Thiên Ân trở mình trên chiếc giường rộng rãi, đôi mắt cay xè chầm chậm mở ra, cảm thấy tại sao ánh nắng mặt trời hôm nay lại ấm áp đến như vậy.
Thở ra một hơi dài, cô trở mình trong chặn, lập tức cảm thấy sau lưng là một thân hình đang tựa sát.
_ Chào buổi sáng!
Thanh âm trầm ấm có chút khàn nhẹ, giống như tiếng rừng xào xạc.
Thiên Ân khẽ trở mình, quay mặt đối diện với người bên cạnh.
Cánh tay mạnh mẽ đặt trên eo lưng cô.
Ánh mắt sâu thẳm đen thẫm và sống mũi cao thẳng tắp, đôi môi kiêu bạc, gương mặt tuấn mĩ phảng phất nét dịu dàng rất lạ, làn da màu đồng nổi bật dưới ánh nắng khiến Tề Yến Thanh trông như một pho tượng thời phục hưng.
_ Anh dậy sớm vậy?
Thiên Ân liếc nhìn đồng hồ, mới hơn 7h một chút và những tiếng nắng nhàn nhạt chiếu lên khung cửa.
Tề Yến Thanh vươn tay vuốt mái tóc cô, thanh âm dịu dàng như cưng chiều vang lên.
_ Về già rồi ngủ ít lắm!
_ Khục…!
Thiên Ân bật cười, đôi mắt trong sáng lóng lánh và khuôn miệng nhỏ nhắn nở ra như một đóa hoa anh đào.
Cô đưa ngón tay vuốt nhẹ mái tóc của hắn, làn da trắng như phát sáng nổi bật đối lập với làn da màu đồng khỏe khoắn.
Những lọn tóc dày quấn lấy ngón tay cô.
Thiên Ân vuốt ve mái tóc hắn, dịu dàng lên tiếng.
_ Anh một chút cũng không già!
Gương mặt của cô hiện lên vẻ tinh nghịch và ánh mắt trong vắt nheo nheo lại.
Ai dám nói hắn già chứ? Nhất là sau chuyện cuồng dã đêm qua?
Tề Yến Thanh nhướn một bên lông mày lên, cánh tay hắn chuồi vào chăn vào ôm chặt lấy cô.
Thiên Ân bật cười khúc khích khi vì cảm giác nhột nhạt khi mái tóc của hắn xõa tung dụi dụi lên khuôn ngực trần của cô.
Tấm lưng áp xuống ga giường, cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo thon của cô, nhẹ nhàng vuốt ve làn da mềm mại như lụa.
Mái đầu đen thẫm cùng gương mặt tuấn mĩ của hắn tựa lên khuôn ngực cô, lắng nghe từng hơi thở rất ngoan ngoãn.
Thiên Ân vuốt ve mái tóc hắn, bàn tay cô xoa xoa thái dương và Tề Yến Thanh nhắm mắt lại, gầm gừ như một con sư tử thỏa mãn.
Bàn tay to lớn của hắn giữ lấy vùng eo của cô, và hắn cúi xuống đặt đôi môi lên bụng cô.
Thiên Ân rùng mình khe khẽ, nghe hắn trầm giọng thì thầm…
_ Em có nghĩ bây giờ trong này đã có con của chúng ta rồi không?
Thiên Ân cười nhẹ.
Bàn tay cô ấp lên gương mặt hắn.
Cô nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của hắn, cảm thấy lúc này một kẻ cao ngạo hun hút như hắn, mạnh mẽ thành đạt như hắn lại trở nên thật đáng yêu, khi hắn bộc lộ bản thân quá khao khát một điều gì đó.
_ Anh muốn em sinh con trai hay con gái?
_ Con gái!
Tề Yến Thanh chẳng chần chừ một nhịp, lập tức trả lời.
Bàn tay hắn vuốt ve phần bụng xẹp lép của cô và thì thầm, như thể trong mắt hắn bụng của cô đã căng tròn như một quả bóng rồi.
_ Nếu như tôi có một cô con gái.
Con bé sẽ xinh đẹp giống như em! Và tôi sẽ lại được nuôi nấng và chăm sóc con bé, và tưởng tượng như đang chăm sóc em thủa nhỏ.
_ Thì anh cũng nuôi em từ nhỏ rồi còn gì! 12 năm trời rồi còn chưa đủ sao?
Thiên Ân bật cười trước suy nghĩ của hắn.
Đúng là Tề Yến Thanh luôn có những suy nghĩ rất kì quái, nhưng lại cũng rất lãng mạn.
_ Sẽ chẳng bao giờ là đủ!
Tề Yến Thanh thì thầm, đôi môi hắn đặt lên bụng cô một nụ hôn, một nụ hôn rất khao khát.
Thiên Ân mỉm cười, nhẹ giọng thì thầm.
_ Thế nếu như...là con trai thì sao?
_ Con trai để làm gì chứ? Để vô tích sự giống như tôi sao?
Tề Yến Thanh cau mày lầm bầm, đến mức Thiên Ân cũng phải bật cười.
Hắn! Người đứng đầu tập đoàn đa quốc gia Tề thị, lão đại của tổ chức sát thủ Phi Điểu, người đàn ông nắm vận mện của cô....vậy mà hắn lại nghĩ mình như vậy ư?
_ Trời ạ! Làm gì có người đàn ông nào vô tích sự nào giống như anh chứ?
Tề Yến Thanh tựa vào bàn tay mềm mại của cô, mái tóc dày dặn của hắn rối tung lên trong tay cô.
Ánh mắt quá mức sâu thẳm của hắn đột nhiên trở nên buồn thảm.
Trái tim Thiên Ân mỗi lần nhìn thấy sự đau buồn trong đôi mắt ấy của hắn, đều cảm thấy thắt lại.
_ Một người đến người thân yêu nhất cũng không bảo vệ được, đến con của hắn cũng không bảo vệ được, thì quyền lực và tiền bạc...để làm gì chứ?
Không khí chợt như trùng xuống.
Thiên Ân cảm thấy trái tim cô đau buốt, khung cửa sổ lay động và những cơn gió dường như lạnh buốt hơn ùa vào trong phòng.
Kí ức của đêm đau thương đó chập chờn như một bóng ma....đêm mà cô vĩnh viễn không bao giờ tha thứ cho mình!
Đêm mà cô đã gián tiếp gây ra cái chết cho đứa con chưa trào đời của hắn, của cô...!
Lỗi lầm hoàn toàn là của cô, nhưng Tề Yến Thanh lại không hề có một câu trách cứ, và trong thâm tâm hắn luôn nghĩ rằng, chính hắn mới là kẻ có tội.
Trên đời này, ích kỉ nhất chính là hắn! Bao dung nhất, cũng chính là hắn!
Sự bao dung của hắn như sự đòa đày mặc cảm tội lỗi trong thâm tâm cô.
Thiên Ân cắn môi, nụ cười run run nở ra trên môi.
Bàn tay cô nâng gương mặt hắn lên, và vươn người tới, chủ động hôn lên đôi môi của hắn.
Nụ hôn dịu dàng, có chút run rẩy vụn vỡ , cảm thấy sự ngọt ngào của tình yêu, và có cả sự chua xót của nỗi đau trong hắn.
Nhìn vào đôi mắt sâu thẳm ấy, Thiên Ân mơ hồ mỉm cười, thanh âm dịu dàng như một dòng nước mát len vào trong hắn.
_ Anh muốn ăn gì vào bữa sáng nào? Trứng trần, thịt xông khói áp chảo, bơ lạt và bánh mì nướng nhé? Em sẽ trộn chút rau mầm chua ngọt được không?
_ Nghe tuyệt đấy....nhưng mà....!
Tề Yến Thanh biết cô đang xoa dịu đi nỗi đau trong hắn, nhưng hắn không biết rằng chính cô cũng đang muốn xoa dịu nỗi đau trong lòng mình.
Nụ cười tà mị để lộ ra hàm răng sáng bóng.
Tề Yến Thanh đan tay dưới lưng cô và thì thầm nho nhỏ, thanh âm quyến rũ tà mị của riêng hắn...
_ Tôi thích ăn “ em ” hơn....!
_ Ái....!
Tiếng cười khanh khách của Thiên Ân hòa cùng thanh âm trầm thấp hạnh phúc của hắn tạo nên giai điệu trong buổi sáng thật ngọt ngào.
****
Tiếng bát đĩa sứ lách cách cọ vào nhau trong bồn rửa vang lên nhè nhẹ.
Tiếng nước xả rào rào trên đôi tay mềm mại của cô.
Mái tóc mềm mại được buộc gọn lại sau lưng, một lọn tóc lòa xòa xõa tung trước vầng trán, chiếc tạp dề xinh xắn buộc gọn trước ngực, nhìn cô chẳng khắc gì một bà nội trợ chuyên nghiệp.
Chiếc gáy nhỏ nhắn của cô cúi xuống thâm thấp, hồng rực lên khi Thiên Ân nhẹ nhàng lên tiếng.
_ Đừng nhìn em mãi thế được không?
Thanh âm nhẹ nhàng mà khiến Tề Yến Thanh đang ngồi ở bàn ăn mà ngắm cô ngây ngất với nụ cười nở trên môi giật thót mình.
_ Sao em biết?
Thiên Ân vẫn không hề quay lại, bơ vai của cô nhấp nhô khi cô lau sạch khô những chiếc đĩa vừa rửa xong và sắp xếp chúng lên tủ bếp.
_ Em thấy gáy của em nóng bừng lên!
Tề Yến Thanh đẩy ghế, đôi chân thon dài mạnh mẽ của hắn bước tới phía cô.
Thiên Ân cảm thấy hơi ấm của hắn trước cả khi hắn đứng sau lưng cô, mùi hương gỗ tuyết tùng quen thuộc ngây ngất.
Bàn tay hắn đỡ lấy chiếc đĩa trong tay cô.
_ Để anh!
Thiên Ân mím môi, e dè đứng trước bồn rửa, trong không gian của hắn.
Bóng dáng cao lớn mạnh mẽ của hắn bao trùm lấy cô, khiến cô thấy mình thật bé nhỏ khi đứng cạnh hắn.
Một nụ hôn đặt lên hõm vai cô khi những ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng cởi bỏ nút thắt chiếc tạp dề trên người cô xuống.
_ Em còn mệt không?
Thiên Ân đỏ mặt, nghĩ đến cảnh dữ dội buổi sáng.
Cô cắn cắn môi, nhẹ giọng nói.
_ Em không mệt...nhưng không làm nữa đâu!
Tiếng lí nhí dứt khoát pha lẫn sự run sợ của Thiên Ân khiến cho hắn bật cười.
Tiếng cười trầm thấp của hắn vang lên khùng khục bên tai cô, hơi thở ấm áp của hắn phả hõm cổ cô nhột nhạt.
Thiên Ân co rúm người lại khi vòng tay hắn siết lấy cơ thể cô và hôn lên vành tai cô.
_ Tôi không ăn thịt em đâu! Sao em run vậy!
_ Ai mà biết chứ....!
Thiên Ân phụng phịu nói, so vai lại khi Tề Yến Thanh cọ cọ chóp mũi thẳng tắp vào hõm cổ cô, và thì thầm rất êm dịu.
_ Tôi muốn dẫn em tới một nơi...!
_ Đi đâu ạ?
Thiên Ân hỏi lại, thanh âm ngoan ngoãn của cô khiến Tề Yến Thanh rất hài lòng.
Hắn tựa cằm lên mái tóc mềm mượt của cô, hít vào hương lan Nam phi quen thuộc, thì thầm khàn khàn.
_ Em đi là sẽ biết!
_ Thế để em lên thay quần áo!
Vẻ bí hiểm trong giọng nói của hắn khiến cô háo hức.
Thiên Ân không bao giờ thắng được trí tò mò, lập tức đồng ý.
Cô lách khỏi cánh tay hắn, nhưng Tề Yến Thanh lại nhanh hơn cô một bước, cơ thể to lớn của hắn cúi xuống và nhẹ hẫng bế bổng cô lên.
_ Ối!
Thiên Ân nằm gọn trong vòng tay hắn, sát vào thân thể nam tính cứng rắn của hắn.
_ Thả em xuống....em tự đi được!
Cô đỏ mặt cùng quẫy, lập tức nhận về cái liếc mắt rất nghiêm khắc của hắn, lập tức biết điều im bặt.
_ Trong biệt thụ không có người lạ.....em xấu hổ cái gì?
Tề Yến Thanh nhẹ giọng mắng.
Rõ ràng hắn đã đuổi hết mọi người trong biệt thự đi để cho cô được thoải mái tiếp nhận tình cảm của hắn dễ dàng hơn...Thế mà cô bé con này cứ xấu hổ nhặng xị cả lên.
_ Tôi muốn thấy em thay quần áo!
_ Hả?
Thiên Ân đỏ gắt mặt, nhìn ánh mắt sâu hút không có một chút đùa bỡn nào của hắn ấp úng phản đối.
_ Không....không được đâu!
_ Tại sao không được? Từ bây giờ mỗi khi em thay quần áo đều phải đứng trước mặt tôi mà cởi!
_ Anh....Tề Yến Thanh! Đồ biến thái!
Thiên Ân choáng váng hét lên, vùng vẫy khi sải chân dài của hắn bước lên cầu thang.
Tề Yến Thanh ôm cô gọn lỏn, mặc kệ cho cô vùng vẫy trong vòng tay hắn, thanh âm nhẹ tênh vang lên, nói ra một điều khiến sống lưng cô lạnh toát.
_ Ngày đầu tiên em vào Bạch trà thành tôi đã kiểm tra toàn bộ quần áo của em, ngay cả thứ nhỏ xíu trắng phau ấy đến giờ tôi vẫn còn giữ bên mình, mà giờ em mới biết sao?
Thứ nhỏ xíu....trắng....tinh?
Thiên Ân đỏ lựng mặt khi nhớ lại ngày đầu tiên cô bước chân vào nơi này, chính Tề Yến Thanh....hắn đã....!
Lúc đó cô nghĩ là hắn đã đốt cùng với những trang phục cũ cô mang theo từ cô nhi viện rồi, không ngờ hắn....
_ Á! Á!
Thiên Ân hoảng hốt hét lên.
Bàn tay bé nhỏ ra sức che đi gương mặt đỏ lựng như phát sốt.
Tề Yến Thanh cười sảng khoái, cứ như việc bắt nạt cô làm hắn rất vui...Sải chân dẫn lên cầu thang, tiến vào phòng ngủ của cô và hắn.
****
Thiên Ân ngồi trên ghế phụ, lần đầu tiên cô thấy Tề Yến Thanh đích thân lái xe.
Dáng vẻ tập trung điềm tĩnh của hắn thu hút tới mức cô không ngừng liếc trộm.
Mái tóc được chải gọn, một vài sợi xoã tung trước trán.
Ánh mắt sâu thẳm đen thẫm như hồ sâu không đáy, sống mũi thẳng tắp, đôi môi kiêu bạc và đường hàm cương nghị.
Khí chất quý tộc thu hút cao ngạo thật khiến phụ nữ say cuồng.
Mọi lần hắn đều ngồi sau bận rộn làm việc, Kính Hàm luôn là người lái xe cho hắn.
Hôm nay mặc dù phía sau có hai chiếc xe vệ sĩ theo kèm, mà lại không thấy Kính Hàm đâu.
Từ khi trở về, Thiên Ân đã ngờ ngợ, rằng giữa Kính Hàm và hắn đã xảy ra chuyện bất ổn, nhưng cô không đoán được ra là chuyện gì....chỉ hi vọng không nghiêm trọng lắm!
Trong mắt cô, quan hệ của Kính Hàm và Tề Yến Thanh rất tốt, cho dù cô không rõ đối với Lôi Triệt hắn thân thiết tới cỡ nào, nhưng cô chắc chắn với Kính Hàm cũng không kém cạnh!
Vậy mà đột nhiên lại như vậy....thật khiến cô lo lắng.
_ Tôi có đẹp trai không?
_ Hả?
Thanh âm trầm thấp có chút bông đùa của hắn bất chợt vang lên khiến Thiên Ân giật thót mình.
Nãy giờ cô mải suy nghĩ miên man, nên không để ý cứ nhìn chằm chằm vào hắn, giờ để hắn phát hiện ra thật xấu hổ.
Tề Yến Thanh liếc mắt nhìn cô khi cô cụp mắt xuống, nụ cười nửa miệng hiện lên khoé môi kiêu bạc của hắn...
_ Em có gì muốn hỏi tôi sao?
Thiên Ân ngước nhìn hắn, cắn cắn môi....
Trong đầu cô có muôn vàn câu hỏi.
Anh định dắt em đi đâu? Tại sao Kính Hàm đột nhiên biến mất? Lúc nào em có thể quay lại CHARM được? Cha Dương và mọi người có khoẻ không? Và....liệu em...có thể đi thăm mẹ và cha Triệu Văn được không?
Thiên Ân nghĩ đến mối quan hệ của cô và hắn, đến những gì đã xảy ra, đến nỗi đau sáng nay hắn chợt thổ lộ....
Rồi cô lắc đầu, nhẹ giọng nói.
_ Không có gì ạ!
****
Chiếc xe đỗ lại và Tề Yến Thanh xuống mở cửa xe cho cô.
Thiên Ân ngỡ ngàng nhìn quang cảnh phía trước....thật thân quen!
Đây....không phải là nghĩa trang tư nhân của Phi điểu sao?
Tại sao lại...?
Tề Yến Thanh đỡ cô xuống, nhìn vào gương mặt bần thần như không tin nổi của cô, dịu giọng nói.
_ Tôi đưa em đi thăm mẹ em...!
Nụ cười ấm áp của hắn lao xao trong đôi mắt ngập nước của cô...
_ Và có người muốn gặp em lắm!
Thiên Ân quay đầu nhìn về phía trước, và trái tim cô thắt lại....trước khi vỡ oà ra hạnh phúc.
Một dáng người gầy gầy thanh mảnh, nụ cười ấm áp và ánh mắt hiền từ, bộ áo đen quen thuộc và cây thánh giá lấp lánh.
Thiên Ân cuống cuồng chạy, vừa chạy vừa hạnh phúc hét lên.
_ Cha Dương!!!!.