Tổng Tài Tàn Khốc Dưỡng Yêu FULL


Bệnh viện tư nhân Royal.
Đêm.
Royal là bệnh viện tư nhân tốt nhất cả nước, nơi đây chuyên phục vụ những nhân vật cấp cao trong chính phủ, những người có thân thế không phú thì quý, phải được đăng kí thẻ thành viên.

Bác sĩ, y tá và điều dưỡng tại đây đều được bồi dưỡng tại nước ngoài, chuyên môn rất cao, phục vụ và chăm sóc bệnh nhân đều vô cùng tỉ mỉ, chu đáo.
Không gian bên trong được thiết kế sang trọng hiện đại, hoàn toàn không mang vẻ lạnh lẽo thường thấy tại bệnh viện, duy chỉ có mùi thuốc sát trùng thoang thoảng trong không khí là đặc trưng, xung quanh tĩnh lặng, thi thoảng vang lên tiếng những thiết bị máy móc đang hoạt động.
Kính Hàm nằm trong phòng VIP, đôi mắt cương trực nhắm nghiền, mi tâm nhíu lại, gương mặt tuy nhợt nhạt vì bị mất máu nhưng vẫn rất tuấn mỹ hoàn hảo, bộ trang phục bệnh nhân không làm giảm đi sức hút từ cơ thể nam tính chuẩn như người mẫu Tây phương.

Cánh tay phải quấn băng trắng toát, chai truyền treo trên cao nhỏ từng giọt chậm rãi, một ống truyền đâm thẳng vào cánh tay trái đang duỗi thẳng của anh.
Kính Hàm hít thở đều đặn, trong lúc ngủ cũng rất nghiêm nghị, gương mặt đẹp như tượng tạc, đôi môi mím chặt, hoàn toàn không có vẻ thả lỏng thảnh thơi.
Bỗng nhiên trong không khí nhàn nhạt mùi thuốc sát trùng ngập tràn mùi gỗ tuyết tùng sang trọng, mi tâm Kính Hàm cau chặt lại, đôi mắt anh lập tức mở choàng ra.
_ Đừng động!
Thanh âm trầm thấp vang lên, bên trong như còn chất chứa sự quan tâm rất ít khi biểu lộ.

Tề Yến Thanh áp bàn tay lạnh toát lên trán Kính Hàm, đôi mắt trong đêm sáng lên lạnh lẽo, tựa như thú dữ săn mồi.
_ Sao rồi?
Tề Yến Thanh kéo chiếc ghế bên cạnh, ưu nhã ngồi xuống, bàn tay hắn chạm nhẹ vào cánh tay cuốn đầy băng trắng của Kính Hàm, đôi mắt hạ xuống mang nhiều nét ưu tư.
_ Bác sĩ nói cậu cắt thẳng vào động mạch, mất gần 1.3 lít máu, chút nữa dây thần kinh cũng bị cắt đứt!
Hắn nhướn nhẹ đầu lông mày, những ngón tay dài tinh tế gõ gõ nhẹ lên vải băng trắng toát...
_ Kỹ năng dùng dao đáng nể như cậu, tại sao lại cắt vào động mạch chứ?
Tề Yến Thanh nhìn Kính Hàm bằng đôi mắt sâu hút, mang toàn bộ nét mặt chất chứa tâm trạng trắng bệch trên giường bệnh kia đánh giá dò xét.

Kính Hàm theo hắn nhiều năm, kỹ năng dùng súng và dao của anh nếu như tính là số hai ở tổ chức Phi Điểu, thì không ai dám xưng là số một! Sở dĩ Tề Yến Thanh dám nói như vậy, vì chính hắn từng chứng kiến Kính Hàm một mình, chỉ sử dụng một lưỡi dao mà giết cả một tiểu đội lính đánh thuê trang bị đầy đủ vũ khí để giải cứu hắn trong ngày tắm máu tổ chức Phi Điểu năm đó!
Vậy mà người như Kính Hàm, lại cứa thẳng vào động mạch, thật sự lúc đó cũng khiến hắn kinh ngạc!
Kính Hàm nhìn Tề Yến Thanh, đôi mắt trầm ổn của anh hoàn toàn không có lấy một tia oán trách, ngược lại man mác buồn, còn thêm chua xót.
Anh hạ mi tâm xuống, muốn ngồi thẳng dậy, Tề Yến Thanh bên cạnh lập tức đứng dậy cẩn thận giúp anh kê gối ở sau lưng, đôi tay khéo léo giúp anh tựa lưng thật thoải mái.
_ Ngài không cần cảm thấy hối hận với thuộc hạ!

Kính Hàm lên tiếng, bên tai đột nhiên nghe thấy tiếng cười lạnh của Tề Yến Thanh.
_ Tôi chưa bao giờ hối hận vì bất cứ chuyện gì!
_ Không phải bây giờ ngài đang hối hận sao?
Kính Hàm hỏi Tề Yến Thanh, đôi bàn tay đẹp đẽ của hắn dựng động tác lại, ánh mắt sắc bén nhìn gương mặt lo lắng của Kính Hàm.
_ Tề tổng! Xin thứ lỗi cho thuộc hạ nói thẳng...Ngài làm đủ mọi cách để tiểu thư hận ngài! Đến khi tiểu thư thật sự hận ngài rồi, ngài không phải đang bắt đầu hối hận, bắt đầu áy náy rồi sao?
Giọng nói Kính Hàm vang lên, mang theo rất nhiều khẩn trương, nhịp tim trên máy đo của anh tăng lên rất nhanh, Tề Yến Thanh bên cạnh lại vô cùng trầm tư ưu nhã, ngay ngắn ngồi lại xuống ghế, đôi chân dài thanh nhã gác lên nhau, hai tay đan lại đặt trên đầu gối, ngả lưng vào thành ghế, im lặng nhìn Kính Hàm bằng đôi mắt lạnh lẽo sắc như dao.
_ Ngài cho tiểu thư lựa chọn trường học mình yêu thích tại Pháp, rồi lại phân phó thuộc hạ tìm một trường khác ở bên Anh Quốc.

Ngài nhiều lần dùng mọi cách để cô tiểu thư hi vọng rồi lại thất vọng, ngay cả chuyện xảy ra tại Bạch Trà thành tối hôm nay, và những lần trước nữa.....Mục đích không phải là để cô ấy căm hận ngài tận xương tủy hay sao?
Từng lời Kính Hàm nói ra, thành công tác động đến dáng vẻ ưu nhã bất phàm của Tề Yến Thanh, gương mặt của hắn càng lúc càng chuyển lạnh, cho dù không lộ ra bất cứ biểu cảm nào rõ rệt, nhưng cơ mặt căng cứng kia cũng biểu hiện rõ rệt rằng những lời nói của Kính Hàm đã làm hắn động tâm.
_ Ngài vì thù oán cũ, tất cả bắt tiểu thư gánh chịu.

Nhưng thuộc hạ cả gan hỏi ngài, nhìn tiểu thư như vậy, ngài có thật sự thỏa mãn hay không?
Kính Hàm hỏi Tề Yến Thanh, càng nói càng như đào sâu hết vào trong tâm can của hắn, khiến cho sát khí của hắn càng lúc càng đậm.
_ Ngài nhận nuôi tiểu thư, cho tiểu thư cuộc sống như trong mơ.

Nhưng ngài lại không cho tiểu thư tiếp xúc với thế giới bên ngoài, giam lỏng cô ấy trong Bạch trà thành, không cho tiểu thư được quyền kết thân với bất kì ai...Mục đích cuối cùng, chính là ngài muốn tiểu thư cả đời này phụ thuộc vào ngài, không thể nào rời khỏi ngài!
Kính Hàm lắc đầu, nét trầm tĩnh cố hữu của anh cuối cùng cũng bị phá vỡ.

Vẻ lo lắng chua xót hiện lên rõ rệt, anh nhìn gương mặt kín bưng lạnh lùng của Tề Yến Thanh, thấp giọng lên tiếng.
_ Ngài không nhận ra sao....khi ngài khiến tiểu thư phụ thuộc vào ngài, thì chính bản thân ngài cũng đã phụ thuộc vào cô ấy!
_ Đủ rồi!
Tề Yến Thanh cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói vang lên trầm thấp lạnh đến thấu xương can.

Hắn đứng thẳng dậy, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Kính Hàm.
_ Nghỉ ngơi đi!
Dáng người tao nhã của hắn quay lưng bước ra khỏi cửa, Kính Hàm lắc đầu, nhìn theo bóng lưng vững vàng rộng lớn ấy, thanh âm bất lực.
_ Chuyện đã qua, xin ngài, hãy để cho qua đi! Một lần...cho tiểu thư sự giải thoát....cũng là cho ngài sự giải thoát!

_ Trong người cô ta chảy dòng máu hạ lưu đê hèn! Người con gái như vậy, tôi vẫn còn chưa chơi đùa chán, sao lại buông tha?
Tề Yến Thanh không nhìn Kính Hàm, thanh âm vang lên tựa như tiếng vọng từ địa ngục, bóng lưng che hết ánh sáng, áp lực đến đáng sợ.
_ Tôi sẽ từng bước, từng bước hủy hoại cô ta, khiến cho cô ta sống không được, mà chết cũng đừng hòng chết!
Hắn khẽ quay đầu lại, giọng nói vang lên lạnh nhạt, tuyệt tình.
_ Cậu....sau này đừng hành động khinh suất như thế nữa! Đừng quên, nếu hôm nay cậu thực sự chết, tôi cũng sẽ lấy mạng cô ta!
_ Không phải là ngài tức giận vì tiểu thư quan tâm đến thuộc hạ hay sao?
Kính Hàm lớn tiếng nói, lập tức tác động mạnh đến Tề Yến Thanh, hắn quay người lại, gương mặt tuấn mĩ mang đầy sát khí, ánh mắt tàn nhẫn như thú dữ săn mồi, nhìn thẳng vào Kính Hàm, thanh âm trầm thấp lạnh toát như hàn băng đầy cảnh cáo.
_ Đừng nghĩ rằng tôi không dám giết cậu!
_ Thuộc hạ chưa bao giờ sợ chết!
Kính Hàm lắc đầu, đôi mắt cương nghị điềm tĩnh nhìn thẳng vào Tề Yến Thanh.
_ Vậy thì tôi lại càng phải để cậu sống! Để chứng kiến tôi từng bước đẩy cô ta xuống địa ngục!
Tề Yến Thanh lạnh giọng tuyên bố, lại nhìn thấy cái lắc đầu đầy chua xót của Kính Hàm, đáy mắt anh ngập tràn ưu tư, bất lực.
_ Tề tổng!
_ Cậu đang vượt quá bổn phận của mình rất xa rồi đấy! Kính Hàm!
_ Thuộc hạ biết....nhưng thuộc hạ không thể không nói! Lần cuối cùng, thuộc hạ xin ngài.....chuyện đã qua, xin hãy để cho qua đi!
_ Chuyện của tôi, cậu muốn quản?
Tề Yến Thanh nhìn Kính Hàm, tia mắt lóe sáng đầy sát khí, khí thế áp bức như dã thú, trầm thấp từng chữ hỏi Kính Hàm rành mạch, rõ ràng, sát khí toả ra chưa khi nào lạnh lẽo đến như thế!
Kính Hàm cúi đầu, giọng nói khẩn thiết, dáng vẻ chất chứa tâm trạng....ngoài trời, mưa bắt đầu rơi, từng giọt, từng giọt thấm ướt cảnh vật...
_ Xin lỗi Tề tổng! Thuộc hạ từ nay.....không dám nữa!
Tề Yến Thanh không trả lời, nhìn Kính Hàm lần nữa rồi quay lưng bỏ đi, tiếng bước chân mạnh mẽ, trầm ổn vang vọng trong hành lang vắng lặng, u uẩn, cô tịch...
***
Biệt thự Bạch Trà.
Ngoài trời mưa, từng hạt nước li ti rơi trên cửa kính, chảy xuống thành từng vệt, không khí ngập tràn hơi nước lạnh lẽo u buồn, những đóa hoa trà ướt đẫm nước mưa, từng giọt chảy xuống từ cánh lá như đang khóc.
Dáng người mảnh mai nhu mì của Thiên Ân ngồi lặng trước cửa sổ, đôi vai so lại, ánh mắt buồn thảm ngắm nhìn màn mưa mùa mịt ngoài trời, nền trời đen thẫm một màu u ám, gió mưa mịt mù.

Căn phòng rộng không một chút sức sống, lạnh lẽo như nhà giam, trống rỗng u uẩn.

Tiếng mở cửa vang lên phía sau lưng, Thiên Ân cũng không buồn quay lại, giọng nói trong vắt đã khàn nhẹ vang lên mệt mỏi.
_ Con không đói! Bác Dung....con muốn ở một mình!
_ Học được thói tuyệt thực từ đâu vậy?
Thanh âm trầm thấp lạnh lẽo vang lên, so với màn mưa ngoài trời còn lạnh hơn gấp trăm lần.

Thiên Ân vội vã quay phắt lại, Tề Yến Thanh đứng trước cửa phòng, ánh mắt sắc bén đáng sợ xoáy sâu vào cô, gương mặt tuấn mĩ tuyệt đẹp mà tàn nhẫn, cơ thể cao lớn hoàn hảo, tây trang sang trọng lịch lãm....Thiên Ân cho dù căm ghét cha nuôi, cũng không thể phủ nhận rằng người trước mặt quá hoàn mỹ, lại mang theo khí chất bá đạo, khiến cho phụ nữ điên cuồng.
Cô cắn chặt răng lại, quay đầu nhìn ra màn mưa, không muốn đối diện với ánh mắt của cha nuôi.
Tiếng đóng cửa phòng vang lên, sau đó là tiếng bước chân trầm ổn mạnh mẽ càng lúc càng tiến gần hơn về phía cô, mùi gỗ tuyết tùng sang trọng bỗng chốc ngập tràn không gian, Thiên Ân cau mày, vô thức nắm chặt hai bàn tay vào gấu váy.
Tiếng bước chân dừng lại ngay sau lưng, bóng hình to lớn cùng hơi thở nam tính của cha nuôi bao phủ lấy thân thể bé nhỏ của cô.

Phía sau gáy nóng rẫy lên, áp lực khiến lồng ngực Thiên Ân giống như có một tảng đá lớn đè nặng lên, không thể thở nổi.
Đột nhiên, bàn tay to lớn mạnh mẽ của cha nuôi nắm chặt lấy thành ghế, Tề Yến Thanh dùng sức xoay giật chiếc ghế Thiên Ân đang ngồi về phía mình.
Thiên Ân co rúm lại trên ghế, bị bất ngờ mà hét lên.

giây sau lập tức cảm thấy hơi thở nam tính của cha nuôi phả lên gương mặt mình nhộn nhạo.

Cô nhắm chặt mắt lại, quay đầu đi chỗ khác, không muốn nhìn gương mặt cha nuôi đối diện sát với mình.
_ Dám phản ứng! Càng ngày càng to gan lớn mật!
Tề Yến Thanh nở một nụ cười tàn nhẫn, thanh âm sâu trầm vang lên.
_ Nuôi con lớn như vậy, để cho con dám phản ứng với ta! Nhìn ta!
Giọng nói như ra lệnh vang lên bên tai, Thiên Ân cau chặt mày lại, nhất định không muốn mở mắt nhìn hắn.
Thanh âm của Tề Yến Thanh trầm hơn, lạnh lẽo hơn, hắn thật sự tức giận rồi!
_ Ta nói con! Nhìn ta!
Thiên Ân bướng bỉnh không nghe, cùng lắm thì là một cái tát, cô sợ gì chứ!
Khóe miệng Tề Yến Thanh nhếch lên một nụ cười lạnh, giọng nói nhàn nhạt, không chút cảm xúc vang lên.
_ Kính Hàm chết rồi!
Đôi mắt Thiên Ân lập tức mở bùng ra, cô quay phắt lại phía Tề Yến Thanh, gương mặt hoảng hốt kinh hãi, hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy cổ tay áo của Tề Yến Thanh, nắm đến những khớp xương in trên làn da trắng bệch.
Khóe mắt Thiên Ân nóng hổi lên, giọng nói nghẹn đắng tức căng lồng ngực.
_ Ông nói cái gì?
_ Mất máu quá nhiều! Bác sĩ không cứu được!
Tề Yến Thanh nhìn gương mặt dịu dàng nhu mì của Thiên Ân hiện rõ mệt mỏi, bệch bạc, mắt sưng đỏ lên vì khóc, mũi cũng đỏ như mũi mèo, giọng nói tắc nghẹn khản đặc, buông một lời nhạt nhòa không nhanh không chậm, giống như đang nói một tin tức thời tiết cho cô.
_ Không! Ông nói dối! Kính Hàm....ngài ấy không thể chết được!

Thiên Ân tóm chặt lấy áo Tề Yến Thanh, đôi mắt ngập nước, từng giọt nóng hổi chảy xuống gò má, giọng nói uất ức cùng kinh hãi tắc nghẹn trong cổ họng...
_ Đau đớn đến thế sao?
Những ngón tay thon dài của Tề Yến Thanh cầm lấy chiếc cằm non nớt của cô nâng lên, gương mặt lãnh đạm nhìn nỗi đau đớn mất mát hiện rõ rệt trong lòng mắt trong vắt của Thiên Ân, trong lòng đột nhiên cảm thấy bứt rứt khó chịu.

câu nói của Kính Hàm văng vẳng bên tai...
".....ngài không phải đang bắt đầu hối hận, bắt đầu áy náy rồi sao?...."
Đáy mắt Tề Yến Thanh lộ rõ lạnh lẽo, đầu ngón tay hắn vuốt ve khuôn cằm non mịn của cô.
Nước mắt của cô thấm xuống những ngón tay hắn, nóng đến phát bỏng.

Tề Yến Thanh buông khuôn cằm cô ra, đưa mắt nhìn giọt nước mắt long lanh trên ngón tay, đáy mắt hắn thâm sâu hun hút....rồi hắn đưa ngón tay thấm nước mắt của cô lên miệng, nếm thử.
Thiên Ân sợ hãi, ngây ngốc nhìn hắn, giống như ác ma, vừa đang sợ, vừa quyến rũ...
_ Cậu ta chưa chết! Đừng khóc nữa!
Tề Yến Thanh lạnh nhạt nói, Thiên Ân nghe xong, vội vàng nắm lấy tay hắn, hốt hoảng hỏi lại.
_ Ông nói thật chứ? Kính Hàm, ngài ấy không sao đúng không?
_ Không sao! Nghỉ ngơi vài ngày là khỏi!
Tề Yến Thanh gật đầu, nhìn Thiên Ân thở ra một hơi nhẹ nhõm, đôi tay nhỏ bé đưa lên quẹt dòng nước mắt nóng hổi trên mặt...
_ Vậy thì tốt rồi!
Cả ngày hôm nay, cô lo đến mất ăn mất ngủ, chỉ sợ Kính Hàm bị nguy hiểm tới tính mạng, giờ biết được anh không sao, cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Tề Yến Thanh nhìn gương mặt thả lỏng của Thiên Ân, ngón tay lại lần nữa nâng gương mặt cô lên, nhìn sâu vào đáy mắt cô, nhàn nhạt nói.
_ Hận ta lắm phải không?
Thiên Ân nhìn vào đôi mắt sâu hút lạnh băng như hố sâu không đáy, toàn thân bỗng chốc run rẩy, nhưng kìm lại, chỉ ẩn nhẫn lắc đầu.
_ Không....không có!
_ Tại sao không gọi ta là cha nuôi nữa?
Thiên Ân hít thở không thông, đôi mắt cụp xuống, cắn môi, đèn ép sự tức giận căm ghét trong ngực, nhẹ giọng khổ sở thốt ra...
_ Cha nuôi!
_ Ngoan!
Bàn tay hắn vỗ về mái đầu cô, đôi mắt lạnh băng nhìn Thiên Ân, giọng nói vang lên vô cùng nhàn nhã.
_ Tuần sau con sẽ đi Anh quốc du học!
Anh Quốc?
Thiên Ân giật thót mình, cô hốt hoảng nhìn gương mặt đầy ý cười của cha nuôi, lỗ tai chợt lùng bùng mờ mịt...
Anh....!Quốc?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận