vằn lên giận dữ, tức tối bỏ đi.1
Lôi Triệt vừa thấy bóng Vivian đi khỏi, lập tức bỏ cây bút xuống.

Hắn lôi điện thoại ra bấm một dãy số, thanh âm trầm thấp có chút lo lắng vang lên.

_ Ngô Lỗi! Cậu hỏi địa chỉ cửa hàng quần áo mà Vivian đặt trước cho Giai Kỳ, rồi đến đó đón cô ấy giúp tôi!
****
Giai Kỳ đi bộ theo con đường, ngước lên từng số nhà để tìm số 25.

Rất nhanh, cửa hàng quần áo mà Vivian nói đã ở trước mặt.

Ít nhất cô ả cũng không lừa cô, cửa hàng quần áo có tên The Queen với tông màu đen trắng sang trọng nổi bần bật, ma nơ canh trong cửa hàng đều mặc những bộ quần áo vô cùng sang trọng và thu hút.

Giai Kỳ đẩy cửa bước vào, tiếng chuông báo khách kêu lên leng keng.

Giai Kỳ mỉm cười nhìn ba nhân viên bán hàng ăn vận không chê vào đâu được, trang điểm hoàn hảo, dùng tiếng anh nói rành mạch.

_ Xin lỗi! Tôi muốn mua một bộ quần áo!
Nhưng đáp lại với sự hào nhã của Giai Kỳ, ba người nhân viên đó nhìn lướt qua Giai Kỳ.


Gương mặt không trang điểm, quần áo bình thường, túi xách không có...Ý nhị nhìn nhau rồi ném lại cho cô một ánh nhìn lạnh lùng.

Hoá ra đây là cô ả mà Vivian nhắc tới đó sao?
Một trong ba người đó lên tiếng.

_ Xin lỗi! Chúng tôi không có quần áo cho cô!
Giai Kỳ cảm thấy rất ngạc nhiên.

Cô nhìn quanh cửa hàng, quần áo váy vóc đẹp mê hồn đều được treo kín giá, tại sao lại không có?
Giai Kỳ nhìn thấy một chiếc váy màu trắng rất trang nhã, kiểu dáng tinh tế lại không quá cầu kì, liền mỉm cười tiến tới, chạm nhẹ vào vải áo và nói.

_ Tôi chỉ muốn mua một chiếc váy! Cái này được không ạ?
Một người phục vụ đột nhiên tiến tới phía Giai Kỳ, dáng điệu như sợ cô làm bẩn bộ quần áo, lạnh giọng nói.

_ Cô không hiểu sao? Thưa cô? Cửa hàng quần áo của chúng tôi không có quần áo phục vụ cho người như cô!
Lúc bấy giờ, Giai Kỳ mới bừng hiểu ra ý tứ từ câu nói và ánh mắt của bọn họ.

Sự khinh miệt giống như một xô đá lạnh tát thẳng vào người cô, Giai Kỳ cảm thấy tê dại và xấu hổ, cô vội buông tay khỏi chiếc váy, trước những ánh mắt lạnh giá ấy, cúi đầu bỏ đi.

Khi vừa ra đến cửa, cô nghe thấy một người nhân viên cay nghiệt nói theo.

_ Đồ con đi*m!
Trái tim giống như bị ai bóp nghẹt, và lồng ngực đau thắt.

Giai Kỳ cắn chặt môi, bỏ đi như chạy trốn trước những ánh mắt khinh miệt dán vào lưng mình.

Nhưng vừa mới chạy ra ngoài, cô đã va sầm vào một ông lão đi trên vỉa hè, trong tay cầm một chiếc kem.

Cú va mạnh làm kem dính vào quần áo của cô, khiến cho chiếc váy len trên người cô bẩn một mảng.

Người đàn ông vội vàng lùi ra đường, vừa lùi vừa hoảng hốt bối rối nói bằng thứ tiếng Nga nặng trịch.

_ Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi!
Đúng lúc này, một chiếc taxi chồm tới, Giai Kỳ nhìn thấy người đàn ông đang lùi ra gần mép đường, vội vã nắm lấy áo ông kéo giật về phía mình, đúng lúc chiếc taxi đi qua, bấm còi inh ỏi.

_ Ông không sao chứ ạ?
Giai Kỳ nghẹn giọng hỏi ông lão, nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng cô.

Cô nhìn mặt ông lão hốt hoảng vì vừa tránh được khỏi tai nạn, luôn miệng cảm ơn cô.

_ Cảm ơn cháu! Cảm ơn cháu! Ôi….kem của ta dính vào cháu rồi! Làm bẩn hết quần áo của cháu rồi!
Ông lão dùng tiếng Anh rất khá, Giai Kỳ đoán chắc cũng là người có học vấn.

Cô lắc đầu, nhìn vệt bẩn trên áo mình, nhẹ giọng trả lời.

_ Không sao đâu ạ!
_ Sao mà không sao được! À….cửa hàng quần áo ngay đây! Ta đưa cháu vào mua một bộ quần áo mới!
Ông lão rất áy náy, lại vừa vặn nhìn thấy tấm biển của cửa hàng The Queen Giai Kỳ vừa mới bước ra, muốn mời cô vào, lại đột nhiên bị ánh mắt đỏ hoe của Giai Kỳ làm cho khựng lại.

_ Cháu sao vậy? Cháu ổn không?
Một câu hỏi “ Cháu ổn không?” dịu dàng của ông lão đã khiến cho nỗi nghẹn ngào trong cô cuối cùng cũng òa vỡ.

Cô vừa mới bị quỳ, bị nhục mạ, kí vào hợp đồng bán thân với một người đàn ông xa lạ, trở thành gái bao bị tất cả mọi người khinh ghét, cô làm xấu hổ cha mẹ đã khuất của mình, phản bội lại Hà Gia, phản bội lại Quân Tường, trở thành một đứa con gái bẩn thỉu và đáng khinh thường….Không! Cô không ổn!
Một chút cũng không hề ổn!
Ông lão hốt hoảng nhìn thấy Giai Kỳ đột nhiên bật khóc nức nở, và cứ thế đứng trước mặt ông lão xa lạ, Giai Kỳ dùng tiếng mẹ đẻ của cô nghẹn ngào bùng phát.

_ Cháu chỉ muốn mua một bộ váy thôi! Chỉ một bộ váy thôi! Nhưng người ta lại không bán cho cháu! Cháu phải có một bộ váy để làm hài lòng một kẻ mà cháu rất ghét, nhưng mà cháu lại không mua được! Người ta nói cháu không xứng đáng mặc những bộ quần áo đẹp đẽ kia! Cháu vừa mới đột nhiên bị tống đến một vùng đất xa lạ, cháu không quen biết ai ở đây hết! Cháu không thể giao tiếp với ai cả! Người cháu yêu thương thì không biết sống chết thế nào? Còn cháu thì ở đây…..Cháu…..nhớ bố mẹ cháu!
Tiếng nấc nghẹn ngào của Giai Kỳ làm câu nói cuối cùng của cô òa vỡ, cuối cùng Giai Kỳ cứ thế ôm mặt đứng khóc giữa đường, trước ánh nhìn ngạc nhiên của tất cả mọi người đi ngang qua….

Người đàn ông trước mặt nhìn cô với ánh mắt trìu mến, rồi ông tiến lại gần, đặt tay lên vai cô vỗ về, nói bằng ngôn ngữ của cô một cách rất thành thục.

_ Được rồi! Cháu yêu….ta hiểu rồi! Nín đi, đừng khóc nữa!
****
Tiếc gì 1 LIKE và 1 VOTE cho Kỳ Kỳ nhỉ ☺️
Hi vọng các tình yêu sẽ FOLLOW Kỳ Kỳ để Kỳ Kỳ có động lực viết truyện mới mỗi ngày nhé ❤️
Yêu thương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận