Vẻ mặt A Lệ chốc lát liền tươi tỉnh, nghĩ ngợi một lúc liền lắc đầu:
“Tôi cũng không biết, lúc nghe lén không thấy ai đề cập đến.”
Tư Kỳ “a” lên một tiếng não nề, vẫn chưa phải câu trả lời cô mong muốn.
Ngay lúc này đây cô thật sự muốn đi gặp người nhà Mục Gia hỏi cho ra lẽ nhưng không cách nào rời khỏi căn phòng.
Cô dời tầm mắt lên người A Lệ, cô nữ hầu luôn tràn đầy năng lượng, không nói gì, chỉ chớp mắt suy tư.
A Lệ nhìn thấy, cô ấy không phải ngốc nên liền hiểu ý.
Trong cái nhà này, Tư Kỳ chỉ có thể nhờ cậy vào cô.
Lúc vừa gặp Tư Kỳ, A Lệ cho rằng cô lạnh lùng, khó gần, suốt ngày chỉ biết trưng bản mặt mâm ra ngoài.
Sau khi tiếp xúc, A Lệ mới biết Tư Kỳ là bị hoàn cảnh ép buộc nên mới có thái độ thờ ơ đấy.
A Lệ vào đây không lâu, tiếp xúc với chủ nhân Mục Gia thì ít mà với Tư Kỳ lại chiếm hầu hết thời gian, về mặt cảm xúc ít nhiều đã xem cô là bạn thân.
A Lệ chần chừ trong giây lát, sau đó liền dứt khoát gật đầu, nói bằng giọng mũi:
“Để tôi giúp cô lần này.
Nhưng sau khi đi rồi phải nhớ đến A Lệ này đấy.”
Tư Kỳ đưa tay lên vỗ trán:
“Cái đầu này từ lúc mang thai sao mà lúc nhớ lúc quên, chỉ sợ đến lúc đó tôi còn không biết cô là ai.”
“Tư Kỳ…”
A Lệ bị lời trêu đùa của Tư Kỳ chọc tức, giận dỗi đá nhẹ vào chân cô.
Tư Kỳ lâu lắm rồi mới được cười thoải mái như vậy.
Sau đó A Lệ thu dọn bát đũa chào Tư Kỳ rồi lui ra ngoài.
A Lệ đi, Tư Kỳ lại quay về trạng thái ủ rũ, nằm vắt tay lên trán mà thở dài.
Ông bà ta có câu “nói trước bước không qua”, nên cô không vội mừng.
Nằm một lúc lại nhớ đến chuyện A Lệ vừa kể:
“Mục Duật, anh ta tại sao lại muốn giữ đứa bé này? Ba tháng qua cũng tiếp xúc không nhiều, đứa bé cũng chưa thành dạng, đừng nói là có cảm xúc với con mình.
Hay… anh ta áy náy vì lần “chăm sóc” trước.
Haha vô lý, Mục Duật anh ta không phải người để chuyện đó vào lòng.”
Nghĩ làm sao cũng không thỏa đáng, vì trước đó, cô đã đinh ninh rằng, khi Mục Duật trở về, hắn không do dự mà quyết định luôn việc phá thai.
Làm những ngày đó, Tư Kỳ ăn không ngon ngủ không yên trong lo sợ, luôn nghĩ cách làm sao đó để giữ đứa con.
Vậy mà quyết định của hắn lại làm cô không ngờ tới, trực tiếp khiến cô rối não.
Cô cũng muốn biết phản ứng của bọn người Mục Gia khi Mục Duật đưa ra lựa chọn đó, quả thật khơi gợi trí tò mò của người khác.
Cô muốn biết nhất là sắc mặt của Khương Lan và lão thái thái, hai người kiên quyết muốn cô bỏ đứa con của mình nhất.
Việc còn lại của Tư Kỳ là đợi đến tối, lúc A Lệ đưa cơm cho cô, cô ấy sẽ cho cô biết mình có được tự do hay không.
Trong thời gian rảnh đó, cô lại viết nhật ký.
Cuốn nhật ký được cô viết hơn một tháng, ngày nào rảnh cũng viết, nội dung chỉ toàn là kể chuyện trên trời dưới đất, hầu hết là chuyện đời vui vẻ lúc trước của cô.
Tư Kỳ lúc trước là muốn sau khi để lại đứa con, cuốn nhật ký này sẽ nhờ A Lệ truyền tay cho con mình.
Nhưng hôm nay, nội dung có khác một chút, đó là cô viết về ngày hôm nay, viết về khao khát được tự do của mình rồi còn những dự định trong tương lai cùng con mình.
Viết hết ba trang giấy, cuối dòng, cô đặc biệt tô đậm chữ “yêu con”.
Khép lại cuốn nhật ký trời đã tối, A Lệ gõ cửa rồi bước vào, trên tay cầm khay cơm.
Tư Kỳ viết xong cuốn nhật ký, liền cảm giác vui vẻ hơn hẳn, không đợi A Lệ mở lời, cô trực tiếp thúc giục:
“Sao rồi?”
A Lệ thở dài một tiếng, tim Tư Kỳ cũng lỡ đi một nhịp.
“Có chuyện gì xảy ra?”
Tiến đến bên cạnh Tư Kỳ, A Lệ ngồi xuống, vẻ mặt bất lực nhìn cô.
Cổ họng Tư Kỳ như bị bóp nghẹn lại, khoé mắt khô nóng ậm ừ hỏi:
“Có phải… không được không?”
A Lệ lắc đầu, lúc này cô ấy mới mở miệng:
“Tôi thật sự rất cô gắng rồi nha.
Tôi phải hỏi những người làm khác, không có kết quả liền cả gan hỏi mấy vị phu nhân nhưng họ đều lắc đầu.
Chỉ có lão thái thái và tiểu thư Khương Lan là tôi không dám hỏi thôi.”
Đến lượt Tư Kỳ thở dài một hơi, không để A Lệ bận lòng, cô liền cảm ơn rồi xoay sang chuyện khác:
“Dù sao cũng cảm ơn cô, A Lệ.
Việc còn lại cứ để tôi.
Mà hôm nay có món gì ngon không nào?”
Tư Kỳ nhìn vào khay cơm trên bàn, chỉ có cơm canh đạm bạc, một đĩa rau luộc cùng một vài miếng thịt rán, bát cơm cũng đã nguội.
So với thường ngày trực tiếp từ voi xuống chó.
“Tôi xin lỗi.”- A Lệ áy náy lên tiếng.
“Cô làm gì có lỗi.
Những món ăn này cũng ngon lắm nha, lúc trước tôi ước như vậy còn không được.”
Tư Kỳ vừa nói vừa cầm đũa và cơm vào miệng, còn gật đầu khen ngon trấn an A Lệ.
Ăn được nửa bát, thấy A Lệ vẫn buồn bã, Tư Kỳ ngỏ lời trêu đùa:
“Cơm này giống mùi vị cơm của người sắp bị đuổi khỏi nhà a.”
A Lệ cười nhẹ, lặng lẽ gật đầu:
“Hy vọng là vậy.”
Sau đó A Lệ ra ngoài làm việc cho Tư Kỳ nghỉ ngơi.
Cô cũng ngờ ngợ hiểu được Mục Gia một khi đã muốn để cô đi thì chắc chắn không nhốt cô lại thế này.
Thế nhưng cô vẫn muốn nghe được tiếng khẳng định của chủ nhân Mục Gia.
Chỉ là một cơ hội nhỏ, cô cũng phải cướp lấy.
Ước muốn bây giờ của cô là rời khỏi đây, chạy xa khỏi Mục Gia, không muốn dính dáng gì đến những con người thối nát ấy.
Vì vậy, Tư Kỳ đã quyết định thức tới đêm để đợi Mục Duật.
Cô biết hắn ta không ngày nào không đứng trước cửa theo dõi cô, nói cô không sợ là nói suông, chỉ là ý chí sống sót của cô cao hơn nỗi sợ..