_ Đưa hắn ra khỏi đây!
Tề Yến Thanh lạnh lùng nói với Kính Hàm, ánh mắt vẫn không rời hình bóng vô lực mềm nhũn trong vòng tay hắn.
Thiên Ân cúi đầu xuống, mái tóc mềm mại đen nhánh xõa tung lướt trên cánh tay hắn, bàn tay nhỏ bé với những ngón tay thuôn mềm che chặt lấy đôi tai run rẩy từng hồi, vòng eo thon gọn cứng đờ trong vòng ôm của hắn, bất lực không còn muốn phản kháng.
_ Vâng! Tề tổng!
Kính Hàm nhẹ giọng trả lời, thanh âm hoàn toàn không có chút cảm xúc chi phối.
Người vệ sĩ kia cũng không cần anh phải " đưa " ra, mà trực tiếp đứng lên, ôm bàn tay đẫm máu của mình, cúi chào Tề Yến Thanh và bước ra ngoài.
Máu nhỏ từ bàn tay xuống động thành từng giọt tròn đỏ thẫm trên nền thảm.
Kính Hàm bước theo ngay phía sau.
Khi lướt qua Thiên Ân, anh nhìn thấy mi mắt cô nhắm chặt lại, Thiên Ân bất động không di chuyển, gương mặt cúi xuống như né tránh, đáy mắt bình lặng như hồ nước kia hiện lên nhiều tia phức tạp, anh không nói thêm điều gì, dáng người anh tuấn lịch lãm bước ra khỏi phòng.
Không gian xung quanh chìm vào tĩnh lặng.
Những ngón tay lạnh buốt của Tề Yến Thanh chạm vào bàn tay nhỏ bé của Thiên Ân, dịu dàng kiên nhẫn gỡ chúng ra khỏi đôi tai cô, nắm gọn bàn tay cô vào bàn tay mình.
Cảm nhận được lòng bàn tay to lớn thô ráp của hắn, những ngón tay lạnh buốt thon dài tinh tế của hắn khẽ dịu dàng vuốt ve, nâng niu ôm ấp, đôi mắt Thiên Ân từ từ mở ra, hướng về phía Tề Yến Thanh.
Tề Yến Thanh điềm tĩnh nhìn sâu vào đáy mắt trong vắt mà u sầu của Thiên Ân, đôi mắt chứa biết bao kinh hãi, hoảng loạn, thất vọng, căm ghét.
Ngón tay Tề Yến Thanh rất khẽ vuốt lên gò má non mịn mềm mại của Thiên Ân, lau đi những vết nước mắt còn ẩm ướt, dịu dàng nâng niu như vuốt ve một bảo vật.
Tia giận dữ như một luồng điện tóe lửa trong đôi mắt cô.
Thiên Ân rút mạnh ta khỏi đôi tay hắn, cô đẩy mạnh cơ thể của Tề Yến Thanh ra.
Nhưng bàn tay cô vừa vùng ra lại bị Tề Yến Thanh tóm lại.
Cổ tay mảnh khảnh bị bàn tay cứng như thép nguội của Tề Yến Thanh nắm chặt lấy.
Cơn đau nhức bất chợt khiến cho mi tâm Thiên Ân nhíu chặt lại, cô cắn răng, nhất quyết không để cho mình kêu lên thành tiếng.
Tề Yến Thanh kéo mạnh cô lại, cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy eo cô, giam cô vào không gian của riêng hắn.
Mùi hương gỗ tuyết tùng nồng đượm cùng hơi thở nam tính tràn ngập hơi thở, cơ thể lại lần nữa bị thân hình cường tráng mạnh mẽ vây hãm.
Thiên Ân giãy ra, đôi mắt tránh không nhìn vào gương mặt đẹp đẽ mà tàn nhẫn của hắn.
Thanh âm trầm thấp tà mị vang lên sát gần bên tai, khiến cho Thiên Ân rùng mình.
_ Con càng lúc càng không nghe lời!
_ Tôi chưa bao giờ là con gái của ông!
Thiên Ân nói mà không nhìn Tề Yến Thanh, đôi mắt của cô ngập tràn sự chán ghét cùng cực.
Đáy mắt của Tề Yến Thanh lạnh dần đi.
Gương mặt của hắn không chút cảm xúc, lãnh khốc nhìn Thiên Ân bướng bỉnh dưới thân, bàn tay hắn tóm cổ tay cô gia thêm lực.
_ A....!
Cổ tay mảnh khảnh bị bàn tay của Tề Yến Thanh đột ngột bóp chặt.
Thiên Ân nhíu mày vì đau đớn, bật ra thanh âm rên rỉ trong vắt.
_ Con là do một tay ta nuôi dưỡng, bây giờ, sau này, đều là con gái của ta!
Thanh âm của Tề Yến Thanh trầm thấp vang lên, lời nói khẳng định mang theo sự áp bức.
_ Tôi chưa bao giờ mong muốn được ông nuôi dưỡng! Tôi chưa bao giờ muốn lựa chọn thành con gái của ông!
Thiên Ân tức giận bùng ra phản kháng mạnh mẽ.
Những ngày đáng sợ cùng hắn ở London, cô nhi viện cháy, người trong cô nhi viện bị hắn giam cầm, bị đánh thuốc mê rồi lôi tuột về căn cứ tổ chức của hắn chứng kiến một màn máu tanh, sức chịu đựng của Thiên Ân cuối cùng đã đến cực hạn.
Cô lòng đầy giận giữ, hét lên với Tề Yến Thanh.
_ Nói cho ông biết! Ngày hôm nay chi bằng ông giết chết tôi đi! Nếu không sau này tôi sẽ tiếp tục bỏ trốn! Tôi sẽ bỏ trốn đến khi nào tôi thoát được khỏi ông!
Nước mắt uất ức tuôn rơi lã chã trên gương mặt cô, Thiên Ân lấy mu bàn tay lau mạnh đi, thanh âm vun vỡ như tiếng nức nở.
_ Ông tưởng rằng sống trong Bạch trà Thành của ông tôi hạnh phúc lắm sao? Bảy năm ông giam cầm tôi trong bốn bức tường, ông không cho tôi giao tiếp với bất kì ai! Sau đó ông mang tôi sang nước ngoài du học! Nói là được sống trong bầu trời tự do, nhưng toàn bộ cuộc sống của tôi đều nằm trong tay ông! Đều nằm trong sự sắp đặt của ông! Tôi vốn không bao giờ được quyết định cuộc sống của mình! Ông có biết tôi căm ghét cuộc sống bị kìm kẹp ngạt thở ấy như thế nào không? Ngày nào đối với tôi cũng giống như ở trong một hộp kính, ngột ngạt đến tức thở!
Thiên Ân cũng không biết cô lấy đâu ra dũng khí mà dám đứng trước mặt cha nuôi nói đến thất điên bát đảo như thế, chỉ biết giận dữ giống như một cơn lũ cuồn cuộn trong lòng.
Bao nhiêu uất ức trong lòng nhen lên, cô càng nói càng liều mạng, càng nói càng giận giữ.
_ Tôi vốn luôn nghĩ đó là cách chăm sóc của ông! Trong thâm tâm tôi, từ trước tôi vẫn luôn tôn trọng ông, cho dù tôi có sợ ông, nhưng tôi không bao giờ ghét ông! Chưa bao giờ!
Ánh mắt của cô tràn ngập đau thương, đáy mắt lao xao như hiện lên những hình ảnh quá khứ khiến cô run rẩy.
_ Nhưng khi bàn tay của ông chạm vào tôi, đêm đó năm tôi mười ba tuổi....Và rồi những ngày vừa qua ở London....ông có biết tôi kinh tởm đến mức nào không? Tôi căm ghét bàn tay ông chạm vào tôi! Tôi rất sợ, rất căm ghét! Tôi không muốn! Tôi không muốn tiếp tục làm con búp bê cho ông mặc sức dày vò nữa! Tôi muốn sống cuộc sống của mình! Tôi muốn tự do!
Thiên Ân hét lên, trước mặt Tề Yến Thanh, cô như đem toàn bộ uất ức thống khổ của mình trong suốt những năm tháng qua, từng chút từng chút một gom góp lại, tất cả nói hết ra một lần.
_ Ông cấm tôi tiếp xúc với mọi người, ông trói buộc tôi bằng xiềng xích vô hình từ tiền và quyền lực của ông! Ông tưởng tôi không biết sao? Ông chính là muốn cô lập tôi, muốn trong thế giới của tôi, ông là duy nhất, là quan trọng nhất! Ông muốn tôi cả đời này phụ thuộc vào ông, để mặc sức cho ông sai khiến, cho ông dày vò, cho ông thỏa mãn!
Thanh âm tắc nghẹn lại.
Thiên Ân cắn chặt môi, hàng nước mắt nóng hổi vẫn không ngừng chảy trên đôi mắt xinh đẹp, đối diện với một Tề Yến Thanh lạnh lùng vững vàng như sắt đá, sát khí càng lúc tỏa ra càng lạnh.
Bàn tay cô nắm chặt lại, quật cường tuyên bố.
_ Nói cho ông biết! Cho dù tôi có phải sống ngoài đường đi chăng nữa! Tôi cũng sẽ hạnh phúc hơn trăm lần về lại tòa biệt thự xa hoa mà ngột ngạt kia cùng với ông!
Ánh mắt của Tề Yến Thanh điềm tĩnh nhìn về phía Thiên Ân đang run lên từng cơn vì tức giận.
Từng câu nói của cô nói ra, hắn đều nghe được không xót một chữ.
Hàng mi dài dày dặn của hắn chớp nhẹ nhàng, thân hình to lớn thoải mái ưu nhã tựa vào cạnh bàn, đối nghịch hoàn toàn với một Thiên Ân bừng bừng giận dữ ở phía trước.
Thiên Ân thấy hắn đột nhiên bình lặng khác thường, không chút phản ứng.
Bàn tay cô siết chặt hơn, ánh mắt giận dữ tóe lửa ghim thẳng về phía hắn, đừng lời rành rọt vang lên.
_ Tôi hỏi ông! Những người ở cô nhi viện, ông giữ họ ở đâu?
Đem toàn bộ những tức giận cũng như uất hận trong lòng, Thiên Ân giận giữ hét lên.
_ Tề Yến Thanh! Tôi hỏi ông! Ông giữ bọn họ ở đâu?
Đột nhiên, Tề Yến Thanh nhìn thẳng về phía Thiên Ân, ánh mắt sâu hút như hồ sâu không đáy, đen thẫm, sắc bén như thú dữ.
Cơ thể to lớn của hắn đứng thẳng dậy, che khuất đi cả ánh đèn, tỏa ra hởi thở nguy hiểm tàn nhẫn cùng giận dữ.
Dáng vẻ tức giận như vậy, lần đầu tiên Thiên Ân nhìn thấy, báo động réo váng vất trong đầu, Thiên Ân chưa kịp lùi lại, lập tức thấy Tề Yến Thanh chồm tới, bàn tay như thép nguội giữ chặt lấy cánh tay cô, siết lại khiến cho Thiên Ân túa mồ hôi vì đau.
Tề Yến Thanh nhìn sâu vào mắt Thiên Ân.
Ánh mắt của hắn sâu hút như u linh tuyệt cốc, đen thẫm không thể thấy đáy, không thể dò xét tâm tư, không thể không run sợ.
Thiên Ân nhìn thấy cả dáng vẻ hoảng hốt cùng kinh hãi của cô in vào trong đáy mắt hung thần ác sát của hắn.
Tề Yến Thanh tóm Thiên Ân như tóm một con gà con, quan sát gương mặt quật cường thoáng chút sợ hãi của cô.
Trong lòng hắn đang rất khó chịu, lại nhen lên một chút ý cười kì quặc.
Hắn lăn lộn thương trường nhiều năm, hai giới hắc bạch đều từng trải tường tận, cũng chưa bao giờ bị mắng đến tối tăm mặt mũi như vậy.
Người đứng trước mặt hắn, không cung thì kính, đều phải nhìn sắc mặt hắn mà nói chuyện, chưa bao giờ có người nào dám làm trái ý hắn mà còn toàn mạng.
Hắn như vậy đã thành quen, vậy mà hôm nay lại bị một con nhóc còn chưa trưởng thành, tay không tấc sắt mắng đến vuốt mặt không kịp!
Thật là.....nực cười!
Lửa giận trong lòng Tề Yến Thanh âm ỉ cháy như thiêu đốt, từng lời nói của cô mang theo biết bao nhiêu tức giận cùng căm ghét, thế mới biết trong lòng cô, hắn vốn dĩ là như thế nào?
Tiếng cười lạnh toát của Tề Yến Thanh đột nhiên vang lên, trong không gian tĩnh lặng, tràn ra vang vọng, khiến cho Thiên Ân sởn gai ốc.
Cô nhìn Tề Yến Thanh bật cười trước mắt, trong đầu óc hoảng loạn trống rỗng....
Hắn....cười sao?
Bàn tay hắn đưa lên, những ngón tay thon dài tinh tế giữ lấy chiếc cằm xinh đẹp của Thiên Ân, không gian tràn ngập hơi thở nam tính nguy hiểm, thanh âm trầm thấp âm hiểm vang lên.
_ Con nói đúng!
Đầu ngón tay thon dài của hắn vuốt ve gương mặt cô, cơn lạnh từ đầu ngón tay hắn chạm vào da khiến Thiên Ân rùng mình.
Đôi mắt trong vắt mơ hồ ngước lên, nhìn vào hắn, thấy nụ cười ngạo nghễ nở rộng trên khóe môi mỏng kiêu bạc.
_ Từng lời con nói, đều đúng! Ta đúng là muốn giữ con là của riêng ta, muốn trong cuộc sống của con, ta là người quan trọng nhất! Là người đàn ông duy nhất con được phép quan tâm tới! Ta muốn con từng ngày, từng ngày phụ thuộc ta, gắn kết với ta, đến mức con không thể tách rời, không thể buông bỏ, không thể sống thiếu ta....
Ánh mắt lạnh lẽo của Tề Yến Thanh toát ra một tia sắc lạnh tàn nhẫn, thanh âm trầm thấp tà mị vang lên, từng lời nói ra khiến cho tay chân Thiên Ân rụng rời.
_ Sau đó....ruồng bỏ con! Khiến cho con đau đến tê tâm liệt phế....Khiến cho con khổ sở mà sống không bằng chết!
Từng lời, từng lời của Tề Yến Thanh nói ra, dội vào lòng Thiên Ân.
Cho dù nghe rõ mồn một, nhưng Thiên Ân cũng không thể tin vào tai mình!
Không dám tin vào tai mình!
_ Sao? Không tin nổi à?
Tề Yến Thanh ưu nhã hỏi, ngón cái hắn đặt lên đôi môi hồng phấn mềm mại đang run bắn lên vì kinh hãi của Thiên Ân.
Thỏa mãn nhìn gương mặt giống như hóa đá tê dại của cô.
_ Kế hoạch ban đầu của ta....chính là muốn tự tay hủy hoại con! Khiến cho con sống không được....mà chết cũng không xong!
Tề Yến Thanh nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi của Thiên Ân, ánh mắt hắn bị thu hút toàn bộ vào đôi môi mềm mại của cô.
Thanh âm không cao không thấp, nói ra chuyện kinh thiên động địa, mà giống như chuyện tầm phào thường nhật.
Ánh mắt sắc bén như dã thú của Tề Yến Thanh thưởng thức tia kinh hãi tê dại của Thiên Ân, từng lời nói ra, nhẹ nhàng như không, mà khiến cho cô như ngạt thở.
_ Nhưng không ngờ lâu nay, ta lại nuôi một con báo con! Khả năng phản kháng cũng khiến ta ngạc nhiên! Chính hành động hôm nay của con....làm ta thay đổi kế hoạch!
Bàn tay hắn giữ chặt cô hơn, kéo sát cô vào lòng mình, ép cô nhìn sâu vào đáy mắt hắn, lạnh lùng tàn nhẫn, từng lời nói ra như dao sắc cứa vào trái tim cô.
_ Ta sẽ giữ con ở bên mình.
Giữ thật chặt! Rồi sẽ từ từ thưởng thức vị thơm của đóa hoa trà ta nuôi dưỡng....Biến con thành người đàn bà của ta! Người đàn bà nằm dưới thân ta mà rên rỉ...
Đôi mắt Thiên Ân mở lớn đến cực hạn, kinh hoàng xâm chiếm khiến cho cơ thể cô không còn chút sức lực, chết lặng nhìn Tề Yến Thanh vuốt ve gò má cô, chạm xuống cần cổ cô, từng câu từng câu hé mở sự thật kinh hoàng mà bấy lâu nay giấu diếm...
_ Xem rút cuộc, con có bao nhiêu dâm loạn....Có giống......
Ánh mắt của hắn dừng lại ở đáy mắt trong vắt của cô, nhìn xoáy vào ánh nhìn lạnh đến tận xương tủy...
_....Người mẹ dâm loạn của con không?
Một lời nói của Tề Yến Thanh như tiếng sét giữa trời quang, khiến cho thần trí tê dại của Thiên Ân điên cuồng phản ứng lại.
Cô bám chặt lấy tay Tề Yến Thanh, giống như dùng toàn bộ sức lực khẩn thiết mà cuồng loạn hỏi hắn.
_Ông nói cái gì?
Thiên Ân hốt hoảng gắt gao nhìn hắn, hơi thở đứt quãng như hụt hơi...
_ Ông....ông biết mẹ tôi?
_ Biết!
Tề Yến Thanh nhẹ giọng nói, đáy mắt trầm tĩnh đến mức lạnh người.
_ Không những biết, mà biết rất rõ!
_ Nói dối!
Thiên Ân lắc đầu, cô không tin người đối diện như ác ma khát máu kia, từng lời nói ra đều như thuốc độc, thấm sâu vào cơ thể, hủy hoại đi tất cả mọi thứ!
Tề Yến Thanh bật cười thành tiếng, ánh mắt nhìn Thiên Ân giống như muốn lột trần cô ra.
Hắn, lười biếng thở dài ra, giọng nói trầm thấp dụ hoặc vang lên tà mị...
_ Con không tin ta cũng được......đi hỏi người mà con tin tưởng nhất ấy!
Thiên Ân ngẩng mặt lên, mông lung mờ mịt nhìn về phía Tề Yến Thanh...
Tề Yến Thanh không hề lảng tránh ánh mắt của cô, ngược lại còn trực tiếp nhìn xoáy vào, nhẹ giọng như mang toàn bộ suy nghĩ trong lòng cô nói ra.
_ Đúng! Con đi hỏi Kính Hàm....Nhưng ta nói trước, không có sự đồng ý của ta, một câu hắn cũng sẽ không nói cho con biết!
Thiên Ân bàng hoàng đến tê dại.
Chân tay cô bải hoải không vững....Cô nhìn Tề Yến Thanh tự tin cao ngạo phía trước, lại thấy gương mặt hắn cho dù bình thản vô cùng, nhưng ánh mắt lại tràn ngập sắc lạnh chết người, âm trầm khó đoán...
Tề Yến Thanh....!
Hắn ta....hoàn toàn đang nói thật!
Thiên Ân giống như kẻ chết đuối mà vớ được cọc, bàn tay cô tóm chặt lấy y phục của Tề Yến Thanh, ra sức níu hắn lại.
Hắn biết tin tức về mẹ cô! Không ngờ....hắn lại biết tin tức về mẹ cô sao?
Theo như cô được biết, thì mẹ cô và bà cô sớm đã qua đời từ khi cô mới trào đời vì tai nạn.
Còn lại thì thông tin gì cũng không biết....Vì thế khi nghe Tề Yến Thanh nói vậy, cô khẩn thiết đến mức muốn bốc cháy.
_ Tôi van ông! Ông nói cho tôi biết được không? Ông nói cho tôi biết đi! Tôi xin ông!
Tề Yến Thanh nửa cười nửa không, nhìn Thiên Ân gắt gao ôm lấy cánh tay hắn, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy y phục của hắn...
_ Con thông minh như vậy....cũng biết phải làm gì đúng không?
Thiên Ân há hốc miệng nhìn hắn, hoàn toàn không hiểu được ý tứ trong giọng nói thâm trầm như rừng sâu u tịch ấy.
_ Nếu như muốn biết về người mẹ của con, thậm chí muốn biết về cha con, thì ngoan ngoãn theo ta trở lại Bạch Trà thành!
Trở.....trở lại Bạch Trà thành?
Đôi tay nhỏ bé của Thiên Ân buông Tề Yến thanh ra, lặng lẽ bước lùi lại, mồ hôi túa ra dấp dính trên gương mặt trắng bệch thất thần của Thiên Ân.
Chấp nhận quay trở lại Bạch Trà thành nơi đấy....còn có cả cha nuôi!
Chấp nhận quay trở lại Bạch trà thành, cũng chính là chấp nhận một lần nữa bước chân vào gông cùm của cha nuôi!
Thiên Ân cúi đầu xuống, mái tóc đen xõa tung buông lơi che khuất đi gương mặt dằn vặt đau khổ, cô cắn chặt răng lại, trong đầu đau nhức như nổ ra một cuộc nội chiến, nửa muốn đi nửa muốn không.
Cô sẽ đánh đổi tất cả những gì mình có để biết về cha mẹ mình, cô muốn biết người sinh ra cô là ai, muốn biết thật sự họ còn sống hay đã chết, muốn biết tại sao họ lại bỏ rơi cô.....? Muôn vàn câu hỏi cô muốn được giải đáp....Nhưng nửa còn lại, cô thật sự không muốn bước chân trở lại Bạch Tràn thành cùng với cha nuôi!
Hơn nữa lần này quay về....chắc chắn nơi cô bước chân vào, sẽ là địa ngục!
Ý tứ của cha nuôi.....không phải đã quá rõ ràng rồi sao?
Cô phải làm sao đây?
Tề Yến Thanh nhìn Thiên Ân cắn chặt môi dằn vặt, tiếng cười trầm thấp lại vang lên, lần này khiến cho Thiên Ân giật thót mình.
_ Khó lựa chọn lắm sao? Vậy để ta cho con thêm động lực!
Thiên Ân nhìn Tề Yến Thanh, nhìn vào khóe môi mỏng kiêu bạc tà mị đang khẽ nhếch lên ấy, nghe thanh âm lạnh lùng u trầm ấy vang lên.
_ Nếu như con không về, thì toàn bộ người ở cô nhi viện đối với ta không còn giá trị nữa rồi!
Ánh mắt Tề Yến Thanh lộ rõ sát khí, giống như dã thú săn mồi khát máu, nhìn thẳng vào Thiên Ân đang bàng hoàng chết lặng..
_ Giết! Không tha!
_ Không!
Thiên Ân lập tức hét lên, dùng hết sức bình sinh liều mạng lao tới phía hắn, lần nữa liều mạng nắm lấy tay áo hắn, ra sức níu kéo.
_ Đừng làm hại họ! Tôi về! Tôi quay về nhà với ông! Tôi sẽ ngoan ngoãn quay về nhà với ông!
Ánh mắt Tề Yến Thanh hiện lên một tia thỏa mãn cao ngạo, bàn tay hắn thảnh thơi vuốt vẽ những sợi tóc ướt mồ hôi trên trán cô, nhẹ nhàng vuốt ve gò má trắng bệch của Thiên Ân, ung dung lên tiếng.
_ Vậy mới là cô bé ngoan!
Thiên Ân cứng lại dưới động chạm của hắn, bàn tay nắm chặt lại, cắn răng chịu đựng.
Cô cần phải biết thông tin về mẹ mình, càng cần phải biết những người ở cô nhi viện có an toàn hay không, cô phải nhịn! Nhất định phải nhẫn nhịn!
Đâm lao phải theo lao! Nước đến đâu....xuôi tới đó vậy!
Cảm nhận được Thiên Ân cứng ngắc dưới động tác vuốt ve của hắn, cắn chặt môi trân mình cam chịu từng đụng chạm của hắn, hơi thở của hắn ngày càng âm trầm, nguy hiểm...
Con mồi mà quá ngoan ngoãn....thì lại không còn thú vị nữa!
Phản kháng một chút như cô....thật ra rất kích thích bản năng săn mồi nguyên thủy của đàn ông!
Thời gian tới.....cô sẽ từ từ được nếm trải!.