_ Kính Hàm tiên sinh! Đây là báo cáo thu nhập trong tháng đã được kế toán tổng hợp của chi nhánh tại Italia, kính mời ngài xem qua!
Giám đốc quản lý trịnh trọng đặt một tập giấy A4 dày hơn 500 trang trên mặt bàn làm việc của Kính Hàm.
Tất cả số liệu đã được phòng kế toán dốc sức làm việc trong vòng một tuần lễ để tổng hợp những con số khổng lồ từ tất cả các nguồn thu thật cụ thể trình trong báo cáo.
Kính Hàm kéo tập giấy đến trước mặt mình, đầu ngón tay tinh tế tỉ mẩn lật từng trang giấy, đôi mắt bình lặng như mặt hồ lướt qua mỗi hạng mục thu nhập được in đậm lên đến 10 con số, thanh âm ấm áp vang lên.
_ Đây là báo cáo thu nhập thực tế?
_ Vâng thưa Kính Hàm tiên sinh! Còn bản báo cáo dùng để trình cơ quan thuế của nước sở tại đã được chuyển đi trong ngày rồi ạ!
Giám đốc quản lý cung kính trả lời, Kính Hàm gật nhẹ đầu, ngón tay vẫn cẩn thận lật giấy tờ, đôi mắt tập trung cương nghị điềm tĩnh khẽ nheo lại khi thấy một khoản đỏ chói mắt.
_ Tại sao lại có khoản thu nhập âm trong báo cáo?
_ Thưa Kính Hàm tiên sinh, đây là thu nhập của một sòng bài tại Italia, tháng vừa rồi đã bị cảnh sát nước sở tại vào kiểm tra và lập biên bản vi phạm hoạt động kinh doanh và dán niêm phong, tháng vừa rồi đều không hoạt động được, trừ các khoản chi phí đi thì thu nhập bị âm!
_ Tại sao không thấy báo cáo?
Kính Hàm lạnh giọng hỏi, ánh mắt sắc bén nhìn về phía kế toán trưởng đang toát mồ hôi hột.
Kính Hàm bình thường rất điềm tĩnh nhẹ nhàng, nhưng khi giải quyết công việc thì không khác gì một Tề Yến Thanh thứ hai, chuẩn xác, chuyên nghiệp và vô cùng quyết đoán.
Số liệu cho dù rắc rối khổng lồ đến đâu, anh chỉ cần đọc một chút là chắc chắn sẽ nắm được, thậm chí còn nhiều lần phát hiện ra lỗi sai mà chính cả các kế toán trưởng ở các chi nhánh còn không rà soát hết, vì vậy khiến cho nhân viên cấp dưới vừa nể vừa sợ!
_ Thưa.....tại vì....vốn sòng bài này là con trai của trưởng giám chi nhánh Phi điểu tại Italia quản lý.
Nhưng tháng trước đột ngột bị cảnh sát nước sở tại hỏi thăm, vốn chuyện không có gì nhưng con trai ông ấy không giữ được bình tĩnh nên đã xảy ra ẩu đả.
Trưởng giám, ông ấy muốn tự mình giải quyết nên cầu xin không để cho Tề tổng biết, sợ rằng nếu Tề tổng biết thì con trai mình sẽ không giữ được tính mạng nên mới xin....xin....tạm thời cho ông ấy thêm chút thời gian!
Giám đốc quản lý biết không thể giấu được, hôm nay lúc chuẩn bị đi nộp báo cáo đã chuẩn bị tinh thần, vậy mà đối diện với ánh mắt sắc lạnh không chút hài lòng của Kính Hàm vẫn run rẩy không ngừng.
Bẩn thân ông ta biết đây là tội lớn, nhưng lại không thể không giúp.
Vì trưởng giám tại Italia với ông ta có ân tình từ nhiều năm trước, mà bản thân ông ta cũng là một người cha.
Nhìn trưởng giám bạn ông ta ngày thường lạnh lùng điềm tĩnh mà hôm ấy khóc như một đứa trẻ, cũng biết rằng con trai đối với ông ta quan trọng thế nào, nên cuối cùng đành cắn răng giữ kín không nói, nghĩ rằng thời gian một tháng sẽ đủ để ông ta giải quyết với chính quyền sở tại Italia.
Nhưng nào ngờ đứa con trai nghịch tử của ông ta lại cậy quyền thế của bố mình, trong đêm ngày sòng bài bị phong tỏa, đã kéo người đến nhà của viên cảnh sát trưởng thành phố đập phá, còn đánh con trai ông ta bị thương phải nhập viện.
Sự việc từ nhỏ xé thành to, lùm xùm không thể giải quyết được.
Cảnh sát trưởng quyết đưa toàn bộ bằng chứng và đơn tố cáo lên Giám đốc Sở Tư pháp xin lệnh bắt khẩn cấp, sự việc đêm đó còn làm dân cả một vùng náo động, báo chí đua nhau vào cuộc.
Thị trưởng cực chẳng đã đành phải chấn an dư luận, thế là con trai trưởng giám bị bắt, sòng bài bị niêm phong chờ ngày hầu tòa, không thể giải quyết.
Kính Hàm nhìn Giám đốc quản lý, ánh mắt anh sắc đến nỗi ông ta tưởng rằng có một lưỡi dao kề sát ngay cổ họng, chỉ cần ông ta thở mạnh một chút là bị cứa đứt.
Run rẩy sợ hãi, ông ta nghe thấy tiếng Kính Hàm trầm tĩnh vang lên.
_ John, cậu biết vụ ở sòng bài chi nhánh Italia không?........Vậy thì trong đêm nay bay sang Italia tìm hiểu và giải quyết cho tôi! Trong một tuần xách cổ gã trưởng giám cùng con trai gã đem về Tổng hành dinh của Phi Điểu! Còn nữa, nói với Alex triệu tập một phái đoàn bao gồm thanh tra và kiểm toán.
Trong tháng này lập tức kiểm tra toàn bộ mọi hoạt động của các chi nhánh tổ chức Phi điểu tại mọi nơi và báo cáo gấp! Tháng sau sẽ đến lượt các chi nhánh của Tề thị! Làm đi!
Kính Hàm tắt điện thoại, mắt anh nheo lại đầy cảnh báo, thanh âm trầm thấp không còn chút cảm xúc vang lên.
_ Đúng là bạn thân chí cốt, giấu đến nỗi không ai biết được!
_ Kính Hàm tiên sinh! Tôi sai rồi! Tôi cũng biết là không được làm vậy! Nhưng trưởng giám ông ấy lúc đó quả thật đã khiến tôi mềm lòng!
_ Một phút mềm lòng của ông biết là gây thiệt hại cho Phi điểu thế nào không?
Kính Hàm nheo mắt nhìn giám đốc quản lý phía trước, ông ta lập tức quỷ xuống, mái tóc đã điểm bạc gắt gạo cúi xuống cầu xin.
_ Xin Kính Hàm thiên sinh lượng thứ! Tôi biết sai rồi! Thiệt hại tôi xin được bồi thường toàn bộ! Chỉ mong ngài giơ cao đánh khẽ, lượng thứ cho gia đình tôi!
Kính Hàm nhìn giám đốc quản lý run rẩy quỳ trước mặt, mái tóc đã điểm bạc khổ sở cúi thấp, cơ thể đã có tuổi quỳ dưới đất cũng khẽ run, ánh mắt anh hướng xuống nền nhà trầm lặng....
Một lúc sau, thanh âm trầm thấp vang lên, bao hàm một chút mềm lòng.
_ Ông đây là lần đầu tiên, lần sau đừng vi phạm! Sau này biết thân biết phận mà làm việc!
_ Dạ! Đa tạ Kính Hàm tiên sinh! Đa tạ Kính Hàm tiên sinh! Sau này tôi không dám nữa! Không dám nữa!
_ Ngoài chuyện đấy ra, trong báo cáo còn gì phát sinh không?
Kính Hàm lạnh giọng hỏi, lập tức giám đốc quản lý hớt hải xua tay.
_ Dạ thưa không còn gì nữa!
_ Ông quay về văn phòng đi! Báo cáo cứ để lại đây!
_ Vâng! Tôi xin phép ngài! Cám ơn ngài!
Giám đốc quản lý run run giọng tạ ơn, vội vã gấp gáp đứng lên, trong lòng vẫn còn run rẩy kinh ngạc vì may mắn! Quả thật là hôm nay ông ta số chưa tận, người hôm nay ông ta báo cáo là Kính Hàm tiên sinh nên mới còn có cơ hội thoát chết, đổi lại nếu như hôm nay là Tề tổng, chắc ông ta cũng không còn cơ hội đứng đây nữa rồi!
Kính Hàm thở dài, bàn tay vẫn tiếp tục kiểm tra số liệu báo cáo.
Đúng như ông ta nói, báo cáo còn lại đều không thấy có vấn đề phát sinh, Kính Hàm cẩn thận kiểm tra, đột nhiên một tiếng gõ cửa gấp gáp vang lên.
_ Vào đi!
Cánh cửa bật mở, Kính Hàm ngạc nhiên nhận ra lái xe riêng của Tề Yến Thanh, mặt cắt không còn hạt máu, trắng bệch run giọng nói với anh.
_ Thưa Kính Hàm tiên sinh! Tề....Tề tổng vừa mới tới nơi! Xin ngài xuống xem!
_ Chuyện gì vậy?
Kính Hàm lo lắng hỏi hắn, thấy hắn nuốt nước bọt, gương mặt chưa bao giờ kinh hãi đến thế, run rẩy nói.
_ Thưa, xe vừa đỗ, tôi đang định xuống mở cửa xe thì thấy ngài ấy đột nhiên nổi giận đấm vỡ cửa kính xe, giờ tay ngài ấy bị kính cứa không ngừng chảy máu.
Bác sĩ và y tá đã xuống tới nơi, nhưng ngài ấy nói rằng ai tới gần sẽ bẻ cổ người đó nên đứng hết ở bên ngoài! Tôi phải lên cầu cứu Kính Hàm tiên sinh!
_ Ngoài bác sĩ và y tá có ai biết chưa?
Kính Hàm cau mày hỏi, thấy người vệ sĩ kia lắc đầu.
_ Dạ tôi không dám hé răng với ai hết! Lập tức lên đây tìm ngài!
_ Dẫn tôi xuống!
Kính Hàm lập tức đứng dậy, thân hình mạnh mẽ cao lớn cân đối đẹp mắt trong chiếc áo sơ mi trắng, tay áo được xắn cao lộ ra cánh tay rắn chắc với những đường gân mạnh mẽ, chiếc quần âu phục cắt may gọn gàng ôm vừa phải đôi chân thon dài.
Anh vội vã bước ra khỏi cửa, tên tài xế hấp tấp đóng cửa phòng, cuống quýt chạy theo sau.
*****
Khi Kính Hàm vừa tới nơi, đã thấy một nhóm bác sĩ cùng y tá một thân blouse trắng tinh đứng nép ở phía xa.
Đằng trước mặt họ là chiếc Roll Royce sang trọng đắt tiền của Tề Yến Thanh, nay cửa sổ bên ghế hắn ngồi đã bị vỡ một mảng lớn.
Tề Yến Thanh thì dáng ngồi bất cần trên ghế, chân trái của hắn đặt xuống đất, chân phải để tùy tiện trên xe, bàn tay trái buông thõng dính đầy máu, máu nhỏ xuống từ vết cắt trên tay, đọng thành một vũng nhỏ trên sàn.
Kính Hàm thở dài, lắc đầu.
Anh nhẹ nhàng bước tới, thanh âm dịu dàng vang lên khiến cho mọi người giật mình.
Bọn họ nãy giờ mải lo lắng nhìn Tề Yến Thanh, và cũng tại bước chân anh quá nhẹ nhàng không hề phát ra một tiếng động, nên khi nghe anh lên tiếng, bọn họ bị dọa hét lên nho nhỏ.
_ Tình hình sao rồi?
_ Kính Hàm tiên sinh! Nãy giờ Tề tổng không hiểu có chuyện gì buồn bực cứ như vậy, không cho chúng tôi lại gần chữa trị vết thương, nói rằng ai bước tới sẽ bẻ gẫy cổ người đó, chúng tôi cực chẳng đã đành phải đứng ở đây!
Một vị bác sĩ đứng tuổi khổ sở nói, đối diện với vẻ mặt điềm tĩnh và ánh mắt ấm áp của Kính Hàm, uất ức phân bua.
Kính Hàm mỉm cười gật đầu, lấy đồ nghề trên tay của hai người y tá, nhẹ giọng nói.
_ Mọi người về làm việc đi! Ở đây tôi lo được rồi!
_ Kính Hàm tiên sinh! Vậy xin nhờ anh!
Bọn họ nghe Kính Hàm nói giống như nhận được lệnh ân xá, toàn bộ nhất loạt đồng ý, để lại đồ nghề vội vàng chạy biến.
Đứng trước một Tề Yến Thanh tâm tình tồi tệ như vậy, sợ rằng nếu như không chạy nhanh, thì có lẽ sẽ gặp cảnh tên rơi đạn lạc mất.
Kính Hàm nhìn bộ dạng Tề Yến Thanh không thể tồi tệ hơn, trong lòng cũng đoán ra được vài phần.
Anh xách đồ nhẹ bước đi tới, càng gần càng phát hiện ra sắc mặt hắn thật sự khó coi đến cùng cực.
Những lọn tóc đen xõa tung trước trán, mi tâm đẹp đẽ sắc bén cau chặt lại thành nếp gấp trước mặt, ánh mắt nhắm chặt bức bối, bờ môi mỏng mím lại khắc nghiệt, toàn thân tây trang tỏa ra hơi nguy hiểm đáng sợ, sát khí lạnh toát, giống như nếu động vào hắn, chắc chắn sẽ mất mạng.
Những lúc như thế này, thì người có thể tiếp xúc với hắn, ngoài Lôi Triệt là bạn thân trí cốt, trong tổ chức chỉ có Kính Hàm.
Anh thở dài, đặt hộp cấp cứu xuống đất, nhẹ tay mở bung ra, thành thạo sát khuẩn tay rồi đi găng y tế vào, từng động tác thành thục như thể đã quen thuộc với việc này.
Cầm lọ cồn y tế trên tay, Kính Hàm nâng bàn tay đang chảy máu của Tề Yến Thanh lên, cẩn thận sát trùng vết thương cho hắn.
Mi tâm Tề Yến Thanh khẽ cau lại, cảm giác mát lạnh nhức xót ở bàn tay.
Hắn chầm chậm mở mắt, thấy Kính Hàm đang quỳ một chân dưới sàn, cẩn thận giúp hắn sát trùng vết thương.
_ Cửa xe lắp kính chống đạn loại 50 ly, ngài rút cuộc đấm bao nhiêu lần vậy?
Kính Hàm nhẹ giọng hỏi, không ngước lên cũng biết ánh mắt Tề Yến Thanh đang nhìn mình.
Anh cẩn thận rửa hết vế máu trên tay Tề Yến Thanh, nhìn vào vết cứa sâu vẫn đang rỉ máu không ngừng, nhẹ giọng nói với hắn.
_ Vết cắt sâu nhưng không dài lắm, chắc khâu khoảng 6 mũi, trong đồ nghề có cả thuốc tê, tôi tiêm cho ngài nhé!
_ Không cần! Khâu đi!
Tề Yến Thanh đơn giản trả lời, gương mặt hắn cứng căng lại, ánh mắt lạnh lẽo sâu hút nhìn lên trần xe, đôi môi khắc nghiệt mím chặt lại lạnh lẽo.
Kính Hàm thở dài, khẽ nói giống như đang xa gần khuyên nhủ.
_ Sao ngài cứ phải tự hành hạ bản thân như vậy! Chuyện gì nên bỏ qua thì cho qua!
Tề Yến Thanh không trả lời, cũng không nhìn Kính Hàm.
Ánh mắt hắn lơ đễnh nhớ lại dáng vẻ khinh miệt cùng uất hận của Thiên Ân, còn nhớ đến lúc cô lao vào ngăn cản hắn, bàn tay trái này đã không ngừng được mà tát trúng cô, cảm giác rát bỏng khi tát cô đó cứ quẩn quanh trong lòng bàn tay hắn, khiến cho hắn không chịu đựng được mà đấm vỡ cả cửa kính chống đạn.
Hắn chỉ muốn giữ cô lại trả thù thôi mà, tại sao lúc tát trúng cô, trái tim hắn đột nhiên lại nhói lên như thế?
Hắn là nổi giận với cô? Hay nổi giận với chình mình?
_ Tôi nghĩ cứ nên dùng thuốc tê thì hơn!
Kính Hàm nhẹ giọng nói một lần nữa, ánh mắt anh nhìn lên thấy Tề Yến Thanh lắc đầu, dáng vẻ bất cần như thể hắn chẳng hề quan tâm đến đau đớn....
Hoặc như....hắn thật sự đang muốn đau đớn.
Kính Hàm thở dài, lắc đầu.
Anh im lặng nâng tay hắn lên, mũi kim trong tay anh cẩn thận hướng xuống.
Nỗi đau nhói của kim khâu xuyên qua da thịt buốt óc nhói thẳng vào tim Tề Yến Thanh.
Hắn cau mày thở ra một luồng hơi nóng, trán dấp dính mồ hôi.
Nỗi đau bỏng rát trên bàn tay hắn xuyên thẳng lên đỉnh đầu, từng mũi kim khâu vết rách lại chậm dãi, kéo dài nỗi đau rách da rách thịt dằng dặc.
Nhịp thở của hắn trở nên nặng nề dồn dập, mồ hôi nhỏ xuống gò má hắn, nỗi đau đớn trên lòng bàn tay xuyên thẳng vào tim hắn, nhưng sao hắn vẫn thấy như không đau đớn bằng lúc Thiên Ân nhìn thẳng vào hắn nói rằng cả đời này, cô sẽ hận hắn đến chết?
Lúc đó trái tim của hắn giống như có ai đó dùng một cọc gỗ rỉ sét, từng nhát, từng nhát ung dung chậm rãi đóng xuống, nỗi đau cứ tạm thời nguôi đi lại chồng thêm nỗi đau, cảm giác khó chịu hắn không thể giải thích được khiến cho hắn như muốn một tay bóp chết cô, lại như muốn ôm cô vào lòng.
Tề Yến Thanh từng này tuổi, 36 năm nếm trải cuộc đời đủ loại khắc nghiệt, chưa bao giờ hắn có cảm giác muốn chạy trốn như khi đối mặt với ánh mắt ghét bỏ của Thiên Ân như hôm nay.
Nếu như cảm xúc hoan ái đêm qua cùng cô khiến cho hắn giống như đứng trên đỉnh thế giới, thì hôm nay lại giống như đầy hắn xuống vực sâu thăm thẳm.
Hắn không biết nổi cảm giác ấy là gì? Là niềm hân hoan khi đã trả được mối thù như hắn muốn, hay giống như còn cái gì khác nữa?
Tại sao đột nhiên, trái tim lại nghẹn lên khó chịu thế này?
Hắn không chịu nổi được....nên muốn làm cho mình đau đớn! Đau đớn.....sẽ khiến hắn tạm thời không phải suy nghĩ điều gì!
Cảm giác thật trống rỗng, trống rỗng đến khó hiểu....Khi Thiên Ân đột ngột ôm chặt lấy hắn, hắn tưởng rằng cô đã đổi ý chấp nhận....nhưng sau đó cô nghiệt ngã đẩy hắn ra, ánh mắt nhìn hắm phẫn uất và căm ghét khiến hắn tê dại.
Đau đớn vẫn buốt trên bàn tay, Kính Hàm vẫn cẩn mẫn khâu vết thương, một đường mảnh rất chuyên nghiệp như được tạo ra từ tay bác sĩ lành nghề nhất.
Anh cẩn thận cắt chỉ, thấm bớt máu, thoa thêm thuốc và dán gạc cho hắn, rồi cuối cùng, anh băng vết thương lại.
Tề Yến Thanh nhìn bàn tay trắng toát của mình, nỗi đau vẫn điên cuồng nhức nhối, thần kinh hắn căng lên không chịu nổi.
Hình ảnh Thiên Ân mông lung như một ngọn nến lung linh trong bóng tối, khiến cho hắn đột nhiên trở lên độc ác và dã man.
Hắn giống như đang nổi điên lên, gương mặt lạnh toát đầy sát khí cuồn cuộn, giọng nói thấp đến đáng sợ, khiến cho Kính Hàm đang thu dọn hộp thuốc cũng giật mình.
_ Cho con bé biết!
Kính Hàm giật mình nhìn Tề Yến Thanh, ánh mắt anh kinh hãi nhìn hắn như thể quỷ dữ đang điên loạn.
Tề Yến Thanh nhìn Kính Hàm, đáy mắt lạnh đến mức khiến anh khẽ rùng mình.
_ Cho con bé biết...nó là ai!
Tề Yến Thanh nhìn bàn tay cuốn băng trắng toát của mình, nụ cười ác nghiệt hiện trên khóe môi tàn nhẫn.
Hình ảnh Thiên Ân căm ghét kinh miệt hắn như bóng ma quẩn quanh trong đầu óc, hắn trầm giọng lạnh lẽo nói.
_ Con bé muốn hận tôi tới chết! Được! Vậy thì con bé đến chết cũng sẽ không thể không thoát khỏi tôi!
_ Tề tổng!
Kính Hàm bất lực lên tiếng, lập tức thấy bàn tay trái cuốn băng của hắn đặt lên vai anh.
Ánh mắt Tề Yến Thanh nhìn anh đột nhiên trở nên trống rỗng vào vô hồn, dường như ẩn chưa đau đớn không thể giấu diếm, khiến cho anh chợt giật mình.
Thanh âm hắn vang lên, lạnh lẽo và cay nghiệt, lại xa xôi như vọng về từ quá khứ...
_ Tôi.....sẽ khiến cho con bé.....hận tôi đến chết!
_ Nếu ngài đi quá xa....sẽ không quay lại được đâu! Thuộc hạ sợ đến một ngày ngài sẽ hối hận!
Kính Hàm lắc đầu, thanh âm đầy xót xa vang lên, đứng trước một Tề Yến Thanh cứng rắn như thép nguội, gần như bất lực.
Tề Yến Thanh lắc đầu, dáng vẻ tàn nhẫn tuyệt tình, gương mặt cứng rắn vô cảm, nhẹ tênh nói.
_ Tôi không bao giờ hối hận!
Rồi hắn thu chân về, đĩnh đạc xa cách, lạnh nhạt ra lệnh.
_ Đến chỗ Uyển Yên!
*****
Chung cư cao cấp xa hoa nằm trong khu tư nhân ban đêm đèn điện sáng lung linh huyền ảo.
Chung cư 60 tầng, là công trình được Tề thị đấu thầu xây dựng, thiết kế hiện đại bậc nhất.
Mỗi căn phòng rộng đến hơn 300 mét vuông, phía dưới là vườn hoa và đài phun nước tráng lệ, xung quanh là trung tâm thương mại xa hoa đủ loại dịch vụ.
Người ở đây đều là nghệ sĩ diễn viên nổi tiếng, nên không gian sống được bảo vệ nghiêm ngặt, tuyệt đối riêng tư.
Uyển Yên ngồi trước gương trang điểm lau tóc.
Cô vừa tắm xong, mặc một bộ váy ngủ dài đến bắp chân, mềm mại tha thướt.
Mái tóc ướt nước nhỏ xuống gương mặt ngoan ngoãn xinh đẹp, lăn xuống khe ngực sâu hút mắt căng mịn.
Uyển Yên tô chút son môi, xoa kem dưỡng da, bàn tay mềm mại lấy lọ dưỡng thể bôi lên làn da mịn màng, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa.
Cô ngạc nhiên đứng lên bước về phía cửa lớn, ánh mắt hiếu kì nhìn qua lỗ tròn, ngay lập tức toàn thân chấn động.
Uyển Yên vội vã mở cửa, vui sướng lao ra ôm chầm lấy người trước mặt.
Tề Yến Thanh nhìn Uyển Yên âu yếm ôm chặt lấy mình, phát hiện ra cô vừa tắm xong, làn da trắng mịn mềm mại thơm mát, rãnh ngực sâu hút như ẩn như hiện.
Uyển Yên ngước mắt lên, gương mặt ngoang ngoãn, ánh mắt lấp lánh, giọng nói dịu dàng ngọt ngào vang lên.
_ Yến Thanh! Hôm nay anh tới tìm em sao?
Mọi lần khi gặp mặt, đều là người của hắn thông báo trước.
Khi thì sẽ gọi cô đến khách sạn Le Miel, cũng có khi là hắn đến nhà, nhưng đến mà không gọi trước thế này thật sự là lần đầu tiên.
Uyển Yên hạnh phúc vui sướng, dường như trong lòng hắn nhớ cô, không ngừng được mà đến gặp cô.
Tề Yến Thanh nhìn Uyển Yên ngọt ngào trước mặt, ánh mắt hắn âm trầm lạnh lẽo đột nhiên hiện lên tia chấn động.
Bàn tay hắn nắm lấy mái tóc ướt của Uyển Yên, thô bạo kéo cô vào trong, dập cửa lại.
Uyển Yên kinh hãi chưa kịp hiểu chuyện gì, cảm thấy bàn tay hắn ấn cô quỳ xuống trước mặt, ánh mắt lạnh lùng xoáy vào cô, thanh âm không một chút cảm xúc, trầm thấp lên tiếng.
_ Cởi!
Uyển Yên quỳ trên sàn nhà, nhìn Tề Yến Thanh đứng trước mặt mình.
Gương mặt tuấn mỹ cao ngạo lạnh lẽo, lông mày sắc bén nhíu lại, chiếc mũi thẳng tắp cao ngạo, đôi môi mỏng kiêu bạc mím chặt, thân thể cao lớn cường tráng, đôi chân thon dài săn chắc, cả cơ thể toát ra hơi thở nam tính sang trọng quý tộc, khiến cho phụ nữ không khỏi khát khao.
Đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Tề Yến Thanh, Uyển Yên không dám phản kháng, gương mặt ngoan ngoãn phiếm đỏ, mang y phục trên người cởi xuống.
Bờ vai thon thả, bầu ngực căng tròn, chiếc bụng phẳng mịn, đôi mông quyến rũ.
Uyển Yên phong tình vạn chủng quỳ trước hắn, khép nép tuân phục.
Ánh mắt Tề Yến Thanh tối đi, bàn tay hắn nắm lấy tóc cô, kéo cô mặt vào giữa hai chân hắn.
_ Cởi xuống!
Một lệnh lệnh buông xuống, cao ngạo áp lực như bậc đế vương.
Uyển Yên run rẩy trong lòng, không biết rõ tại sao hôm nay Tề Yến Thanh đột nhiên lại trở nên đáng sợ như vậy, sợ hãi làm theo, bàn tay líu ríu chạm vào thắt lưng hắn.
Tiếng khóa bạc vang lên lanh canh, bàn tay Uyển Yên nhẹ nhàng cởi cúc quần âu, kéo khóa quần hắn xuống và tuột âu phục ra khỏi chân hắn, vật nam tính mãnh mẽ bật ra khiến cô không nhịn được trố mắt nhìn.
Tề Yến Thanh thở ra nặng nề, bàn tay hắn kéo Uyển Yên chạm môi vào vật nam tính của hắn, bàn tay cô bám lấy bắp đùi săn chắc, nghe thanh âm hắn trầm khàn vang lên.
_ Mút đi!
Uyển Yên khổ sở nhìn Tề Yến Thanh, ánh mắt hắn tàn nhẫn phẳng lặng không nhìn thấy đáy, lại khiến cho phụ nữ phải say mê.
Tề Yến Thanh giống như ngọn lửa, đẹp đẽ mà nguy hiểm, còn phụ nữ xung quanh hắn thì như thiêu thân, rõ ràng biết là đau đớn, vậy mà vẫn can tâm tình nguyện lao vào.
Uyển Yên nhìn hắn, ánh mắt mang theo sự sùng bái yêu thương, đôi môi cô hé mở, lập tức mang cự long của hắn nuốt vào miệng.
Được bao phủ bởi một nơi ấm áp ẩm ướt, Tề Yến Thanh thỏa mãn thở dài.
Uyển Yên quỳ dưới chân hắn, cận lực **** ***.
Đầu lưỡi quyến luyến quấn quýt không ngừng, dùng lực hút vào nhả ra, ấu yếm đầy ắm ắp.
Cô mang toàn bộ kĩ thuật tận lực phục vụ hắn, hầu hạ hắn, bờ mông tròn trịa không nhừng nhấp nhô.
Tề Yến Thanh nhìn gương mặt ngoan ngoẵn của Uyển Yên gục giữa chân mình liên tục ra vào.
Phần nam tính được **** *** chăm sóc đã cứng lên, hắn tận hưởng sự hầu hạ tận lực của Uyển Yên, ánh mắt lỡ đang không hiểu sao lại nhớ về gương mặt phong tình phóng túng đỏ rực lên vì thuốc của Thiên Ân.
Thiên Ân lúc đó, cả cơ thể thơm mát căng tràn sức sống, tinh khiết trinh nguyên quỳ giữa chân hắn.
Gương mặt nhu mì diễm lệ, còn có cơ thể đẹp hút hồn, ánh mắt mờ mịt hoang dại, thanh âm êm ái ngọt ngào, hương lan Nam phi ngây ngất, khiến cho hắn thỏa mãn cùng cực.
Vòng ôm âu yếm.
đôi môi mềm mại ngon lành, nơi nữ tính ẩm ướt run rẩy khi hắn thâm nhập.
Gương mặt nhăn lại vì đau đớn cùng máu của cô, khiến cho đầu óc hắn đột nhiên bốc hỏa.
Hắn không thể thừa nhận, rằng hắn muốn cô, muốn cô đến điên dại, hắn muốn cùng cô sa ngã, muốn cùng cô điên cuồng.
Dường như chưa bao giờ hắn say mê đến thế!
Tề Yến Thanh đột nhiên trở nên dã man.
Bàn tay hắn nắm giữ chặt lấy đầu của Uyển Yên, ra sức ra vào, chọc phá tứ tung.
Uyển Yên kinh hãi ôm lấy chân hắn, ráng sức chịu đựng vật to lớn khuất động bên trong miệng, cơ hàm mỏi nhừ nhức buốt, nước mắt nghẹn ứ chảy ra, gò má đau đớn, cổ họng bị đâm chọc tắc nghẹn.
Tề Yến Thanh nghiến răng gầm nhẹ, đem toàn bộ trút hết vào cổ họng Uyển Yên rồi mới buông ra.
Hắn nhìn Uyển Yên rã rời mềm nhũn nằm ngã quỳ trước mặt, thân thể cân đối lồ lộ trước mắt, gương mặt phiến hồng, ánh mắt nhu thuận xấu hổ.
Đột nhiên hắn lại nhớ đến ánh mắt lãnh đạm trống rỗng kinh ghét của Thiên Ân, toàn thân hắn bỗng nhiên tức giận ngùn ngụt như bốc hoả!
Uyển Yên húng hắng ho, dịch thể của hắn trào ra miệng.
Cô âng ấng nước mắt nhìn hắn, khàn giọng hỏi.
_ Yến Thanh....sao lại.....
_ Im lặng!
Tề Yến Thanh lạnh giọng nói, rồi cúi xuống ôm lấy cô, bước thẳng về phía phòng ngủ, ném Uyển Yên lên giường.
Không gian lập tức tràn ngập tiếng rên la *** ** của nữ nhân hòa cùng tiếng da thịt trìu sáp va đập, tiếng gầm dốc thô suyễn nam tính....
Cả căn phòng lập tức tràn ngập mùi hoan ái điên cuồng....!.