Bóng lưng cao lớn của Tề Yến Thanh bước tới, chắn trước tầm mắt của Thiên Ân.
Họng súng của cô chĩa thẳng vào tấm lưng của hắn.
Bờ vai rộng mạnh mẽ như thể chống đỡ được cả thế gian, bóng lưng hắn phủ xuống che khuất cả thân thể nhỏ bé của Thiên Ân, che khuất cả ánh điện ở trên cao, như thể dùng chính bóng mình ôm ấy lấy thân thể cô, che chở cho cô.
Thiên Ân nhìn Tề Yến Thanh đứng chắn họng súng của cô trước Khuất lão gia.
Ánh mắt ngạc nhiên bất phục của cô chiếu thẳng vào gáy hắn, như thể muốn dùng ánh mắt mình mà đốt cháy lớp da trên gáy hắn.
Như thể cảm nhận được ánh nhìn dữ dội của Thiên Ân.
Tề Yến Thanh khẽ nghiêng đầu, ánh mắt hắn nhìn xuống dưới sàn, tuy không hướng về phía cô, nhưng lại toát ra một mị lực hút hồn, chứa đầy sự tự tin và cường ngạo, ánh mắt chỉ duy nhất chỉ thuộc về hắn.
_ Đừng nóng vội! Tôi đã hứa với em thì tôi sẽ giữ lời!
Ánh mắt dời đi, hướng về phía Khuất lão gia.
Cơn rét lạnh trong lòng mắt âm trầm đen thẫm như hồ sâu không thể thấy đáy ấy khiến cho cơ thể hắn run rẩy đến mức đầu gối của hắn đứng cũng không vững.
Thiên Ân không thể nhìn thấy gì sau bóng lưng to lớn ấy, nhưng bàn tay cầm khẩu súng của cô vẫn thủy chung giơ lên, không bỏ xuống.
_ Bỏ súng xuống đi…Ân nhi!
Không hề quay đầu lại, nhưng Tề Yến Thanh vẫn nói chuẩn xác như thể hắn quá hiểu cô.
Thiên Ân không phục, vẫn cứ nắm chặt lấy khẩu súng trong tay mình, hàm răng cắn chặt lấy lớp môi mềm mại của mình.
_ Nào….bé con!
Thanh âm dịu dàng vang lên, mang theo một chút nghiêm khắc, như thể đang vỗ về một đứa trẻ ương bướng không chịu nghe lời.
Thiên Ân nhìn vào tấm lưng ấy với ánh nhìn căm phẫn tóe lửa, như thể muốn nhìn xuyên qua cơ thể hắn mà dùng ánh mắt này giết chết tên họ Khuất kia.
“ Tôi sẽ để cho em giết ông ta! Bằng bất cứ cách nào em muốn! ”
Lời hứa của hắn văng vẳng bên tai khi hắn đeo lớp mặt nạ của Tiểu Minh.
Thiên Ân nhớ lại cảm giác run sợ khi phải nhìn Tề Yến Thanh qua lớp mặt nạ quá mức thật kia.
Nếu như không chứng kiến từ đầu, e rằng cô không thể dám tin rằng người ngồi cạnh mình kia là Tề Yến Thanh.
Họng súng đang giương lên của Thiên Ân từ từ hạ xuống.
Tề Yến Thanh mỉm cười, ánh mắt hắn vẫn luôn gắn chặt vào gương mặt run rẩy trắng bệch của Khuất lão gia, chầm chậm thưởng thức cơn sợ hãi hoảng loạn đang chảy tràn ra trong lòng mắt của ông ta.
_ Tôi và ông….có quá nhiều chuyện phải giải quyết!
Tề Yến Thanh nhẹ giọng nói, những ngón tay thanh mảnh của anh lần vào trong lớp áo khoác ngoài, thong thả lôi ra một chiếc máy ghi âm và bấm nút tắt đi.
_ Ông có biết tại sao tôi phải giả dạng Tiểu Minh tới tận đây không?
Khuất lão gia nghiến chặt răng lại, thanh âm rờn rợn vang lên như tiếng máy khâu khô dầu, run rẩy như thể một con ốc đã long ra khỏi vị trí.
_ Mày muốn cho con khốn đó trực tiếp giết tao chứ gì?
_ Không!
Ngược lại với sự hoảng loạn của ông ta, Tề Yến Thanh lại vô cùng điềm tĩnh và thoải mái.
Thanh âm khàn nhẹ vang lên, tựa như tiếng gió thổi vào những tán cây xào xạc, âm trầm và bí ẩn.
_ Nếu chỉ đơn giản như thế, thì tôi chỉ cần sai người tới bắt ông mang đến tận biệt thự Bạch trà, đâu cần bắt cô ấy vất vả như vậy!
_ Vậy mày muốn cái gì?
Ông ta gầm lên, giống như một con thú bị dồn đến tận chân tường.
Giờ ông ta đã như cá nằm trên thớt, gầm lên mấy tiếng yếu ớt để giữ sĩ diện cho bản thân m ình.
Tề Yến Thanh nhếch môi cười, bàn tay hắn thong thả đút vào túi quần, nhẹ giọng nói.
_ Cho đến bây giờ, ông vẫn là một trong những nhân vật được tôn trọng bậc nhất tại Phi Điểu.
Những lão công thần ngày xưa đều vẫn rất kính nể ông! Bản th ân những người già thường rất khó thay đổi, nhất là những người đã từng đối diện với cái chết.
Nếu như bây giờ tôi lật đổ ông và mang Ân nhi về, cho dù là có trong tay bằng chứng rõ ràng rằng Ân nhi là con gái ruột của Phi lão gia và Phi phu nhân, là người thừa kế của tổ chức Phi Điểu cũng chưa chắc thuyết phục được những lão công thần ấy, khi mà mối thâm thù đã khoét vào họ quá sâu.
Họ sẽ nghĩ những bằng chứng đó là giả mạo, là được dàn dựng…vân vân…
Thiên Ân ngây ngốc nhìn Tề Yến Thanh....câu nói của anh khiến cô đờ ra ngây ngốc....
Người....thừa kế của Phi Điểu?
Tề Yến Thanh giơ ngón tay trỏ lên, vẫy vẫy trong không khí, cử chỉ lười biếng mà thu hút đặc biệt với tính cách quá mức âm trầm của hắn.
_ Nếu như là một chiếc máy ghi âm thu đúng giọng ông thú tội về tội ác năm xưa thì chắc chắn không ai có thể nghi ngờ điều gì nữa! Và mọi chuyện sẽ được giải quyết…dễ dàng hơn rất nhiều!
Khuất lão gia choáng váng nhìn Tề Yến Thanh.
Khuôn mặt cao ngạo cùng ánh mắt quá mức tự tin của hắn là cho công ta cứng họng.
Hóa ra từ đầu, Tề Yến Thanh đã tính toán đâu ra đấy.
Mục đích để Thiên Ân lại, cũng là biết trước ông ta sẽ lôi cô tới sào huyệt, sử dụng cô như một công cụ để thoát thân, vì thế đã chặn đường, đi trước một bước.
Tự mình áp giảI cô tới, khi ông ta không phòng bị phun ra hết toàn bộ những bí mật quá mức cay nghiệt kia….!
Khuất lão gia cả đời mưu mẹo thâm hiểm, vậy mà tất cả những tính toán cuối cùng lại bị Tề Yến Thanh nắm được hết trong lòng bàn tay, đi trước những ba bước!
Cho dù trong lòng căm phẫn đến nghẹn họng, nhưng Khuất lão gia cũng không thể không thán phục tài trí quá mức phi phàm của Tề Yến Thanh.
_ Ha Ha Ha!
Tiếng cười trống rỗng của ông ta vang vọng trong không gian.
Khuất lão gia quay cuồng trong chính tâm trí của mình, ánh mắt hoảng loạn hướng về phía Tề Yến Thanh, vô hồn lên tiếng.
_ Hóa ra cuối cùng….tao cũng chỉ là con tốt trong bàn cờ của mày! Tề Yến Thanh….mày khá thật! Chắc chắn Phi lão gia, hắn ta cho dù đã chết rồi cũng phải tự hào rằng đã đào tạo mày xuất sắc đến mức này!
_ Chỉ trách rằng ông quá nông cạn mà thôi!
Tề Yến Thanh đủng đỉnh nói, sau đó bàn tay hắn lôi ra một chiếc điện thoại.
Đầu ngón tay thon dài lướt đi trên màn hình cảm hứng, sau đó hắn bật to âm lượng lên.
Tiếng gào thét vang lên rúng động, hòa lẫn thanh âm nhẹ nhàng của hắn vang lên.
_ Bịt tai và nhắm mặt lại! Bé con!
_ Hả?
Thiên Ân ngây ngốc nhìn hắn.
Tại sao đột nhiên hắn lại bắt cô….bịt tai lại?
Ánh mắt của Tề Yến Thanh lần nữa lại hướng về phía cô.
Thiên Ân là người con gái duy nhất khiến hắn lúc nào cũng phải nhắc lại hai lần.
_ Nào…!
Sự nghiêm khắc trong giọng nói của hắn vang lên.
Thiên Ân cau mày, tuy khó hiểu những vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Giữ chặt khẩu súng trong bàn tay mình, cô dùng hai ngón trỏ bị chặt tai và nhắm mắt lại.
_ Ân nhi!
Tề Yến Thanh lên tiếng gọi cô, nhưng Thiên Ân vẫn im lìm không đáp lại, Nụ cười hài lòng hiện ra trên môi, sau đó hắn thong thả tiến tới, vứt chiếc điện thoạI trên bàn.
Hắn nghiêng đầu, làm một cử chỉ rất tao nhã muốn lão ta nhìn vào trong màn hình.
Khuất lão gia nhìn Tề Yến Thanh bằng ánh mắt khó hiểu, nhưng vẫn cứ bước tới.
Tiếng gào thét váng vọng trong điện thoại lần nữa lại vang lên, thanh âm khiến cho Khuất lão gia đứng tim.
Đôi chân run rẩy chạy tới.
Lão gia vồ lấy chiếc điện thoại…và cảnh tượng bên trong khiến cho lão ta hét lên.
Trong clip, Tiểu Minh đang bị bốn tên vệ sĩ giữ chặt tay chân đến mức không thể cựa quậy.
Cơ thể bị gồng cứng như một con cá nằm trên thớt, ánh mắt kinh hãi đang nhìn một lưỡi da lách lấy da trên gương mặt đã bên bết máu của mình.
Th** đỏ hở ra khi lớp da của hắn bong ra từng mảng, m** chảy đến mức nhớp nhúa, nhuốm đỏ cả bàn tay đang lách lớp da trên mặt hắn.
Người đó làm rất vụng về, hoặc cố tình vụng về như thế.
Tiếng kêu đau đớn thảm thiết của hắn vang lên như một con lợn bị ch** t**t, khiến cho Khuất lão gia kinh hãi đến mức không ngừng hét lên.
Chứng kiến con trai mình bị lột da sống, lão ta gần như đã phát điên loạn.
Bàn tay đập mạnh chiếc điện thoại xuống đất và lao đến, tiếng động lớn khiến cho Thiên Ân giật nảy mình.
Cô hoảng hốt mở mắt, nhìn thấy cổ của lão Khuất đang bị Tề Yến Thanh giữ chặt lấy chỉ bằng một tay.
Và hắn nghiến chặt răng lại, gương mặt nghiêm lại giận dữ khi cánh tay hắn từ từ nhấc bổng Khuất lão gia lên cao.
Thiên Ân há hốc miệng nhìn Tề Yến Thanh nhấc lão Khuất lên chỉ bằng một tay, ông ta giãy dụa trong bàn tay hắn như một con cá mắc cạn, tròng mắt trợn ngược lên như thể sắp tắc thở đến nơi.
_ Giờ ông biết cảm giác của Phi lão gia và Phi phu nhân khi mất con…đau đớn đến thế nào rồi chứ?
Lớp gân xanh trên bàn tay đẹp đẽ của Tề Yến Thanh nổi gân lên khi hắn nghiến răng lại,và quăng mạnh lão ta xuống đất.
Lão ta đập xuống nền gỗ như một miếng thịt ôi thiu, bàn tay ôm chặt lấy cổ họng, thở khò khè hớp lấy không khí.
Tề Yến Thanh cười nhạt, và quay người bước về phía Thiên Ân.
Cô sợ hãi ngước mắt nhìn hắn mỉm cười với cô....
Tại sao ánh mắt ác nghiệt lúc đó, giờ nhìn cô....lại có thể dịu dàng đến vậy?
Bàn tay Tề Yến Thanh đặt lên khẩu súng trên tay cô.
Hắn để tay cô vào nòng súng và kéo mạnh.
Tiếng lên đạn vang lên lạnh ngắt.
Tề Yến Thanh nâng khuỷ tay cô lên, bàn tay to lớn của hắn nhẹ nhàng đặt lên bàn tay cô đỡ lấy khẩu súng.
Hơi ấm của hắn bao bọc thân thể cô, thân thể vững chãi của hắn chắn sau lưng cô.
_ Thả lỏng ra, nâng khuỷ tay em lên.
Âm thanh dịu dàng vang lên, như thể không phải hắn đang hướng dẫn cô sử dụng một thứ vuc khí giết người.
_ Nhắm chuẩn vào...đúng rồi!
Tề Yến Thanh nhắm khẩu súng đúng đầu của Khuất lão gia.
Thanh âm ma mị của hắn vang lên bên tai và hình ảnh Khuất lão gia nằm chờ chết dưới sàn khiến cho Thiên Ân run rẩy.
Bàn tay Tề Yến Thanh buông ra.
Thiên Ân hoảng hốt nhìn hắn lùi về sau, im lặng và ngạo mạn, chứng kiến Thiên Ân chĩa súng vào Khuất lão gia.
Cảm giác nắm trong tay khẩu súng, nắm trong tay quyền định đoạt sự sống cái chết của một con người....quả thật quá đáng sợ!
Thiên Ân nhìn Khuất lão gia nằm co cụm dưới sàn, ánh mắt tuyệt vọng và sợ hãi của ông ta hướng về phía cô, bàn tay nắm chặt khẩu súng trong tay run lên.
Đây là kẻ đã giết cha mẹ cô, là kẻ đã phá tan tổ chức Phi điểu, là kẻ đã ăn cắp số phận của cô, hạnh phúc của cô, là kẻ đã năm lần bảy lượt dồn cô vào chỗ chết....!
Thiên Ân nghiến răng lại, ánh mắt thù hận nhìn vào hắn...ngón tay đặt lên cò súng bóp nhẹ.
Cô nghĩ đến cái chết của Dung quản gia....!
Cô nghĩ đến cái chết của Kính Hàm!
Cô nghĩ đến bản thân cô!
Cô nghĩ đến cha Triệu Văn!
Cô nghĩ đến cha cô...!
Và cô nghĩ đến mẹ cô...!
Chính kẻ này đã cướp đi hạnh phúc đáng lẽ thuộc về cô! Vì kẻ này mà cô chưa từng được nhìn thấy cha mẹ ruột của mình dù chỉ một lần! Vì kẻ này...mà cô từ khi ra đời đã trở thành cô nhi!
Thiên Ân bám tay lấy cò súng, bàn tay đặt lên khẩu súng của cô muốn run bắn lên.....
Tề Yến Thanh im lặng nhìn cô, lòng mắt hắn lạnh băng và đầy âm trầm.
Một phút trôi qua tưởng như vô tận....Thiên Ân điên cuồng đấu tranh, bàn tay nắm chặt khẩu súng, ánh mắt kinh hãi chờ chết của lão ta, tiếng nói gào thét trong đầu cô....
Cuối cùng....cô thở dài lắc đầu....và lựa chọn hạ súng xuống.
Gương mặt của Tề Yến Thanh lập tức nở ra một nụ cười.
_ Em không làm được!
Thiên Ân không nhìn thấy nụ cười trên môi hắn, mệt mỏi thốt lên.
Cô cảm thấy mình thật yếu đuối! Rõ ràng lòng bừng lửa giận muốn giết chết hắn...nhưng đứng trước việc đoạt đi mạng sống của một người, cho dù là kẻ thù không đội trời chung với mình, cô vẫn không thể xuống tay.
Bàn tay Tề Yến Thanh nhấc khẩu súng trong tay cô ra, nhìn lão Khuất tê dại nằm ở dưới sàn, chết đứng như thể không tin được việc Thiên Ân vừa tha chết cho lão.
Một nỗi thất vọng dấy lên trong lòng mắt thâm hiểm của lão ta.
_ Em thật yếu đuối! Em không xứng đáng là con của cha mẹ em!
Thiên Ân tránh nhìn vào mắt Tề Yến Thanh.
Cô chắc hắn ta phải thất vọng về cô lắm.
Một kẻ quá yếu ớt như cô!
_ Bé con...!
Bàn tay to lớn của hắn ôm ấp lấy gương mặt cô, để cho cô nhìn vào ánh mắt mình.
Thiên Ân đờ ra như đắm chìm trong ánh mắt quá mức âm tình, quá mức dịu dàng ấy...!
Tại sao...nhìn hắn lại vui như vậy?
Thiên Ân không hiểu rằng, chính việc cô không thể bóp cò súng, mới khiến cô trở nên mạnh mẽ và thật đáng nể phục trong mắt Tề Yến Thanh.
Thật ra nếu những kẻ luôn dùng súng ống và máu thịt để xử lý mọi chuyện như trong thế giới của Tề Yến Thanh rất sợ những người dám tha thứ như cô! Những người dám dùng trái tim máu nóng để quyết định mọi việc!
Trong cô luôn có một sự lương thiện trong sáng, điều làm cô không thể giết một người, điều làm cô trở nên tuyệt đẹp, điều làm cô trở nên duy nhất trong hắn!
Nếu như cô lựa chọn bóp cò súng...thì cô không còn là Ân nhi của hắn nữa!
Chính sự vị tha thiện lương này của cô, mới cảm hoá được con người máu lạnh như hắn, tàn khốc như hắn!
Ân nhi của hắn! Lương thiện và vị tha! Điều tốt đẹp trong sáng duy nhất trong thế giới tăm tối của hắn!
Thiên Ân khó hiểu khi Tề Yến Thanh hôn lên trán cô.
Bàn tay hắn vẫn cầm khẩu súng.
Còn tay trái hắn rút ra một chiếc điện thoại.
_ Kính Hàm!
Thanh âm trầm ấm của hắn vang lên, đi cùng nụ cười ngạo mạn khi chứng kiến gương mặt bàng hoàng của cô.
Thiên Ân đưa tay lên ôm chặt lấy miệng mình, thảng thốt lắp bắp.
_ Thật...thật sao?
Nụ cười cao ngạo kia thay cho câu trả lời.
Thiên Ân bàng hoàng đến tê dại, niềm hạnh phúc và nhẹ nhõm dấy lên trong cô...!
Cô biết Kính Hàm không phản bội! Không phải là anh!
Cô biết anh còn sống mà!
_ Cậu và Lôi Triệt, Nhiếp Phong ở đây cả rồi chứ?
Ríttttt!
Đáp trả cho câu hỏi của Tề Yến Thanh, tiếng loa phát thanh vang lên ầm ầm ngoài cửa.
_ Khuất lão gia! Tôi là luật sư của ngài Tề, Nhiếp Phong! Hôm nay tôi cầm trong tay cáo buộc ông tội rửa tiền, buôn lậu chất cấm, kinh doanh trái phép và hoạt động chống phá...Bay giờ cảnh sát đã bao vây nơi này! Ông hãy ra đầu thú và đi cùng chúng tôi! Mọi điều ông nói sẽ là....Ríttttt....Ê LÔI TRIỆT! CẬU LÀM GÌ THẾ?
Tiếng phản đối phẫn uất của Nhiếp Phong vang lên cùng tiếng rít của loa phát thanh.
Sau đó là thanh âm gợi cảm như hơi rượu lâu năm của Lôi Triệt vang lên.
_ Thằng giặc già họ Khuất kia vác xác xuống đây trước khi tao bước lên đó!
Tề Yến Thanh mỉm cười ngạo mạn, nhìn lão Khuất tiều tuỵ ngồi gục như thoát lực.
Thanh âm trầm thấp của hắn vang lên.
_ Ngày tháng cuối đời, ông hãy ở trong tù mà chết dần mò với tội lỗi của mình đi! Để ông chết bằng một phát súng rồi Ân nhi phải đăn vặt cả đời vì tay cô ấy nhuốm máu ông sao? Đừng mộng tưởng!
Tề Yến Thanh cười nhạt.
Bàn tay hắn ôm lấy eo cô, kéo cô vào mình, quay người bước đi.
_ Tạm biệt! Chú Khuất! Những ngày tháng trong tù....Xin bảo trọng!
Tề Yến Thanh biết, một kẻ như Khuất lão gia, tay đã nhuốm bao nhiêu máu tanh...Chỉ cần sắp xếp cho ông ta sống trong tù, xung quanh là những kẻ ông ta đã nợ máu...Thì những ngày tháng đó....sẽ giống như là địa ngục!
Vừa khiến ông ta sống dở chết dở...trả thù cho Phi lão gia và Phi phu nhân cùng tổ chức Phi Điểu, vừa không khiến Ân nhi mặc cảm tội lỗi vì đã giết người!
Thiên Ân nhìn gương mặt ngạo mạn của Tề Yến Thanh, nhẹ nhàng mỉm cười...Nhưng khi bước chân vừa tới cửa, cô bỗng nghe thấy một tiếng động.
Thiên Ân quay lại, kinh hoàng nhìn Khuất lão gia rút từ trong áo vest của lão ta ra một khẩu súng nhỏ nòng ngắn, chĩa về phía Tề Yến Thanh!
_ Không!
Thiên Ân hét lên, thân thể cô lao ra muốn đỡ lấy đường đạn của Khuất lão gia thay cho Yến Thanh, nhưng...vẫn là....hắn nhanh hơn cô một bước.
Tề Yến Thanh lao tới dùng thân thể che chắn cho cô....họng súng giơ đúng tầm trái tim hắn....
ĐOÀNG!
_ KHÔNGGGGG!!!!
Tiếng gào của Thiên Ân hoà cùng tiếng súng nổ chói óc.
Cô điên loạn nhìn Tề Yến Thanh ôm lồng ngực mình, khuỵ xuống.
Ánh mắt Thiên Ân điên dại nhìn khẩu súng rơi từ trong tay Tề Yến Thanh.
Cô vội vàng nhặt lên, và trước khi lí trí kịp gào thét, cô chĩa thẳng súng vào lão Khuất và bóp cò.
ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG !!!!
Một loạt tiếng súng chói gắt vang lên.
Khói bốc ra từ họng súng trong tay cô và Khuất lão gia gục xuống, máu từ ba lỗ đạn trên trán và mặt lão ta lũ lượt chảy xuống.
CẠCH....!
Buông khẩu súng trong tay, Thiên Ân lao tới ôm chặt lấy tay Tề Yến Thanh.
Cô nâng gương mặt với đôi mắt nhằm nghiền của hắn lên, điên dại gào khóc.
_ Thanh! Mở mắt ra đi! Em xin lỗi! Em xin lỗi! Mở mắt ra đi!
Đáp lại cô...là sự im lặng đến rợn người....
Và máu...từ từ chảy qua kẽ ngón tay hắn, thấm vào da thịt cô, từ từ chảy xuống....