Vòng tay mảnh mai chủ động vươn tới, ôm lấy eo lưng rắn chắc cứng cỏi, gương mặt nhu mì dịu dàng vùi vào lồng ngực vạm vỡ, qua lớp vải sang trọng cảm nhận được cơ ngực nam tính cùng tiếng nhịp tim trầm ổn, Thiên Ân dịu dàng ôm lấy Tề Yến Thanh, tựa đầu lên lồng ngực hắn, thanh âm trong vắt như tiếng chuông.
_ Ân nhi rất nhớ người!
Tề Yến Thanh ngơ ngẩn trước vòng ôm của cô, mĩ nhân nhỏ bé trong lòng chủ động ôm lấy hắn, nhất thời làm cho đầu óc luôn thanh tịnh của hắn đột nhiên chấn động.
_ Sao đột nhiên lại dễ thương như vậy?
Tề Yến Thanh thì thầm hỏi cô, thanh âm trầm ấm rất dịu dàng.
Gương mặt xinh đẹp ngẩng lên nhìn hắn, có chút tổn thương.
_ Người không thích thì thôi vậy!
Vòng ôm như muốn buông lỏng ra, cơ thể cô lập tức bị vòng tay to lớn ôm trọng lấy, gương mặt tuấn mĩ nam tính tựa lên mái tóc cô, hít vào hương thơm tươi mát và hắn luôn khao khát.
_ Thích!
Thanh âm thủ thỉ dịu dàng, đầu mũi thẳng tắp của hắn dụi lên mái tóc mềm mạI như dòng suối của cô.
_ Ân nhi ôm ta như vậy! Ta rất thích !
_ Vậy sau này, con sẽ luôn ôm người !
Thiên Ân nhẹ nhàng trả lời, bàn tay nắm lấy áo hắn, tựa đầu lên người hắn, hô hấp tràn ngập mùi nước hoa sang trọng cùng mùi nam tính của hắn.
Tề Yến Thanh ôm cô rất dịu dàng, như sợ sức lực của hắn sẽ làm cho cô đau, bàn tay to lớn nhẹ nhàng ve vuốt bờ vai mềm mại.
Hắn cảm thấy người con gái nhỏ nhắn trong lòng thật ấm áp, giống như mặt trời nhỏ, sưởi ấm trái tim lạnh giá của hắn.
Hắn không biết rằng, khi bàn tay mình đang dịu dàng vuốt ve cô, thì gương mặt cô vùi trên lồng ngực hắn đã trở lên lạnh nhạt từ lúc nào.
Ánh mắt không chút lưu tình đầy toan tính của Thiên Ân lơ đễnh chớp nhẹ, gương mặt ấp trên thân thể hắn…..vô thức nở ra nụ cười nhạt.
****
_ Con ăn no rồi!
Thiên Ân thỏa mãn đẩy chiếc đĩa sạch bóng về phía trước, lập tức nhìn thấy một ly sữa nóng được bàn tay Tề Yến Thanh ưu nhã đặt trước mặt.
_ Uống sữa đi!
_ Không uống đâu!
Thiên Ân lắc đầu, bắt đầu trưng ra bộ mặt trẻ con.
Tề Yến Thanh nhấc ly rượu vang lên, nhấp một ngụm, dáng vẻ thong thả không chút vội vàng đặt ly rượu xuống bàn, nhẹ tênh nói.
_ Không uống thì cứ ngồi đấy! Bao giờ uống xong thì cho xuống!
Mặc kệ gương mặt bất mãn của Thiên Ân đang phụng phịu nhìn mình, Tề Yến Thanh vẫn trước sau như một, như thể đúng là đã coi cô chính là một đứa trẻ con bướng bỉnh, không chút khoan nhượng.
Thiên Ân len lén đảo mắt, nhìn cốc sữa trên bàn, thanh âm ngọt ngào vang lên.
_ Con uống nửa cốc thôi nha cha nuôi?
_ Uống hết đi!
Tề Yến Thanh lắc đầu, ánh mắt cao ngạo không nhìn Thiên Ân, dáng điệu chính là không thể bàn bạc.
_ Vậy thì con không uống nữa!
Thiên Ân bướng bỉnh nói, lập tức nghe thấy tiếng dao nĩa đặt trên đĩa ăn của hắn vang lên.
Tề Yến Thanh liếm nhẹ môi, lau miệng bằng chiếc khăn ăn bên cạnh, sau đó hắn ung dung nhìn cô, nhẹ nhàng lên tiếng.
_ Một là tự mình uống! Hai là ta bón cho con! Chọn đi!
_ Con tự mình uống!
Lời nói vang lên như tiếng ma quỷ, Thiên Ân lập tức bỏ hết nanh vuốt, chưa đánh đã đầu hàng, ngoan ngoãn cầm lấy cốc sữa, một hơi uống cạn.
Tề Yến Thanh thỏa mãn nhìn cô uống hết cốc sữa, ánh mắt giống như đang thưởng thức mĩ cảnh đẹp đẽ nhất trên đời, đến khi chiếc cốc cạn trơ, Thiên Ân khẽ nấc lên một tiếng vì no, đặt chiếc cốc rỗng xuống bàn.
_ Ngoan lắm!
Tề Yến Thanh hài lòng lên tiếng, ưu nhã đứng dậy, bàn tay hắn vươn tới vuốt ve mái tóc mềm mại của Thiên Ân.
Một cơn rùng mình dấy lên trong lồng ngực.Thiên Ân dồn hết sức để nở ra một nụ cười ngọt ngào nhất, cố gắng áp chế cảm giác muốn đẩy bàn tay hắn ra.
Phải làm hắn hài lòng!
Cô nhất định phải làm hắn hài lòng!
Khoảng thời gian này, không được để cho hắn phật ý!
_ Những đứa trẻ ngoan là sẽ được thưởng!
Tề Yến Thanh dịu dàng vuốt ve gò má của cô, ngón tay của hắn khẽ chạm lên đôi môi mềm mại căng mọng...bàn tay Thiên Ân len lén bám chặt lấy thành ghế.
_ Chờ ta một chút!
Tề Yến Thanh bỏ đi sau khi lưu luyến vuốt nhẹ gò má cô.
Thiên Ân đợi cho bóng dáng của hắn đi khuất, kinh ghét rùng mình.
Bàn tay đưa lên, mạnh mẽ lau đi những nơi bị hắn chạm vào.
Thiên Ân cắn chặt răng lại, cảm giác như muốn nôn tất cả những gì vừa mới ăn ra ngoài.
Cô kinh tởm khi hắn chạm vào bản thân mình.
Thiên Ân nuốt khan trong cổ họng, lúc này cô hoàn toàn không còn lựa chọn nào khác.
Cứ coi như cô đang diễn đi, diễn một vở kịch quan trọng nhất cuộc đời của mình, chỉ cần hoàn thành vai diễn này, sẽ không còn gì bị che dấu nữa!
Chịu đựng đi Thiên Ân! Cố gắng chịu đựng một thời gian nữa thôi!
Tiếng bước chân vững chãi tiến vào, Thiên Ân lập tức khôi phục gương mặt đáng yêu dịu dàng, ánh mắt hướng ra phía cửa.
Nụ cười trên môi cô đột nhiên đờ cứng.
Cô ngạc nhiên nhìn thấy Tề Yến Thanh bê một hộp quà màu trắng trên tay, gương mặt cao ngạo ấy nở ra nụ cười dịu dàng, ánh mắt sâu hút ấy như còn có cả vẻ chờ mong.
Hắn tiến lại phía cô, bàn tay cẩn thận dẹp những đồ vật xung quanh, và đặt chiếc hộp ấy trước mặt cô.
Chiếc hộp rất sang trọng, được bọc nhung trắng toát, khóa vàng in mờ hai chữ cái viết tắt H.S.
_ Con mở ra đi! Ta hi vọng con thích!
Thanh âm dịu dàng của Tề Yến Thanh vang lên.
Thiên Ân mờ mịt nhìn hắn, trong lòng nặng trĩu...cô mờ mịt nhấc tay lên, chạm khẽ vào lớp nhung ngoài vỏ hộp.
Lớp nhung mềm mại dưới tay cô, giống như đang chạm vào mây trên trời.
Thiên Ân cắn môi, nuốt khan trong cổ, đôi tay chầm chậm run run khẽ mở chiếc hộp ra.
Vật bên trong hiện ra, thật sự khiến cho cô chết lặng.
_ Khi nó được mang ra bán đấu giá, ta đã lập tức mua nó, ta nghĩ con sẽ thích nó!
Thiên Ân cảm thấy trái tim mình giống như bị bóp nghẹt.....Những ngón tay day dứt lướt nhẹ trên mặt gỗ nâu ram ráp...
Trước mặt cô, là cây violin Hammer Stradivarius, một trong những cây violin quý giá bậc nhất thế giới, một tạo phẩm tuyệt hảo của thời kì vàng Stradivarius.
Mấy ngày trước tin tức đưa tin, sau khi Hammer Stradivarius được mang bán đấu giá, chỉ sau năm phút đã được một người mua ẩn danh mua lại với giá 3,54 triệu đô, khiến cho thị trường nhạc cụ cổ được phen dậy sóng.
Hóa ra....người mua nó....chính là ông ta!
Ông ta mua.....để tặng nó cho cô!
Ngón tay ấn lên dây tơ, mạnh mẽ có chút đau đớn.
Thiên Ân thở hắt ra, cảm thấy mọi thứ xung quanh thật mờ mịt.
Tại sao lại tốt với tôi như vậy?
Tại sao trong lúc tôi căm ghét ông nhất, ông lại tốt với tôi như vậy?
Lần này ông muốn dùng thủ đoạn gì nữa đây? Lần này ông lại muốn dùng mưu mẹo biến tôi thành gì nữa đây? Lần này lại là trò đùa gì nữa đây?
Không được động lòng!
Không được cảm động!
Không được khóc!
Thiên Ân cắn chặt môi lại, bàn tay đặt trên phím đàn như hóa đá.
Nội tâm gào thét như sóng biển gầm gào, hơi thở nặng nề như bị bóp nghẹt nơi cổ họng.
Tỉnh táo lại đi Thiên Ân! Người có tiền như ông ta....không phải đơn giản nhất...chính là bỏ tiền ra để mua chuộc người khác sao?
Ông ta đang mua chuộc mày! Đúng như vậy! Chắc chắn là như vậy! Ông ta đang mua chuộc mày bằng chính mơ ước của mày! Tỉnh táo lại! Đừng để bị ông ta lừa! Ông ta chỉ đang cố tỏ ra tử tế để đạt được mục đích của mình thôi!
_ Con có thích không?
Tề Yến Thanh thấy Thiên Ân đột nhiên hóa đá bất động, chờ mãi mà không thấy cô lên tiếng, thanh âm dịu dàng vang lên có chút lo lắng.
Có khi nào cô không thích chăng?
Cây vĩ cầm quý giá, tuổi thọ lên tới hàng trăm năm, lớp sơn gỗ nhuốm màu thời gian cổ kính.....Vật phẩm tuyệt diệu như vậy, tại sao lại khiến cho cô cảm thấy chán ghét như thế?
Thiên Ân cúi đầu, nuốt nghẹn trong cổ họng....
Tề Yến Thanh thấy cô từ từ ngước mắt lên, ánh mắt trong veo long lanh như ngọc phỉ thúy, nụ cười hạnh phúc nở ra trên môi.
Thiên Ân nhìn sâu vào trong mắt Tề Yến Thanh, nhẹ nhàng thủ thỉ.
_ Cám ơn người! Con thích lắm!
Một câu nói của cô thôi, khiến cho trái tim hắn đập mạnh trong lồng ngực.
Tề Yến Thanh chưa bao giờ cảm thấy vui như thế, bất giác nở nụ cười với cô.
Thiên Ân bỗng chốc hóa đờ đẫn.
Trên gương mặt tuấn mĩ cao ngạo kia, đôi môi kiêu bạc ấy lần đầu tiên nở ra một nụ cười hạnh phúc.
Nụ cười dịu dàng đến mức, giống như khiến cho mọi giá băng có thẻ tan chảy, khiến cho Thiên Ân ngẩn ngơ đến bâng khuâng.
Nếu như cách đây một ngày, cô nguyện ý tin rằng, nụ cười ấy hoàn toàn xuất phát từ tình cảm chân thật của hắn, cô nguyện ý rơi vào trong nhu tình của hắn.
Nhưng bây giờ đây, cô làm sao có thể tin tưởng người đàn ông như ma quỷ trước mặt, làm sao cô có thể tin được sau bao nhiêu lần giả dối của hắn, cô làm sao biết được đâu là thật, đâu là giả?
Biết đâu đằng sau nụ cười ấy, hắn đang dự tính một điều độc ác gì nữa với cô thì sao?
Lần này, tuyệt đối cô không mắc lừa nữa đâu!
_ Con thích là được! Nghệ sĩ giỏi phải có một cây đàn tốt mới tạo ra được những tác phẩm hay.
Sau này có thời gian, đàn cho ta nghe!
Bàn tay dịu dàng đặt trên mái tóc cô, nhẹ nhàng vuốt ve như vuốt ve một bảo vật quý giá nhất, cho cô tựa đầu vào người mình.
Thiên Ân chầm chậm nhắm mắt lại....!bàn tay siết chặt lấy đau đớn.
Tại sao trên đời, lại có sự dịu dàng mà đau đớn đến như vậy?
*****
Thiên Ân hai tay bưng một cốc trà dâu tằm ấm Tề Yến Thanh nửa nằm nửa ngồi trên giường, chiếc Ipad trong tay, dường như hắn đang tranh thủ thời gian giải quyết công việc tại công ty.
Lặng lẽ ngắm hắn, Thiên Ân không thể phủ nhận, dáng vẻ chăm chú làm việc của hắn có một sức hút kì lạ.
Gương mặt khí chất cao ngạo, đầu lông mày sắc bén với ánh mắt sâu hút không thấy đáy, sống mũi cao thẳng tắp, đôi môi kiêu bạc mím chặt, thân thể toát ra khí chất quý tộc thành đạt, thật sự thu hút đến nghẹt thở.
Hắn có vẻ đẹp của loài sư tử, cao ngạo và dũng mãnh, vẻ đẹp của sự thâm trầm từng trải, quyết đoán và tàn nhẫn.
_ Con định ngắm ta đến bao giờ?
Thanh âm nhẹ nhàng vang lên, khiến Thiên Ân giật mình, gò má vô thức đỏ lên.
Chủ động ngắm một người đàn ông, lại còn bị người ta phát hiện, đúng là mất mặt!
Tề Yến Thanh cất Ipad sang một bên, thấy Thiên Ân nhè nhẹ bước đến bên giường, đôi tay ngoan ngoãn dần lên một cốc nước.
_ Cha nuôi! Ân nhi mời người dùng trà dâu tằm.
Nụ cười dịu dàng như hoa trà hé nụ, thanh âm ngọt ngào vang lên.
_ Con thấy dạo này người hay bị mất ngủ, nên chuẩn bị trà dâu tằm cho người uống, có tác dụng an thần rất tốt, người thử xem!
Ánh mắt sâu hút nhìn gương mặt nhu mì, bàn tay to lớn vươn ra đón tách trà trên tay Thiên Ân.
Hương trà thơm ngát, màu đỏ như rượu vang hút mắt, bàn tay vừa chạm vào ly trà, Thiên Ân liền nhẹ nhàng rụt lại.
_ Trà còn nóng! Để con thổi nguội cho người!
Rồi trước ánh mắt ngạc nhiên của Tề Yến Thanh, Thiên Ân dịu dàng chu môi thổi ly trà trên tay.
Dáng điệu chăm sóc ân cần của cô khiến một người đàn ông từng trải như hắn phải ngây dại.
Phụ nữ xung quanh hắn, ai ai cũng muốn lấy lòng hắn.
Đủ mọi hình thức chăm sóc, hắn đều được thưởng qua.
Nhưng ngay cả đến một Uyển Yên dịu dàng như nước sẵn sàng quỳ dưới đất ngâm chân cho hắn, cũng chưa từng khiến hắn xúc động như khi nhìn thấy Thiên Ân thổi ly trà cho hắn, còn cẩn thận đưa lên môi cẩn thận nếm thử.
_ Vẫn còn ấm! Người thử đi!
Ly trà dần lên trước mặt, Tề Yến Thanh lại không muốn nhận lấy.
Ngón tay cái đặt lên đôi môi non mềm của cô, ánh mắt sâu hút tà mị, thanh âm trầm thấp vang lên.
_ Ta muốn uống trà từ đây!
Đôi môi Thiên Ân run lên dưới ngón tay hắn, cho dù gương mặt cô cố làm ra vẻ bình thản, nhưng đôi mắt cô thì không thể nói dối, vẻ hốt hoảng rõ rệt hiện lên trong lòng mắt trong vắt.
Cô cúi đầu nhìn ly trà lao xao trong tay, màu đỏ như rượu vang nồng cháy, dằn lại những dằn vặt trong lòng, trước ánh mắt của hắn, từ từ đưa lên môi.
Cô biết rằng, mình không thể có lựa chọn nào khác.
Trà ấm tràn đầy khoang miệng, bàn tay nhỏ bé nắm lấy vạt áo hắn, khẽ kéo xuống.
Tề Yến Thanh nở nụ cười tà mị, vòng tay hắn bế bổng cô lên, cho cô ngồi trên đùi mình.
Mái tóc mềm mại xoã tung trôi trên bờ vai rộng lớn, những ngón tay thon thả ôm lấy gương mặt cao ngạo, tránh nhìn vào đôi mắt sâu thẳm ấy, bờ môi dịu dàng áp lên nét môi kiêu bạc ấy.
Chất lỏng tràn xuống khoang miệng, mang theo hương con gái thơm ngát, Tề Yến Thsnh cảm thấy trà này còn say hơn cả rượu mạnh, khiến hắn chuyếnh choáng đảo điên thần trí.
Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cô, Thiên Ân lập tức biết được ý muốn của hắn, cả cơ thể lập tức đờ cứng, mà cô lại không dám đẩy hắn ra.
_ Trà thật thơm, rất dễ chịu!
Tề Yến Thanh vén nhẹ mái tóc của cô ra sau tai, thanh âm dịu dàng vang lên, mang theo cả ẩn ý khao khát.
_ Chỉ cần người thích, con ngày ngày chuản bị cho người!
Ánh mắt trong vắt cùng nụ cười ngoan ngoãn rơi vào lòng mắt hắn.
Tề Yến Thanh xúc động vươn môi lên, cướp lấy nụ cười ấy....
*****
Tề Yến Thanh dường như bị nghiện trà Thiên Ân pha, suốt hơn hai tuần nay đêm nào hắn cũng uống trà xong mới an tâm đi ngủ, như đã thành thói quen.
Hôm nay cũng vậy, Thiên Ân trong nhà bếp đun sôi trà cho hắn.
Màu đỏ rực như rượu vang lăn tăn sôi nhẹ.
Thiên Ân im lặng nhìn ấm trà thuỷ tinh trên bếo, ánh mắt lạnh toát quan sát xung quanh.
Không gian im ắng, Bác Dung đã về phòng, những người vệ sĩ cũng đang tuần tra bên ngoài....
Thiên Ân nhấc ấm trà xuống, bàn tay làn vào trong túi áo, nhấc ra một viên thuốc dạng con nhộng màu trắng.
Ánh mắt cô nhìn dòng nước đỏ thẫm không chút cảm xúc.
Ngón tay bẻ viên thuốc ra...
Thứ bột màu trắng rơi xuống nước trà, ngay lập tức bị hoà tan không chút dấu vết.
Thiên Ân rót trà ra cốc, bàn tay cầm ly trà không ngừng được run rẩy....
Cô từng bước, từng bước đi lên cầu thang, hướng về căn phòng ngủ sáng đèn...
Từng bước bê ly trà pha thuốc đến cho Tề Yến Thanh..